Chương 2: Coi Chừng Đánh Cả Lũ

Triệu Tư Hiên đạp đạp viên đá dưới chân mình xem nó bay tới tận đâu. Thế nhưng sức lực anh yếu ớt, nó chỉ lăn đến gốc cây bên đường rồi dừng lại. Anh lặng lẽ thở dài một tiếng.

Giờ đột nhiên có tiền từ trên trời rơi xuống thì tốt rồi. Bị tiền đè chết cũng xứng đáng!

Triệu Tư Hiên thò tay vào trong túi quần móc ra được vài tờ tiền cũ nát, nhẩm tính một chút, vừa đủ tiền mua hai ổ bánh mì lót dạ. Trước cứ cầm cự như vậy đã.

Nghĩ như thế, Triệu Tư Hiên quay đầu tính ghé vào tiệm bánh mì, ngay khi xoay người đã đập thẳng mặt vào người đối diện.

Anh sờ sờ mũi, nhìn vết máu đỏ trên tay, lại tiếp tục thở dài một tiếng. Quả nhiên là yếu ớt thê thảm.

"Xin chào." Người đến là một tên béo, vai u chân thô, đứng dưới ánh mặt trời trông giống như một con gấu lớn: "Gấu chó."

"Mày mới là đồ gấu chó!" Người nọ vung tay lên, không khách khí thụi cho anh một phát đau đến nhe răng trợn mắt: "Mẹ mày, chỉ vì mày mà người yêu tao bỏ rơi tao. Mày có gì tốt hơn ông đây chứ? Vừa nghèo lại vừa xấu, nó đúng là mù mắt rồi!"

"..." Cái gì với cái gì? Người nên khám lại mắt là anh đấy anh bạn. Nghèo, anh không phủ nhận, nhưng anh không xấu, mặt mũi bị đánh đến bầm dập cũng không xấu!

Chỉ là hấp hối sắp chết mà thôi!

...

Hôm nay là một ngày rực nắng, nhưng ở trong khu rừng nhiễm đầy ma khí này cũng chỉ nhìn được một tầng sương mù dày đặc.

Tống Tuyết Tinh bị ánh sáng chói lóa làm cho tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mình vậy mà đã thành công lăn ra khỏi ngọn núi đáng sợ kia, đón nhận thứ ánh sáng đã rất lâu rồi không được thấy. Cô nhẩm nhẩm ước tính, sơ qua vậy mà đã năm trăm năm. 

Năm trăm năm hồn phách bị vây nhốt tận sâu trong lòng đất, lắng nghe tiếng ma quỷ cười đùa đến chói tai, cảm nhận mùi ẩm mốc trong đất, cực kỳ khó chịu.

"A." Tống Tuyết Tinh rên lên khe khẽ, cánh tay khẽ động một chút, đau đến hô hấp khó khăn. Từ khi bị bắt nhốt đến nay cô chẳng qua cũng chỉ là một linh hồn, không có xác thịt, không hề biết đau đớn là gì...

Đau đớn?

Cô cúi đầu xuống nhìn lại cơ thể mình đã không còn trong suốt giống như trước, tâm trạng có chút thấp thỏm cùng ngẩn ngơ. 

Không phải vừa rồi khi cô muốn nhập vào cơ thể mình đều bị đẩy ra sao? Như thế nào mà khi mở mắt ra đã cùng với thân xác này nhập thành một thể rồi? Tống Tuyết Tinh xoay chuyển tầm mắt, nhìn đến viên đá phát ra ánh sáng nhu hòa nằm trên đất, rốt cuộc cô cũng hiểu ra vấn đề then chốt.

Năm xưa, khi cha mẹ tách một hồn một vía của cô ra ném vào vòng luân hồi đã dự đoán được cơ thể thiếu hồn vía rất yếu, dễ bị ma quỷ lợi dụng, xâm nhập, chính vì thế để phòng ngừa bất trắc đã nhét viên đá được yểm bùa chú cẩn thận này vào trong tay một hồn một vía kia. Có lẽ khi rơi xuống, chiếc vòng này bị văng ra ngoài cho nên cô mới quay trở lại cơ thể được.

