Sáng hôm sau, trời vẫn mưa phùn lất phất.
Phương Ngữ Văn ôm chăn ngủ nướng ngon lành.
Ở thế giới hiện đại, nàng làm việc còn hơn trâu ngựa, có những ngày thức trắng cả đêm để quay phim, làm gì có cơ hội ngủ bù thế này. Nay xuyên tới đây, không cần lo cơm áo gạo tiền, ngủ một mạch tới sáng, chẳng phải là trong rủi có may hay sao?
"Vương phi phải rời giường rồi, sáng nay người phải theo vương gia vào cung vấn an." Phượng Thấu mang theo thau nước đi qua đánh thức.
Phương Ngữ Văn không ngồi dậy ngay mà ôm chăn cuộn tròn, miệng không ngừng ai oán.
Qua một lúc dưới lời luyên thuyên không ngừng của Phượng Thấu cô mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Phượng Thấu hầu hạ chủ nhân rửa mặt rồi thay y phục miệng không ngừng ai oán:
“Quận vương ở lại chỗ trác phi suốt cả đêm, người không nghĩ tới vương phi chút nào cả mới ngày đầu vào phủ đã bị vương gia ghẻ lạnh."
Phượng Thấu lo lắng chủ nhân bị người khác khinh thường, đám người hầu kia thì ai được lòng vương gia hơn sẽ quay ra nịnh bợ làm gì để ý đến địa vị chủ nhân nhà nàng.
Phương Ngữ Văn khẽ "À." một tiếng, như thể chuyện ấy chẳng liên quan gì đến mình.
"Vương phi." Thái độ thờ ơ đó khiến Phượng Thấu hậm hực: "Sáng nay nô tỳ đi lấy nước cho người đã bị Kiều Lam bên phía trác phi chèn ép rồi đấy."
"Yên tâm sau lưng ta còn có phủ thừa tướng mà." Phương Ngữ Văn vỗ vai Phượng Thấu trấn an.
Nàng không quan tâm không phải là yếu thế hay sợ gì bọn họ cả chỉ là không muốn rước chuyện vào thân, nhưng nếu dám chọc đến thì Phương Ngữ Văn này không ngồi im đâu.
Phương Ngữ Văn thay lễ phục vương phi, sắc xanh nhạt trang nhã, không quá diễm lệ nhưng vừa đủ đoan chính. Khi nàng bước ra tiền viện, Lục Trạch Ngôn vân chưa thấy đâu.
Phải mãi một lúc sau hắn mới cùng Triệu Lam Đình tình chàng ý thiếp đi tới.
Phương Ngữ Văn nhìn Lục Trạch Ngôn rồi qua sang Triệu Lam Đình cảm thấy cực kỳ trướng mắt.
Triệu Lam Đình sắc mặt nhợt nhạt, bước chân có phần chậm chạp, cơ thể hoàn toàn phải dựa vào Lục Trạch Ngôn để chống đỡ.
"Quận vương." Phương Ngữ Văn khẽ chào.
Triệu Lam Đình dáng vẻ yếu đuối gắng gượng thực hiện nghi thức vấn an: "Tỷ Tỷ buổi sáng tốt lành, thứ cho muội muội tới muộn đêm qua hầu hạ quận vương muội..."
Nàng ta cố ý khơi gợi lại chuyện tối qua rồi chờ xem phản ứng của nàng.
Địa vị mà nàng ta khao khát bị Phương Ngữ Văn cướp mất khiến nàng ta ôm hận, quyết giành lấy Lục Trạch Ngôn để hả giận.
Mà Phương Ngữ Văn càng không kiểm soát được bao nhiêu cô ta càng được lợi bấy nhiêu.
"Âu cũng là vì Quận vương ta không trách muội." Phương Ngữ Văn mỉm cười khoan dung.
Nhưng biểu hiện này lại làm Triệu Lam Đình không vui, chẳng phải trước đây chỉ cần kích động nhỏ Phương Ngữ Văn đã như hoá điên rồi mà.
Nàng ta đứng dậy rồi lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa diễn trò yếu ớt bổ nhào vào ngực Lục Trạch Ngôn.
"Muội muội có cần nghỉ ngơi không?" Nàng ôn hoà nói.
Triệu Lam Đình sững người, bàn tay xiết chặt cánh tay Lục Trạch Ngôn: "Trạch Ngôn ca ca tại thân thể thiếp không tốt ảnh hưởng đến tỷ tỷ."
