Hôn Nhân Tự Vả: Vợ Ơi, Yêu Rồi!

Hôn Nhân Tự Vả: Vợ Ơi, Yêu Rồi!

Chap 1: Chiêu Trò Gạ Gẫm

"Nhật Hạ!"

Đấy là tiếng gọi trìu mến xen lẫn chút đau thương và xót xa của bà nội khi nhìn đứa cháu gái đáng thương lẳng lặng đứng nhìn di ảnh ba mẹ.

Hơn hai mươi năm rồi, hơn hai mươi năm không còn ba mẹ trên cõi đời cho cô cất tiếng gọi thân thương. Vậy nên cứ hễ khi tới ngày giỗ của họ, Ôn Nhật Hạ lại có những giây phút nhớ nhung đến nghẹn lòng khi đứng trước di ảnh.

"Bà nội, Hạ Hạ nhớ ba mẹ chút thôi." Cô quay lại nhìn bà, hai mắt rưng rưng nhưng nụ cười vẫn hiện hữu trên môi.

Bà nội bước tới ôm vội đứa cháu gái bé nhỏ mà xoa dịu nỗi lòng bằng cách lảng sang chuyện khác.

"Thôi, không khóc. Ra đây bà có chuyện muốn nói với con."

Gạt nước mắt chưa kịp rơi khỏi bờ mi, Ôn Nhật Hạ theo chân bà nội ra ngoài phòng khách với nỗi tò mò.

"Chuyện gì mà nhìn nội trang nghiêm thế?"

"Thì còn chuyện gì ngoài chuyện hôn nhân đại sự của con nữa. Nội tìm được mối ngon cho con rồi."

Lại là mối ngon, hình như năm nào Ôn Nhật Hạ cũng nghe bà nhắc tới chuyện này. Mà tính ra thì cũng tại cô, ai bảo 25 tuổi rồi mà chưa chịu yêu ai, không dẫn bạn trai về ra mắt nên bà nội mới đứng ngồi không yên.

"Lần này là bác sĩ hay kỹ sư vậy nội?"

"Không, lần này nội không tìm mà là nhân duyên tự tìm tới."

Nội tìm bạn trai cho cô thì cô không thấy lạ gì nữa, nhưng nhân duyên tự tìm tới thì đây mới lấy làm ngạc nhiên.

"Ở đâu mà tự tìm đến hả nội?"

Nói đến đây, sắc mặt bà lộ rõ trầm tư. Ánh mắt như đang nhìn lại quá khứ cách đây mấy chục năm về trước.

"Chuyện kể ra thì dài dòng lắm nên nội sẽ nói ngắn gọn cho con hiểu rằng giữa con và Nhị thiếu gia nhà họ Nhan từng có mối hôn ước, hôm trước bà nội của cậu ta đã đích thân tới đây tìm bà để ôn lại chuyện xưa và nhắc tới lời hứa hẹn khi cả hai còn trẻ."

Hôn ước? Hai từ này khiến Ôn Nhật Hạ vô thức nhíu mày. Bởi lẽ nếu bà tìm người mai mối thì cô còn có cách tránh né chứ hôn ước như này mà còn liên quan tới thâm tình trước đó thì ca này thật khó cho cô.

"Sao trước giờ con chưa từng nghe nội nhắc tới vậy?"

"Vì nội và bà ấy đã mấy chục năm rồi không gặp lại nhau, bà cứ tưởng lời hứa năm nào chỉ là lời nói đùa vui nên không nói cho con biết."

"Thế sao bà ấy lại biết bà ở đây mà tìm?"

"Thì người ta là người quyền quý, có thế lực trong tay nên cậy người tìm hiểu."

Thấy Ôn Nhật Hạ trầm mặc, bà nội cũng ngập ngừng một lúc mới dám tỏ bày tâm ý.

"Hạ Hạ, nay con cũng lớn tuổi mà nội cũng già cả rồi, trong người thì đầy bệnh tật, giờ nội chỉ mong được nhìn thấy con yên bề gia thất, có người che chở lo lắng cho con trước khi bà nhắm mắt xuôi tay..."