Trước kia cơ thể cô nhẹ bẫng bay bổng, hiện tại lại nặng nề, chung quy lại vẫn chưa thể nào thích ứng.

Tống Tuyết Tinh cẩn thận đeo viên đá kia vào. Sau khi cô nhập vào thân xác này sẽ không còn chịu ảnh hưởng bởi viên đá kia nữa, thậm chí nó còn giúp cô che giấu đi mùi hương của hồn vía, càng thuận lợi cho việc chạy trốn.

Hiện tại đã rời khỏi ngọn núi kia, điều đầu tiên cần làm chính là đi tìm kiếm kiếm linh.

Tống Tuyết Tinh cầm linh thạch trên tay, quan sát một hồi xem nó có bị trầy xước ở đâu không. Phải dựa vào viên linh thạch trên chuôi kiếm thần này cô mới có thể tìm được tung tích của kiếm linh, cho nên phải bảo vệ nó thật tốt.

Cô lẩm nhẩm vài tiếng, linh thạch phát ra ánh sáng nhu hòa. Nó lượn vòng trên không trung vài vòng, sau đó dừng lại trước trán của cô, trở thành chất lỏng trong suốt ẩn sâu dưới lớp da thịt.

Như vậy là được rồi.

Tống Tuyết Tinh dựa vào chỉ dẫn của linh thạch, bắt đầu rời đi. Tuy cô hiện tại có thân thể của con người, thế nhưng sức mạnh vẫn sử dụng được, điều này khiến cô thêm yên tâm được phần nào.

Thời gian ước chừng trôi qua nửa buổi sáng, đến giữa trưa rốt cuộc Tống Tuyết Tinh cũng đáp đất. Nơi này là một con hẻm nhỏ, nhìn qua có chút tối tăm lại lạnh lẽo, khác xa với cái nắng ấm áp ở bên ngoài kia, dường như cô còn ngửi thấy mùi máu, còn cả hơi người nữa.

Ánh sáng linh thạch yếu dần.

Tống Tuyết Tinh đi sâu vào bên trong, mùi máu tươi càng ngày càng nồng.

Đúng là một đám ranh con vắt mũi chưa sạch đã học cách đánh người theo người ta rồi.

"Này." Cô híp mắt đếm số người trong hẻm, tầm mắt đầu tiên dừng ngay vào gã trai trẻ to con nhất: "Bạn gấu lớn."

Giữa đám người truyền ra tiếng cười khe khẽ. Tống Tuyết Tinh lúc này mới chú ý đến một thân chật vật bị đánh cho nằm bò ra đất kia, nhất thời nghẹn lời. Đây là... kiếm linh? Không phải, lẽ nào linh thạch lâu ngày không được hấp thu linh khí trời đất cho nên bị đần rồi có đúng không?

Cha mẹ cô nói kiếm linh rất mạnh, cô nhìn thế nào cũng thấy bạn gấu lớn có khả năng hơn là kẻ ốm dặt ốm dẹo kia.

Cô gập ngón tay gõ nhẹ lên trán, thứ ánh sáng vàng nhạt theo đầu ngón tay cô bay đến bên đỉnh đầu của thiếu niên gầy yếu.

Tống Tuyết Tinh: "..." Không sai, chính là gã vừa rồi cười cợt người khác kia.

"Ranh con, tao không đánh phụ nữ, càng không đánh trẻ con, khôn hồn thì cút sang một bên, đừng xía vào chuyện của ông đây." 'Bạn gấu' kia có vẻ rất tức giận. Vừa rồi tên Triệu Tư Hiên này đã cười nhạo gã ta một trận, hiện tại lại đến lượt con ranh vắt mũi chưa sạch này. Chúng nó coi hắn ta là quả hồng mềm có phải không?

Láo nha láo nháo, coi chừng hắn ta đánh cả lũ.

