Chương 2: Một lũ cặn bã

"Cạch."

Nghe tiếng mở cửa, ánh mắt An Ninh Sơ lóe lên niềm vui nghiêng đầu nhìn lại.

Nhưng chưa được bao lâu, niềm vui đột ngột tắt, thay bằng dáng vẻ thù hằn, kinh tởm.

"Sơ..." Nét mặt này của An Ninh Sơ làm toàn bộ lời định nói ra của Tô Hàn Kiện nuốt lại, hắn ta thu hẹp bước chân chậm rãi quan sát biểu hiện từ người đối diện.

Tô Hàn Kiện từ trước đến nay luôn tự cho mình là người khéo léo, nắm bắt tâm tình của An Ninh Sơ trong lòng bàn tay. Thấy vẻ mặt xa cách đó hắn ta liền đuổi cách nói khác.

"Sơ Sơ sao em ngốc thế? Em làm vậy tim anh đau chết mất." Hắn ta vừa nói vừa định cầm tay An Ninh Sơ đặt lên ngực mình.

Nhưng An Ninh Sơ cô hiện tại đâu phải con ngu kiếp trước, chỉ vài câu nói mồm của Tô Hàn Kiện đã xúc động không thôi.

An Ninh Sơ tránh đi hành động của Tô Hàn Kiện, đôi mắt dò xét nhìn hắn ta một lượt từ trên xuống dưới, không nhìn thì thôi càng nhìn cô càng khẳng định mắt bản thân có vấn đề, tại sao kiếp trước lại đi yêu một tên hèn hạ như hắn?

"Sơ Sơ em sao vậy?"

Tô Hàn Kiện ngỡ ngàng, tự hỏi An Ninh Sơ không phải yêu hắn đến mức thà chết cũng muốn ở bên hắn sao? Cô bây giờ là sao? Chẳng lẽ mất máu nhiều quá đầu hỏng rồi sao?

Không được An Ninh Sơ là cây hái tiền của hắn ta, cô chỉ được ngu ngốc yêu hắn mà thôi.

Suy nghĩ ấy làm Tô Hàn Kiện gấp gáp hô to gọi: "Bác sĩ, bác sĩ."

An Ninh Sơ nắm chặt bàn tay, kìm lại cảm xúc đập chết Tô Hàn Kiện trong lòng, trước khi bác sĩ nghe được lời hắn ta, vội đuổi người.

"Anh về đi hôm nay em cần nghỉ ngơi."

Cô không phải không dám đụng đến hắn vào lúc này, mà cô muốn bình tĩnh nghĩ phương pháp trả thù tốt hơn, để hắn cứ thế mà chết thì dễ dàng cho hắn quá.

Thù của cô và hắn phải viết thành sớ, ngày tháng sau này còn dài từ từ chơi chết hắn ta.

"Được rồi em nghỉ ngơi đi, hôm khác anh tới thăm em." Tô Hàn Kiện còn muốn hỏi An Ninh Sơ vài điều, nhưng tính đi tính lại vẫn là chiều theo ý cô.

Phải cho tới khi tiếng bước chân im bẵng, bàn tay nắm chặt của An Ninh Sơ mới từ từ mở ra.

Cô và Tô Hàn Kiện cũng coi như là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh ta ở bên cô những giai đoạn khó khăn nhất, từ lúc mẹ cô mất đến khi bố mang vợ bé cùng đứa con riêng kém cô hai tuổi về nhà. Anh ta dịu dàng, che chở cho cô sự quan tâm thiếu thốn, cô không biết anh ta thay lòng từ bao giờ? Hay vốn dĩ từ lúc bắt đầu đã mưu tính.

Bởi xuất phát điểm của Tô Hàn Kiện không tốt, bố mẹ anh ta chỉ là người làm trong nhà cô, mẹ cô thấy cô thích chơi cùng anh ta liền dành cho anh ta những quyền lợi mà cả đời anh ta có mơ cũng không được.

Nói chung lòng người quả thực rất khó đoán, mà cô một đứa trẻ thiếu thốn tình thương như cô chẳng thể nào nhìn ra được.

"Haizz." Đời người quả thực rất dài, mà người sống hai kiếp như cô lại càng dài hơn, sau tiếng thở dài An Ninh Sơ quay lại giường cầm lấy điện thoại trên bàn xem giờ, thầm tính nhẩm thời gian, từ lúc Mộ Trạch Hành rời đi đến nay mới chỉ có một tiếng, vậy mà cô đã cảm thấy nhớ anh rồi sao?