"Ơ?" Phương Ngữ Văn kinh ngạc, nàng ta cắt nghĩa kiểu gì thế này? Nàng có câu nào trách nàng ta hả? Học sinh giỏi văn cũng không bịa giỏi được như nàng ta.
Thế mà Lục Trạch Ngôn lại tin lời nàng ta ánh mắt nhìn Phương Ngữ Văn đầy trách móc: "Có ta nàng không cần lo lắng dư thừa."
Phương Ngữ Văn cặn lời.
Nàng nhìn hai người trước mặt, một kẻ ôm ấp che chở, một kẻ yếu ớt dựa dẫm, phối hợp ăn ý đến mức khiến người ta không biết nên khen hay nên cười.
Nàng lười giải thích mặc kệ Lục Trạch Ngôn thích hiểu sao thì hiểu.
Bên ngoài xe ngựa đã được chuẩn bị, ba người hai cỗ xe ngựa không cần nghĩ cũng tự hiểu cách sắp xếp.
Phương Ngữ Văn tự biên thân biết phận chọn cỗ xe ngựa nhỏ hơn, nhưng khi chuẩn bị bước lên thì bị cản lại.
"Tỷ tỷ cỗ xe ngựa này to quá thân thể muội không chịu được."
"Ok mời." Phương Ngữ Văn thu lại lửa giận muốn giết người rút chân về.
Lục Trạch Ngôn nhíu mày nhìn Phương Ngữ Văn, chẳng hiểu sao lại để ý tới câu nói vừa rồi của nàng.
"Trạch Ngôn ca ca giúp thiếp." Nhưng rất nhanh hắn đã bị Triệu Lam Đình phân tán sự chú ý, hắn đưa tay đỡ cô ta lên xe ngựa.
Phương Ngữ Văn bỉu môi dài ở chung với hai người này nàng tổn thọ mất thôi.
Xe ngựa lăn bánh vào hoàng cung trong màn mưa lất phất.
Phương Ngữ Văn ngồi một mình trong cỗ xe nhỏ, tay chống cằm, ánh mắt thản nhiên nhìn màn mưa ngoài cửa sổ. Không khí yên tĩnh khiến nàng dễ chịu hơn nhiều so với việc phải nghe hai người kia “tình thâm nghĩa trọng”.
Cung môn mở ra, xe ngựa dừng trước Phượng Nghi Cung.
Mưa phùn vẫn rơi lất phất, bậc đá xanh phủ một lớp ẩm lạnh. Cung nhân nhanh chóng che ô, đỡ người xuống xe.
Triệu Lam Đình vừa đặt chân xuống đất đã khẽ loạng choạng, sắc mặt tái nhợt như mất hết huyết sắc.
"Cẩn thận." Lục Trạch Ngôn vội vàng đưa tay đỡ lấy, giọng nói thấp đi rõ rệt.
Triệu Lam Đình dựa vào hắn, hơi thở yếu ớt, lại cố gắng đứng thẳng, khẽ lắc đầu: “Không sao… thiếp không muốn vì mình mà làm chậm việc vấn an mẫu hậu.”
Một câu nói, vừa tỏ ra biết điều, vừa âm thầm nhấn mạnh nàng ta vẫn là người được hắn đặt trong lòng.
Phương Ngữ Văn đi phía sau, ánh mắt lướt qua hai người, trong lòng không gợn sóng.
Cửa điện mở ra.
Hoàng hậu đã ngồi sẵn trên thượng tọa.
Bà mặc phượng bào màu tím nhạt, dung mạo đoan trang, ánh mắt ôn hòa nhưng ẩn chứa uy nghiêm của người đứng đầu hậu cung. Khi nhìn thấy Phương Ngữ Văn bước vào, ánh mắt ấy liền sáng lên vài phần.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Phương Ngữ Văn hành lễ chuẩn mực, không quá cung kính cũng không hề cẩu thả.
Hoàng hậu quan sát nàng từ trên xuống dưới, càng nhìn càng thuận mắt.
"Đứng lên đi." Hoàng hậu gật đầu.
Ngay sau đó, Triệu Lam Đình cũng quỳ xuống hành lễ, nhưng thân thể rõ ràng không chống đỡ nổi, hai tay chống đất, động tác chậm chạp.
Hoàng hậu không lập tức cho nàng ta đứng lên.
Không khí trong điện thoáng chốc lắng xuống.
“Mẫu hậu…” Lục Trạch Ngôn lên tiếng, muốn nói đỡ.
Hoàng hậu liếc nhìn hắn một cái, giơ tay ngăn lại.
