Để Tâm

📖Nữ cường gặp bá đạo tổng tài

❤️Nguyễn Nhật Thương

☘️Chap 3

Nam nhân ở trước mặt Nhã Tịnh, nếu không phải trong ký ức anh ta cả người vấy máu cha mẹ của cô, thì gương mặt kia vốn có thể xem là tuyệt mỹ:

- Hứa tiểu thư, lần đầu gặp mặt sao lại bỏ chạy như vậy?

Nhã Tịnh cả người đang run lên bần bật, 1 phần vì vết thương vẫn đang rỉ máu, 1 phần vì đôi mắt sắc bén kia làm cô khiếp sợ:

- Rốt....rốt cuộc....ngươi là ai? Muốn gì?

- Hứa tiểu thư không cần phải run rẩy như vậy, tôi đến đây cũng chỉ có nhã ý muốn chia buồn cùng tiểu thư vì sự mất mát vừa qua thôi.

Nhã Tịnh nghe vậy đôi mắt đỏ ngàu trừng lên nhìn anh ta:

- Ngươi đang giả mèo khóc chuột sao?

- Hứa tiểu thư tại sao lại nặng lời như vậy?

- Tận mắt ta nhìn thấy ngươi chính tay giết chết ba mẹ của ta, ngươi đuổi theo ta đến đây cũng không phải chỉ để chào hỏi vậy thôi.

Tử Trạch nghe vậy lại nhìn cô cười phá lên sau đó gương mặt cũng chợt đanh lại rồi nói:

- Nếu Hứa tiểu thư đã nói vậy, tôi đây cũng không vòng vo nữa. Mau giao đồ ra đây, tôi sẽ để cho cô 1 con đường sống.

- Đồ? Ta không biết ngươi nói gì cả!

Ai ngờ lời vừa dứt, Tử Trạch thân thủ nhanh nhẹn lao đến đưa bàn tay lên bóp thắt lấy cổ cô, khoé miệng khẽ giật giật lên vài cái rồi nói:

- Hứa Kỳ Vinh chắc chắn nói cho cô biết đồ vật ấy ở đâu, nếu không ông ta sẽ không lựa chọn chết nhanh như vậy. MAU GIAO NÓ RA ĐÂY!

Nhã Tịnh sắc mặt đã tái nhợt, những hộp thuốc và băng gạc trên tay khi nãy lấy được đã dần dần rơi xuống, 1 chiếc kéo y tế cô cố gắng siết chặt lấy rồi đưa lên định đâm vào ngực anh ta nhưng Tử Trạch linh hoạt bắt được, dùng 1 chút sức có thể ép cô buông chiếc kéo đó xuống.

Cùng lúc đấy, cánh cửa thang máy mở ra, bóng người đứng trước cửa khiến cả cô và Tử Trạch cùng quay sang.

Hứa Nhã Tịnh có chút kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện, cổ họng bị bóp chặt đến không thể nói, cô chỉ đành biết đưa ánh mắt cầu cứu hướng đến người đấy.

Tử Trạch lúc này cũng chẳng mấy quan tâm đến người vừa xuất hiện, bàn tay vẫn siết lấy cổ cô mà lạnh giọng nói:

- Nếu không muốn liên luỵ, tốt nhất đứng sang 1 bên.

Phút chốc cả không gian kéo vào giai đoạn căng thẳng, hơi lạnh phủ kín cả dọc dãy hành lang, 1 giọng nói đầy quyền lực vang lên:

- Nếu ngươi không nói, ta cũng không để mắt đến. Nhưng nghe ngươi nói vậy, ta lại rất muốn biết ngươi có đủ khả năng làm liên luỵ đến Lăng Thiên Hàn này như thế nào.

Lời vừa dứt, Cảnh Trì ở phía sau hắn liền rút súng ra, mà Tử Trạch lúc này cũng nhanh tay đẩy người cô về phía trước làm lá chắn.

