An Ninh Sơ chỉnh lại tư thế ngồi, đôi mắt giống như nữ sinh gặp được chàng trai mình thích ngây ngốc nhìn không thôi.
Mộ Trạch Hành bị lạnh nhạt đã quen tự nhiên được yêu lại cảm thấy bất an, đưa tay che miệng ho khan: "Tại sao bữa tối không ăn?"
Nói đoạn Mộ Trạch Hành nhận ra bản thân nói nhiều vội giải thích: "Không phải anh cho người giám sát em, là..."
Với tiếng tăm và vị trí của anh mặc nhiên không cần nói, cũng sẽ có rất nhiều người lấy lòng chứ đừng nói đến hộ lý ảnh thuê cho công, việc cô không ăn hay gặp người nào vô thức sẽ rất nhanh truyền đến tai anh.
An Ninh Sơ nhìn ra phần gấp gáp trong giọng nói Mộ Trạch Hành, An Ninh Sơ khẽ cười nũng nịu:
"Cháo nhạt quá em ăn không vào."
Chỉ có An Ninh Sơ ngu ngốc kiếp trước mới nghĩ hành động quan tâm đó là giám sát, kìm kẹp thôi, còn bây giờ anh càng để ý cô càng vui.
Nói xong An Ninh Sơ mới để ý tới hộp giữ nhiệt trên đầy giường, cô một bên liếc anh cười thầm một bên khịt mũi: "Mùi cháo thịt thơm quá!"
"Anh chưa ăn tối."
Mộ Trạch Hành nhanh tay kéo hộp giữ nhiệt lại phía mình, phút sau ngập ngừng nói: "Nếu em muốn ăn có thể lấy một phần "
"Có em muốn." An Ninh Sơ lập tức nói ra mong muốn trong lòng, sau đó chủ động chìa tay ra chờ anh chia phần.
Nhìn bộ dáng như mèo nhỏ của cô, Mộ Trạch Hành bất lực mở nắp.
"Sao lại chảy máu?"
Vệt máu đỏ trên băng gạt đập vào mắt khiến động tác múc cháo ra tô của Mộ Trạch Hành ngừng lại, anh lo lắng cất lời.
An Ninh Sơ cúi đầu nhìn tấm vải đã khô máu, không nhớ ra đụng trúng lúc nào? Xuề xòa xua tay: "Em không thấy đau."
Nói thế nhưng Mộ Trạch Hành vẫn không an tâm, gọi bằng được bác sĩ đến kiểm tra vết thương, sau khi được xác nhận không có nguy hiểm gì anh mới thả người.
La Minh liếc xéo Mộ Trạch Hành oán trách: "Tôi biết cậu quan tâm đến người nhà nhưng sau này những trường hợp thế này gọi y tá là được, trưởng khoa như tôi bận lắm "
"Làm phiền anh rồi." An Ninh Sơ ngượng ngùng đáp lại.
An Ninh Sơ sao không nhìn ra La Minh không ưa cô, anh ta là bạn thân của Mộ Trạch Hành đương nhiên sẽ vì bạn mà cảm thấy bất bình thay.
An Ninh Sơ chờ trong phòng chỉ còn lại cô và anh, giật giật tay áo anh:
"Vết thương không đáng ngại gì, ngày mai em muốn ra viện."
"Được rồi." Nhìn sắc mặt An Ninh Sơ cùng với lời của La Minh, Mộ Trạch Hành không có ý kiến gật đầu đồng ý.
An Ninh Sơ chìm trong những toan tính sau khi ra viện, đôi mắt trong veo híp lại nhận lấy tô cháo Mộ Trạch Hành đưa qua.
"Ồ mùi vị này." An Ninh Sơ múc một thìa cháo đưa lên miệng, chậm rãi cảm nhận hương vị có đôi chút khác lạ trong đó.
"Sao vậy khó ăn?"
An Ninh Sơ nhịn ra Mộ Trạch Hành rất để ý nhận xét từ mình, cô nổi lên ý muốn trêu chọc anh nói:
"Không phải vậy, chỉ là mùi vị hơi khác thím trương nấu, anh mua ở ngoài sao?"
"Ừ." Mộ Trạch Hành kiệm lời đáp.
An Ninh Sơ tủm tỉm cười, đem lời vạch trần nói dối của anh giấu vào trong.
Người đàn ông này rõ ràng rất có lòng, bận rộn công việc là thế, vẫn sẵn lòng vào bếp nấu cháo mang đến cho cô nhưng chỉ vì tính cách không biết bộc lộ khiến cô luôn bị người ngoài dắt mũi, cho rằng anh không yêu cô, kết hôn với cô vì mục đích khác.