Chapter
1 Chương 1: Chết Vì Ma Ám Còn Hơn Chết Vì Đói
2 Chương 2: Coi Chừng Đánh Cả Lũ
3 Chương 3: Ma Chẳng Phải Là Giống Nòi Thân Thiện Gì
4 Chương 4: Vẻ Đẹp Trai Cũng Chỉ Là Cát Bụi
5 Chương 5: Lấy Tiền Ở Những Xác Chết Ven Đường
6 Chương 6: Nhỏ Tiếng Một Chút
7 Chương 7: Cắn Nát Mông Cậu
8 Chương 8: Tôi Làm Gì Có Nhà
9 Chương 9: Lương Tâm Của Tôi Bị Chó Tha Mất Rồi
10 Chương 10: Không Kịp Trở Tay
11 Chương 11: Gà Mái Của Anh Còn Đang Đến Kỳ Đẻ Trứng
12 Chương 12: Gánh Nặng Cả Đời
13 Chương 13: Bé Gà Của Tôi...
14 Chương 14: Tôi Có Bệnh Rồi!
15 Chương 15: Muốn Nhét Giẻ Lau Vào Miệng Con Nhỏ Này
16 Chương 16: Như Mùi Xác Chết Thối Lâu Ngày
17 Chương 17: Giả Nai Phải Không?
18 Chương 18: Cậu Là Lợn Đấy À?
19 Chương 19: Hãy Chứng Tỏ Lòng Lương Thiện Của Em Đi
20 Chương 20: Cậu Không Đần Như Tôi Vẫn Nghĩ
21 Chương 21: Sau Này Có Tôi Bảo Vệ Anh
22 Chương 22: Thích Tiền!
23 Chương 23: Cô Lột Đồ Của Người Chết Để Mặc Có Được Không?
24 Chương 24: Đó Không Phải Bóng Người Mà Là Một Ác Ma
25 Chương 25: Không Muốn Nói Thì Câm Miệng!
26 Chương 26: Tôi Xem Cậu Có Tức Chết Hay Không!
27 Chương 27: Cậu Bớt Khác Người Giúp Tôi, Cảm Ơn!
Chapter

Updated 27 Episodes

1
Chương 1: Chết Vì Ma Ám Còn Hơn Chết Vì Đói
2
Chương 2: Coi Chừng Đánh Cả Lũ
3
Chương 3: Ma Chẳng Phải Là Giống Nòi Thân Thiện Gì
4
Chương 4: Vẻ Đẹp Trai Cũng Chỉ Là Cát Bụi
5
Chương 5: Lấy Tiền Ở Những Xác Chết Ven Đường
6
Chương 6: Nhỏ Tiếng Một Chút
7
Chương 7: Cắn Nát Mông Cậu
8
Chương 8: Tôi Làm Gì Có Nhà
9
Chương 9: Lương Tâm Của Tôi Bị Chó Tha Mất Rồi
10
Chương 10: Không Kịp Trở Tay
11
Chương 11: Gà Mái Của Anh Còn Đang Đến Kỳ Đẻ Trứng
12
Chương 12: Gánh Nặng Cả Đời
13
Chương 13: Bé Gà Của Tôi...
14
Chương 14: Tôi Có Bệnh Rồi!
15
Chương 15: Muốn Nhét Giẻ Lau Vào Miệng Con Nhỏ Này
16
Chương 16: Như Mùi Xác Chết Thối Lâu Ngày
17
Chương 17: Giả Nai Phải Không?
18
Chương 18: Cậu Là Lợn Đấy À?
19
Chương 19: Hãy Chứng Tỏ Lòng Lương Thiện Của Em Đi
20
Chương 20: Cậu Không Đần Như Tôi Vẫn Nghĩ
21
Chương 21: Sau Này Có Tôi Bảo Vệ Anh
22
Chương 22: Thích Tiền!
23
Chương 23: Cô Lột Đồ Của Người Chết Để Mặc Có Được Không?
24
Chương 24: Đó Không Phải Bóng Người Mà Là Một Ác Ma
25
Chương 25: Không Muốn Nói Thì Câm Miệng!
26
Chương 26: Tôi Xem Cậu Có Tức Chết Hay Không!
27
Chương 27: Cậu Bớt Khác Người Giúp Tôi, Cảm Ơn!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play