Trước khi tiếng súng nổ, 1 bóng người lao đến đánh mạnh vào khửu tay của Tử Trạch, sau đó liền kéo cô ra ngoài.

Vừa lúc đấy “ĐOÀNG”, viên đạn găm thẳng vào bả vai Tử Trạch, Cảnh Trì cũng nhanh nhẹn xoay người rồi dùng báng súng đập vào nút của thang máy, rồi “ĐOÀNG, ĐOÀNG” 2 phát phá huỷ nút bấm, cánh cửa ngay sau đấy liền đóng lại, những con số chạy loạn lên.

Lúc này, tiếng bước chân dồn dập từ phía cầu thang bộ vang lên mỗi lúc 1 rõ, Vương Đình Ân từ trong 1 căn phòng bước ra:

- Thiên Hàn, mau vào đây!

Hắn không nói gì, chỉ kéo cô đi vào trong, Cảnh Trì cũng theo sau 2 người họ.

Vương Đình Ân dẫn cả 3 người bước vào 1 căn phòng bí mật, anh khẽ xoay 1 bánh xe nhỏ được làm bằng đồng, bức tường cạnh đấy liền tách đôi ra:

- Mọi người theo đường hầm này đi xuống, nó dẫn thẳng về Ninh Viên. Chuyện ở đây, cứ để mình lo.

Lăng Thiên Hàn nghe vậy lại nhìn sang Cảnh Trì:

- Ngươi ở đây yểm trợ cho cậu ấy.

Cảnh Trì nghe vậy cũng gật đầu, Vương Đình Ân lại lên tiếng:

- Không cần! Mình có cách giải quyết!

Hắn nghe anh nói vậy cũng không nhiều lời thêm nữa:

- Vậy cận thận!

- Được rồi, đi đi!

Lời vừa dứt, Lăng Thiên Hàn cũng kéo cô vào trong đường hầm, Cảnh Trình bước theo sau, bức tường cũng liền khép không để lại 1 vết gì.

Con đường hầm dài sâu hun hút là những bậc thang nối tiếp nhau, 2 bên là ánh đèn vàng nhỏ hắt xuống.

Hứa Nhã Tịnh lúc này sức lực đã bắt đầu kiệt quệ, vết thương ở ngực cứ giật mạnh rồi nhói lên đau nhức, muốn cô đi hết con đường hầm này, chắc khôi nổi nữa rồi.

Nhã Tịnh khẽ gỡ tay hắn ra rồi lảo đảo lùi lại dựa lưng vào bức tường mà mệt mỏi nói:

- Tôi....tôi....không đi nổi nữa!

Hắn quay sang nhìn cô, nét mặt vẫn chẳng 1 tia cảm xúc mà lạnh giọng nói:

- Cô chết ở đây, không ai biết mà chôn xác đâu.

Nhã Tịnh nghe vậy lại đưa đôi mắt như muốn sụp xuống nhìn đến hắn, cái tên này không thấy cô đang bị thương sao? Muốn cô đi hết hầm này không chết ở đây thì ra được khỏi nơi này cũng sẽ chết thôi:

- Nhưng....vết thương này...nếu còn cử động nữa....

Lời chưa kịp nói hết, Lăng Thiên Hàn đi lại cúi xuống bế bổng cô lên, không nói thêm 1 lời nào nữa mà đi thẳng.

Hứa Nhã Tịnh đôi mắt kiệt sức khẽ nhìn lên gương mặt quá đỗi là hoàn hảo kia, lúc này để nghĩ những chuyện khác thật sự là không phải nhưng nam nhân trước mắt cô quả thực đẹp đến mê hoặc, khiến đối phương mất hết cả sức phản kháng.

Cảnh Trình lúc này tiến lại gần hắn nói:

- Lăng tổng, đường còn dài, để tôi đỡ cô ấy thay ngài.