"Liệu tôi nay anh ấy có tới thăm mình không?" An Ninh Sơ lẩm bẩm tự hỏi, rồi lại gạt phăng: "Sao có thể, anh ấy chắc hẳn vẫn còn giận mình."

Cũng đúng thôi, cô đã làm nhiều chuyện có lỗi với anh vậy mà, sao có thể dễ dàng bỏ qua.

An Ninh Sơ vứt lại điện thoại lên bàn, nằm phịch xuống giường nhưng chưa được mấy giây lại vụt người ngồi dậy.

Cô cầm lại điện thoại, ngón tay lúc đầu còn hào hứng lục tìm một lượt trong danh bạ, sau đó trở lên bất lực.

Làm vợ chồng với nhau ba năm cô đến số điện thoại của anh còn không lưu, tệ thật.

Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn phòng mờ ảo khắc lên dáng hình cao lớn. Mộ Trạch Hành trên tay cầm hộp giữ nhiệt hết sức cẩn thận đặt lên bàn rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh giường, ôn nhu nhìn An Ninh Sơ đang ngủ say.

Anh vừa kết thúc cuộc họp kéo dài năm tiếng sau đó chỉ kịp ghé qua nhà một chút liền tới bệnh viện luôn, sau bao nhiêu việc cô đã làm, hỏi anh có giận cô không? Chắc hẳn là có, cũng đã tử nhủ mặc kệ cô nhưng sao tim vẫn không chịu nghe lời.

"An Ninh Sơ kiếp trước anh đã làm gì? Để kiếp này trở nợ khổ sở thế này?"

Gương mặt An Ninh Sơ đang mềm mại không biết gặp ác mộng gì bỗng nhiên nhăn lại.

Anh đưa ngón tay chạm vào điểm giữa lông mày cô vuốt nhẹ: "An Ninh Sơ tại sao khi anh có thể buông tay em rồi, em lại..."

Không biết có phải cảm nhận được có người đang bên cạnh hay không? Đôi mắt An Ninh Sơ căng thẳng mở ra. Khi thấy được người tới là Mộ Trạch Hành cô an tâm xen mừng rỡ nói:

"Trạch Hành anh tới rồi."

Thấy An Ninh Sơ nông nóng muốn ngồi dậy, Mộ Trạch Hành mắng nhỏ:

"Từ từ thôi."

Mắng rồi anh đứng dậy khom người chuẩn bị đưa tay đỡ cô, thì bất chợt dừng lại.

Mộ Trạch Hành biết An Ninh Sơ không thích mình, cũng biết cô rất từ chối đụng chạm cùng anh nên đắn đo không biết có nên tiếp tục hay không?

Như nhận ra suy nghĩ của Mộ Trạch Hành, An Ninh Sơ chủ động đến gần. Cô đặt tay mình lên cánh tay anh: "Tay em đau giúp em với."

Cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn, Mộ Trạch Hành ngỡ ngàng.

Từ khi tỉnh lại, An Ninh Sơ như biến thành một con người khác, Mộ Trạch Hành tự hỏi có phải bản thân mệt mỏi quá sinh ra ảo giác hay không?

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Đời người quả thực rất dài nhưng mà cũng rất ngắn. Nếu như sống bên người không đáng thì quả thật uổng phí, nhưng lại thật sự ý nghĩa khi có thể trải qua cùng người mình yêu thương. Bề ngoài anh giận dỗi chị vậy thôi nhưng trái tim anh tình yêu dành cho vợ vẫn nhiều lắm. Cùng là trả nợ tình nhưng kiếp này sẽ là hạnh phúc chứ không phải đau khổ như trước nó đâu anh. Giờ anh giữ khoảng cách thì chị chính là người mặt dày, phải mặt dày mà bám lấy chồng rồi bù đắp thôi😎

2025-12-03

6

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Chính xác lòng người luôn là thứ khó đoán nhất. Cứ tưởng họ tốt đấy nhưng thực chất chỉ vì mục đích và lợi ích cả thôi. Vậy nên có nhiều người sống trong sung sướng lâu ngày quá lại quên đi mất vị trí bản thân đã từng ở đâu, một kiểu sướng quá hóa rồ rồi lấy oán báo ơn. Kiếp này có cơ hội làm lại chị đâu có ngu mà đi vào con đường cũ. Đầu chị đâu có hỏn, chị là thông minh sáng suốt khi nhận ra bộ mặt thật giả tạo của kẻ giả nhân giả nghĩa thôi.

2025-12-03

6

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Thứ không đếm được là thời gian . Thứ không đoán được là lòng người , trải qua một kiếp người nhìn thấy được lòng người rồi hãy iu và sống cho người thật xứng đáng

2025-12-02

5

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play