Chương 3: Ma Chẳng Phải Là Giống Nòi Thân Thiện Gì

Tống Tuyết Tinh cau mày tiến vào giữa đám đông, cực kỳ ghét bỏ túm lấy cổ áo của Triệu Tư Hiên, trong lòng phức tạp khó nói thành lời.

Thôi vậy, nếu như thực sự là kiếm linh, cô cũng không thể nào thấy chết không cứu được.

Triệu Tư Hiên bị nghẹn, khó khăn ho vài cái, ánh mắt nhìn Tống Tuyết Tinh kỳ quái vô cùng, trông ngứa đòn hết sức.

"Sắp chết chưa?" Cô chậm rì rì nâng mắt hỏi anh.

Triệu Tư Hiên: "..." Cảm ơn, tôi là con gián hôi, chưa chết ngay được. Anh quệt tay lên mũi, sau đó chẳng biết vô tình hay cố ý bôi hết lên quần áo lấm lem của cô.

Yếu ớt như vậy, ngay cả cô dùng một đầu ngón tay cũng đủ khiến cho anh ta bẹp dí, nói gì đến tên Ma Vương Huyết Tu Thạch kia?

"Đừng văng vật nữa." Triệu Tư Hiên lẩm bẩm: "Nếu không tôi chết thật đấy, Tống Tuyết Tinh."

Ồ? Anh biết tên của cô? Như vậy xem ra linh thạch không bị đần, tìm đúng người rồi. Quả nhiên là kiếm linh, thần thông quảng đại như vậy, ngay đến cả đời con đời cháu năm trăm năm sau mà anh cũng có thể nhận ra.

Tống Tuyết Tinh cảm động sụt sịt mũi, cô cuối cùng cũng sắp có thể thay cha mẹ báo thù tên điên Huyết Tu Thạch kia rồi!

Triệu Tư Hiên ngất xỉu, không phải vì bị bọn gấu chó kia đánh cho ngất xỉu, mà là bị cô gái 'mình hạc xương mai' kia đập cho một phát - không còn ý thức!

Tống Tuyết Tinh liếc mắt một lần nữa đếm số người trước mặt, gầy béo cao lùn đủ cả, cảm thấy không bõ khởi động gân cốt. Nhưng ai mà ngờ được khi lao vào đánh nhau thật, tay cô đấm trên bụng của gã béo lại khiến cánh tay tê rần.

"..." Không phải chứ? Thân thể của mình lại có thể yếu ớt như vậy? Vừa rồi cô còn xách Triệu Tư Hiên bằng một tay cơ đấy! Có lẽ là vì chưa quen thuộc với thân thể này, cho nên cô chưa thể nào hoàn toàn nắm giữ sức mạnh của mình được, vì vậy mới xảy ra một màn khi mạnh khi yếu thất thường như thế.

Cô nghiêng đầu ngó qua cái người gầy gò ở trên đất, khe khẽ 'chẹp' một cái. Không đánh được bằng tay, vậy bà đây đánh bằng não!

"Đợi một chút, này gấu... gấu, phía sau cậu..." Tống Tuyết Tinh giả vờ giả vịt bày ra dáng vẻ sợ sệt.

"Hiện tại mày có muốn hối hận cũng đã muộn."

Tống Tuyết Tinh híp mắt, bàn tay giấu phía sau lưng chậm rãi vẽ ra hình ngọn lửa, ngay lập tức, cả một con hẻm nhỏ bỗng nhiên sáng bừng lên thứ ánh sáng màu xanh yêu dị.

"Cái gì thế này?" Gã béo kia giật mình quay đầu, sắc mặt đột nhiên trở nên tái mét, miệng lắp ba lắp bắp mãi không phát ra được âm thanh.

Ma... ma... ma... ma trơi!

Khi ý thức được điều này, mấy tên du côn cũng không có vì hoảng sợ mà bỏ chạy. Chúng cứ đứng như trời trồng ở đó, răng va lập cập vào nhau, chân muốn nhũn ra tới nơi. Từ thời cha sinh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên chúng nhìn thấy ma trơi, làm sao có thể không sợ cho được?

Trước mắt tên béo trở nên tối sầm, ngã lăn quay ra đất. Thân hình mập mạp của hắn ta kéo theo một đám bụi lớn hại Tống Tuyết Tinh ho sặc sụa. Tiếp ngay sau đó, những kẻ đi theo hắn ta tâm lý cũng không vững, thi nhau đổ rạp.

 Tống Tuyết Tinh nhìn ngọn lửa xanh đứng trước mặt mình, hai mắt híp lại: 

"Cảm ơn, bây giờ chúng mày có thể đi được rồi."

Ai mà ngờ được, nó đột nhiên há to miệng, có ý đồ cắn lên mặt cô một cái, ngay lập tức liền bị vòng đá trên cổ cô phản lại, đánh cho tan biến.

Tống Tuyết Tinh: "..." Quả nhiên ma chẳng phải là giống nòi thân thiện gì cho cam. Nghĩ nghĩ, cô âm thầm bổ sung trong lòng, ngoại trừ cô ra.

Hiện tại lại có một chuyện phiền não khác!

Tống Tuyết Tinh nhìn anh chàng thanh niên gầy yếu kia, khóe miệng giật giật. Cô hồi nhỏ rất nghịch ngợm, nhiều lần bị cha mẹ đánh mông, thế nhưng cũng không có thảm hại như thế này. Lần bị thương nặng nhất là vào năm trăm năm trước, khi tên điên Huyết Tu Thạch kia tìm tới chém giết cả nhà của cô. Thế nhưng cô cũng không phải băng bó gì cả, bởi vì hắn ta chém cho vài nhát đã khiến cô hồn lìa khỏi xác rồi...