Hắn nghe nhưng vẻ mặt vẫn chẳng thay đổi, lãnh đạm nói:

- Không cần, ngươi đi trước dẫn đường đi!

Cảnh Trình cũng chẳng nhiều lời nữa liền đi về phía trước, Hứa Nhã Tịnh lúc này cũng bắt đầu lịm dần đi gục vào ngực hắn.

**********

Căn phòng ở trên tầng cao nhất của bệnh viện, nam nhân với vẻ ngoài điển trai trong chiếc áo blue trắng ngồi ở bàn làm việc, 1 cách bình thản lật những những tài liệu ở trên bàn, mặc cho 1 đám người áo đen đang đứng trước mặt chĩa thẳng súng về phía mình, giọng nói nhàn nhạt vang lên:

- Tôi không biết các người là ai, nhưng dám đến gây rối tại bệnh viện, dù là ai thì Vương Đình Ân này nhất định sẽ không bỏ qua.

Lời vừa dứt, Tử Trạch bước ra khỏi đám người áo đen đấy, 1 tay anh ta ôm lấy bên bả vai mình, khoé miệng lại giật giật mà nói:

- Vương tiên sinh hà cớ gì phải gay gắt như vậy. Hôm nay đến bệnh viện gây rối, quả thật chúng tôi có sai. Nhưng vì có kẻ đã trộm đồ của tôi lẩn trốn vào đây, chỉ cần ngài giao người ra, tôi lập tức đưa bọn họ rút khỏi đây, thiệt hại hôm nay ở bệnh viện bao nhiêu, tôi nhất định sẽ đền bù thoả đáng.

Đình Ân nghe vậy mới ngẩng mặt nhìn lên, anh có vẻ không quan tâm lời nói của Tử Trạch thì phải, câu trả lời lại theo hướng khác:

- Vị tiên sinh này, tôi thấy cậu bị thương đấy, có cần tôi kiểm tra không?

Bị bỏ qua lời nói, Tử Trạch đôi mắt sắc lạnh nhìn Đình Ân:

- Vương tiên sinh muốn để tôi nhắc lại, e là sẽ không hay đâu.

Vương Đình Ân gương mặt vẫn chẳng lộ ra 1 chút nào là lo sợ hay căng thẳng, đanh mặt lại đối diện với Tử Trạch:

- Đây là bệnh viện, người đến đây chỉ có khám bệnh. Mất đồ, muốn tìm người vậy mời các vị đến trụ sở của cảnh sát!

Tử Trạch nghe vậy tức giận định bước đến thì 1 người áo đen đứng bên cạnh anh ta đưa tay cản lại rồi ghé vào tai anh ta nói gì đấy.

Tử Trạch sau đó cũng chỉ nhìn Đình Ân 1 cái, điệu bộ quen thuộc khẽ giật khoé miệng mà nói:

- Rút!

Lời dứt, Tử Trạch cũng xoay người lại rồi rời đi, đám người áo đen kia cũng theo sau anh ta.

Khi tất cả đã khuất hẳn, Đình Ân lúc này lấy chiếc điện thoại ra bấm 1 dãy số rồi gọi:

- Theo dõi bọn họ cho tôi!

Nói rồi anh cũng liền tắt máy, bỏ chiếc điện thoại xuống bàn mà khẽ ngửa người ra đường sau dựa vào thành ghế, đôi mắt nhìn vào 1 khoảng không vô tận mà bờ môi lại cong lên 1 đường tuyệt đẹp:

- 1 nữ nhân, 1 đám người bí ẩn. Cuộc sống của Lăng Thiên Hàn này lại có điều thú vị rồi!

**********

Ninh Viên (biệt thự riêng của Vương Đình Ân)

Sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Thiên Hàn ở nơi này khiến quản gia và giúp việc hốt hoảng cúi đầu:

- Lăng tổng! Ngài đến sao không báo trước để chúng tôi đón tiếp cẩn thận.