"Nội à, bà lại ăn nói xui xẻo nữa rồi. Bà sẽ sống mãi với con chứ làm gì có chuyện nhắm mắt xuôi tay."

"Ơ con nhỏ này, nội là người chứ có phải quỷ đâu mà sống hoài không chết."

Bà nội khẳng định làm cô phụng phịu không vui. Hơn 20 năm ở với bà rồi, nghèo khổ gì cũng có nhau, mãi tới khi cô ăn học thành tài, kiếm được chút ít tiền phụng dưỡng bà chưa lâu thì nay bà lại tìm cách gả cô đi suốt.

"Hạ! Nếu là mai mối như trước giờ thì nội không dám ép, để con tự ý tìm hiểu, nhưng đối với mối hôn ước này thì không phải vì lời hứa với bạn cũ mà vì nội thấy người đàn ông này xứng với con. Hạ, nội xem ảnh cậu ta rồi, cao ráo đẹp trai lắm con, mà gia đình nhà họ cũng là nhà hào môn, thêm việc bà Lý lại là bạn của bà nên bà rất yên tâm khi gả con về đó. Làm Nhị thiếu phu nhân Nhan gia rồi con không cần bươn chải vất vả nữa."

"Nội ơi, nếu con sợ cực khổ thì đã sớm chọn đại một người để họ nuôi con rồi. Còn đẹp trai cũng có bán ra lấy tiền được đâu, Hạ không muốn lấy chồng, Hạ chỉ muốn ở với bà thôi."

Mặc cho cháu gái nũng nịu đến mấy thì bà nội hôm nay đã có vẻ mặt rất chi là kiên quyết.

"Thôi, nội quyết định kỹ rồi. Nội muốn con gả về Nhan gia, ngày mai nội với bà Lý đã hẹn cho hai đứa gặp nhau, con mà cãi lời bà là bà chết cho con xem."

"Ơ, bà nội... Con không lấy chồng đâu."

"Mày không lấy thì đừng có kêu tao bằng bà. 25 tuổi rồi, già rồi mà cứ nhởn nhơ ra, xưa bà bằng mày là đã một nách hai con rồi đấy."

----------------

Sau đó một ngày, cũng là cái hôm Ôn Nhật Hạ phải đi xem mắt theo ý muốn của bà nội. Vừa đổ xe tới quán ăn mà cô chỉ thầm cầu mong tên đàn ông kia đừng xuất hiện vì cô cho rằng đã là thiếu gia hào môn thì làm gì có chuyện chấp nhận bị sắp đặt.

Đang loay hoay quay xe vào chỗ đỗ thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào làm cô đạp nhầm chân ga, phóng xe lên trước va vào chiếc xe mui trần vừa tới sau.

Sự cố xảy ra bất ngờ, Ôn Nhật Hạ liền hốt hoảng xuống xe xem xét tình hình thì chủ nhân của chiếc mui trần đắt đỏ kia cũng vừa bước xuống.

Anh ta cao ráo phong độ, mặc vest đen lịch lãm, gương mặt góc cạnh trông cũng đẹp, cơ mà Ôn Nhật Hạ chưa thật sự nhìn kỹ đối phương đâu.

Cho tới khi, anh ta cất câu nói đầu tiên: "Lại là chiêu trò gạ gẫm cũ rích của đám con gái, đúng thật phiền phức."

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Chào mừng em quay trở lại với độc giả nhé, chúc mừng truyện mới nek/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/

2025-12-15

14

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Ai kia lại tự cho mình là cái rốn của vũ trụ rồi kìa, kiểu thấy trai đẹp có tiền là nghĩ đủ chiêu trò sáp tới làm quen ko bằng ấy. Anh dát vàng lên mặt khiếp quá🤣🤣🤣

2025-12-15

13

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Đẹp trai cao ráo phong độ lịch lãm nhưng cái nết lại ối dời ơi thích tự cho mình là đúng thế anh, miệng này mà vén lên cũng ghê gớm lắm đây🤣🤣🤣🤣

2025-12-15

13

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play