Trước kia mẹ cô có nói, khi bị thương cần phải làm sạch miệng vết thương đã.

Tống Tuyết Tinh nhướng mày, dùng linh lực của mình xách Triệu Tư Hiên lên như xách một con gà rù, tay mắt lanh lẹ tìm thấy một dòng sông gần đó, sau đó thẳng tay ném anh xuống nước.

Triệu Tư Hiên lọt thỏm trong dòng nước vẩn đục, rất lâu không có ngoi lên. Tống Tuyết Tinh cũng không sốt ruột. Người ta là con trai, rất có khả năng thấy cô ở đây nên ngại ngùng không dám ngoi lên mặt nước. Như vậy, cô chỉ cần quay đầu đi một chút là được.

Ước chừng qua vài giây sau, cô mới giật mình nhớ ra một vấn đề...

'Kiếm linh' đã bị cô đánh cho ngất xỉu rồi!

Tống Tuyết Tinh hoảng hốt lao đầu xuống nước, ngụp lặn ngụp lặn tìm kiếm, vất vả lắm mới thấy anh đang bị mắc kẹt trong một cái lưới bắt cá. Cô lại dùng sức vớt anh lên. Phục vụ người ta như tổ tông như vậy, không biết liệu anh có đánh bại được Ma Vương không...

Chapter
1 Chương 1: Chết Vì Ma Ám Còn Hơn Chết Vì Đói
2 Chương 2: Coi Chừng Đánh Cả Lũ
3 Chương 3: Ma Chẳng Phải Là Giống Nòi Thân Thiện Gì
4 Chương 4: Vẻ Đẹp Trai Cũng Chỉ Là Cát Bụi
5 Chương 5: Lấy Tiền Ở Những Xác Chết Ven Đường
6 Chương 6: Nhỏ Tiếng Một Chút
7 Chương 7: Cắn Nát Mông Cậu
8 Chương 8: Tôi Làm Gì Có Nhà
9 Chương 9: Lương Tâm Của Tôi Bị Chó Tha Mất Rồi
10 Chương 10: Không Kịp Trở Tay
11 Chương 11: Gà Mái Của Anh Còn Đang Đến Kỳ Đẻ Trứng
12 Chương 12: Gánh Nặng Cả Đời
13 Chương 13: Bé Gà Của Tôi...
14 Chương 14: Tôi Có Bệnh Rồi!
15 Chương 15: Muốn Nhét Giẻ Lau Vào Miệng Con Nhỏ Này
16 Chương 16: Như Mùi Xác Chết Thối Lâu Ngày
17 Chương 17: Giả Nai Phải Không?
18 Chương 18: Cậu Là Lợn Đấy À?
19 Chương 19: Hãy Chứng Tỏ Lòng Lương Thiện Của Em Đi
20 Chương 20: Cậu Không Đần Như Tôi Vẫn Nghĩ
21 Chương 21: Sau Này Có Tôi Bảo Vệ Anh
22 Chương 22: Thích Tiền!
23 Chương 23: Cô Lột Đồ Của Người Chết Để Mặc Có Được Không?
24 Chương 24: Đó Không Phải Bóng Người Mà Là Một Ác Ma
25 Chương 25: Không Muốn Nói Thì Câm Miệng!
26 Chương 26: Tôi Xem Cậu Có Tức Chết Hay Không!
27 Chương 27: Cậu Bớt Khác Người Giúp Tôi, Cảm Ơn!
Chapter

Updated 27 Episodes

1
Chương 1: Chết Vì Ma Ám Còn Hơn Chết Vì Đói
2
Chương 2: Coi Chừng Đánh Cả Lũ
3
Chương 3: Ma Chẳng Phải Là Giống Nòi Thân Thiện Gì
4
Chương 4: Vẻ Đẹp Trai Cũng Chỉ Là Cát Bụi
5
Chương 5: Lấy Tiền Ở Những Xác Chết Ven Đường
6
Chương 6: Nhỏ Tiếng Một Chút
7
Chương 7: Cắn Nát Mông Cậu
8
Chương 8: Tôi Làm Gì Có Nhà
9
Chương 9: Lương Tâm Của Tôi Bị Chó Tha Mất Rồi
10
Chương 10: Không Kịp Trở Tay
11
Chương 11: Gà Mái Của Anh Còn Đang Đến Kỳ Đẻ Trứng
12
Chương 12: Gánh Nặng Cả Đời
13
Chương 13: Bé Gà Của Tôi...
14
Chương 14: Tôi Có Bệnh Rồi!
15
Chương 15: Muốn Nhét Giẻ Lau Vào Miệng Con Nhỏ Này
16
Chương 16: Như Mùi Xác Chết Thối Lâu Ngày
17
Chương 17: Giả Nai Phải Không?
18
Chương 18: Cậu Là Lợn Đấy À?
19
Chương 19: Hãy Chứng Tỏ Lòng Lương Thiện Của Em Đi
20
Chương 20: Cậu Không Đần Như Tôi Vẫn Nghĩ
21
Chương 21: Sau Này Có Tôi Bảo Vệ Anh
22
Chương 22: Thích Tiền!
23
Chương 23: Cô Lột Đồ Của Người Chết Để Mặc Có Được Không?
24
Chương 24: Đó Không Phải Bóng Người Mà Là Một Ác Ma
25
Chương 25: Không Muốn Nói Thì Câm Miệng!
26
Chương 26: Tôi Xem Cậu Có Tức Chết Hay Không!
27
Chương 27: Cậu Bớt Khác Người Giúp Tôi, Cảm Ơn!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play