Triệu Lam Đình cắn môi, giọng nói run run:
“Là do thần thiếp thân thể không tốt, không liên quan tới quận vương… xin nương nương đừng trách người.”
Lời vừa dứt, trong điện liền có vài ánh mắt nhìn về phía Phương Ngữ Văn.
Như thể đang ngầm so sánh:
Một người yếu ớt đáng thương, một người đứng thẳng ung dung.
Hoàng hậu nhìn Triệu Lam Đình hồi lâu, rồi mới lạnh nhạt nói: “Thân thể không tốt, vẫn cố theo vào cung?”
Triệu Lam Đình khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như thì thầm: “Thần thiếp sợ bị nói là không hiểu quy củ… lại sợ tỷ tỷ một mình vào cung sẽ vất vả…”
Phương Ngữ Văn khẽ nhướn mày.
Một câu này, nếu không tinh, sẽ nghe thành nàng ép người ta phải đi.
Hoàng hậu rốt cuộc quay sang Phương Ngữ Văn:
“Vương phi thấy thế nào?”
Trong điện im lặng.
Phương Ngữ Văn hơi cúi người, nét mặt vẫn ôn hòa:
“Bẩm mẫu hậu, Trác phi quả thực nên nghỉ ngơi.”
Triệu Lam Đình sững người.
Hoàng hậu cũng hơi nhíu mày.
Phương Ngữ Văn tiếp tục, giọng điệu bình thản: “Hôm nay đường trơn, trời lại mưa. Nếu Trác phi miễn cưỡng, lỡ có sơ suất, người ngoài lại cho rằng vương phủ không biết thương người.”
Một câu nói, không trách móc, nhưng đẩy toàn bộ trách nhiệm về phía Triệu Lam Đình.
Hoàng hậu gật đầu, ánh mắt nhìn Phương Ngữ Văn thêm vài phần tán thưởng.
“Vương phi nói đúng.”
Triệu Lam Đình siết chặt tay áo, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Hoàng hậu lúc này mới phất tay:
“Triệu Trác phi, đứng lên đi.”
Nàng ta miễn cưỡng đứng dậy, vừa đứng vững đã lảo đảo một cái.
Lục Trạch Ngôn lập tức đỡ lấy.
Hoàng hậu nhìn cảnh ấy, ánh mắt trầm xuống:
“Trạch Ngôn con cũng nên có chừng mực.”
Giọng nói không nặng, nhưng đủ khiến người nghe lạnh sống lưng.
Triệu Lam Đình cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.
Hoàng hậu quay sang Phương Ngữ Văn, giọng dịu đi hẳn: “Vương phi, qua đây ngồi cạnh bổn cung.”
Phương Ngữ Văn tiến lên, vạt áo không hề rối loạn.
Triệu Lam Đình đứng ở phía dưới, nhìn bóng lưng nàng, trong lòng lần đầu tiên dâng lên cảm giác bất an rõ rệt.
Hoàng hậu mỉm cười nắm tay Phương Ngữ Văn, giọng dịu xuống hẳn:
"Sau này rảnh rỗi thì vào cung trò chuyện với bổn cung."
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng ý tứ che chở rõ ràng.
Phương Ngữ Văn khẽ đáp: "Dạ."
Updated 29 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Một con rắn độc người ta sẽ không biết rằng nọc của nó độc tới cỡ nào khi mà nó cắn người. Mọi lời nói của trắc phi nghe ra thì rất hiểu chuyện nhưng lại như mũi tên tẩm độc ghim thẳng về phía vương phi nàng. Nhưng độc của rắn cũng không bằng trí thông minh của nàng được. Một câu nói của nàng thôi đã hóa giải, được lòng mẹ chồng, nàng chính là cô con dâu mẹ ưng nhất. Trắc phi cứ ở đó ghen tị nổ mắt đi😕
2025-12-25
3
So Lucky I🌟
Chị là phụ nữ hiện đại, chị có danh phận vương phi hơn nữa phía sau chị còn có nhà ngoại vô cùng to lớn vững chắc chống lưng, một trắc phi nhỏ nhoi với hậu thuẫn nhỏ nhoi chị đây không đặt vào mắt đâu/Proud/
2025-12-25
3
So Lucky I🌟
Nhỏ trắc phi này làm màu thật, ẻo lả giả tạo thấy ớn, ả đắc ý vì đã cướp được người nhưng cái thân phận vương phi mà ả khao khát có mơ đến điên cũng không có được😂😂😂
2025-12-25
3