An Ninh Sơ vùi đầu vào tô cháo, đôi mắt phiếm hồng lặng lẽ ăn sạch sẽ.
Lần nữa cô ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn anh khẽ gọi nhỏ.
"Trạch Hành."
"Có chuyện gì vậy." Mộ Trạch Hành khó hiểu hỏi lại.
An Ninh Sơ dưng dưng: "Không có chỉ là hình như rất lâu rồi em không được gọi tên anh."
Mộ Trạch Hành hơi cau mày, An Ninh Sơ trong một ngày thay đổi quá nhiều, thay đổi đến mức vô thực. Đúng là lâu rồi anh không được nghe cô gọi anh thân thiết đến thế, mới đầu cô còn gọi anh là Trạch Hành càng dần về sau hình như đều gọi cả họ lẫn tên anh.
"Cũng muộn rồi em nghỉ ngơi đi, mai anh bảo trợ lý Hà đến làm thủ tục xuất viện cho em."
"Mai anh bận?" An Ninh Sơ mất mát lên tiếng.
Mộ Trạch Hành vừa cầm lấy tô cháo trên tay cô vừa nói: "Ừ mai anh có buổi họp sớm."
An Ninh Sơ nhìn ra sự mệt mỏi trong mắt anh, cũng biết sự vất vả này của anh là do cô mang đến, nếu không phải cô lấy trộm tài liệu công ty anh, sự việc đã không nghiêm trọng đến thế.
Cô biết được sống lại đã là một may mắn trời
cho rồi, mong cầu thêm nữa là quá tham lam nhưng sâu trong đáy lòng vẫn dâng lên ý niệm giá như sống lại vào ngày bọn họ kết hôn thì tốt. Lúc đó cô chưa làm gì có lỗi với anh cả, mang theo tấm lòng không tì vết mà ở bên anh.
"Vâng."
Chờ được câu trả lời của An Ninh Sơ, Mộ Trạch Hành cũng không nán lại thêm nữa, anh chỉnh lại âu phục rồi cất bước, trước khi đi vào ngã rẽ sâu lưng thanh âm mềm dịu nào đó truyền đến.
"Cháo rất ngon, cũng rất vừa miệng."
Khoé môi mím chặt của Mộ Trạch Hành vẽ khẽ, hiển nhiên vì câu nói kia mà vui vẻ.
Sáng hôm sau đúng như những gì hôm qua Mộ Trạch Hành đã nói, trợ lý Hà từ rất sớm đã hoàn tất thủ tục xuất viện cho An Ninh Sơ.
Đường trở về Trạch Viên không quá xa, nhưng đối với người mười năm xa cách như An Ninh Sơ lại quá dài.
Kiếp trước sau khi An Ninh Sơ và Mộ Trạch Hành ly hôn, Trạch Viên này cùng với mười phần trăm cổ phần công ty công nghệ Vĩ Hành thuộc về cô, thế nhưng cô không muốn dính dáng gì với quá khứ và cả Mộ Trạch Hành nữa nhận được giấy tờ nhà liền lập gấp gáp giao bán, sau dùng vốn đó giúp đỡ Tô Hàn Kiện làm ăn, còn về người mua mãi về sau cô mới biết là Mộ Trạch Hành.
Thật nực cười người muốn vứt bỏ người lại muốn níu giữ.
Updated 27 Episodes
Comments
Thương Nguyễn 💕💞
Dù cv bận cỡ nào thì người anh bận tâm nhất là vợ anh thôi
2025-12-03
3
So Lucky I🌟
Giờ bù đắp cho anh cũng không phải là quá muộn nha chị. Chỉ một lời khen cháo ngon của chị, chỉ một từ gọi tên thân mật thôi mà anh đã vui vẻ cả ngày, cơ hội để cho chị dỗ chồng dễ lắm. Sai thì sửa, ngã ở đâu thì đứng lên đi tiếp ở đó.. anh vẫn luôn ở đấy chỉ cần chị đủ cố gắng thôi
2025-12-03
6
So Lucky I🌟
Bởi thế mới có câu cứ mất đi rồi con người ta mới biết được đã đánh mất thứ tốt đẹp gì, lúc có thì không biết trân trọng mất đi rồi mới thấy hối tiếc. Đời mà không mắc phải sai lầm không nên voi xuống choá thì làm sao biết được thật giả lòng người nông sâu
2025-12-03
6