Hắn không để tai đến lời nói của lão quản gia, chỉ bế cô đi lại chiếc ghế sofa của phòng khách rồi đặt xuống:

- Bác Trương, tôi nghe Đình Ân nói bác cũng biết qua về sơ cứu, kiểm tra cho cô ta 1 chút.

- Được!

Lão quản gia gật đầu 1 cái rồi vội chạy đi lấy hộp cứu thương đem lại phía cô mà ngồi xuống bên cạnh.

Lăng Thiên Hàn lúc này ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Cảnh Trình đi đến trước mặt hắn mà nói:

- Lăng tổng, nếu ta còn tiếp tục để cô gái này ở cạnh, chỉ e là về sau sẽ có rất nhiều rắc rối.

Hắn nghe nhưng lại không nói gì, đôi mắt khoét sâu vào gương mặt của nữ nhân đang nằm im lặng ở kia, những tia suy nghĩ khó hiểu lại xuất hiện trong đầu. Sống chết của người khác, nếu không liên quan đến hắn, hắn vốn sẽ không đụng tay vào nhưng lại vô cớ cứu mạng cô 2 lần, rốt cuộc vì sao hắn cũng không hiểu được.

1 lúc sau, lão quản gia đi lại phía hắn cẩn trọng nói:

- Lăng tổng, vết thương của vị tiểu thư này do vận động quá mạnh nên bị rách ra. Tôi đã rửa sạch, tra thuốc và băng bó cẩn thận, chỉ cần hạn chế vận động là sẽ mau lành lại thôi.

- Được rồi, bác có thể đi làm việc khác!

- Vậy nếu có gì cần sai bảo, ngài cứ cho người gọi tôi!

Nói rồi ông cũng cúi chào hắn 1 cái rồi quay người đi, lúc này từ phía ngoài cửa, Đình Ân bước vào đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống mà nói:

- Thiên Hàn, dạo này cậu có vẻ đắc tội với nhiều người thì phải.

- Xử lý sao rồi?

- Vương Đình Ân này trước giờ làm việc đều hiệu quả. Mình cũng đã cho người bám sát đuôi, nhanh thôi sẽ có thông tin.

- Đám người đó nhắm vào cô ta, không phải tôi. Nhưng cả gan lộng hành đến mức này, quả thật làm người khác chướng mắt. Việc điều tra này, cậu để cho Khiết Thần làm đi.

- Vậy cô gái kia thì sao?

Hắn nghe vậy lại nhìn đến cô, 1 lúc sau liền đứng dậy nói:

- Bố trí cho cô ta 1 phòng ở đây đi!

Dứt lời, hắn cũng bước trở ra ngoài mà Đình Ân ngồi đấy nói với theo:

- Tại sao lại ở nhà mình? Huyền Nguyệt Cư không phải cũng có rất nhiều phòng sao?

Đáp lại lời anh vẫn là tiếng đế giày nện xuống nền gạch đang mỗi lúc 1 xa dần, Vương Đình Ân cũng đành thở dài 1 cái rồi lại nhìn đến phía của cô mà lên tiếng:

- Bác Trương!

Lão quản gia nghe vậy cũng vội vàng chạy lên:

- Thiếu gia, cậu có gì sai bảo?

- Chuẩn bị 1 phòng sạch sẽ cho vị tiểu thư này. Phục vụ cho chu đáo, cố ấy là khách quý của Ninh Viên!

- Được!

Lão quản gia rời đi, Vương Đình Ân cũng liền đứng dậy bước về phía của cô, đôi mắt cười đẹp nhìn lên gương mặt xinh đẹp kia mà khẽ nói:

- Nữ nhân khiến Lăng Thiên Hàn phải bận tâm đến, Vương Đình Ân tôi cũng rất tò mò muốn biết!

**********

Nhã Tịnh tỉnh lại thấy mình ở trong 1 căn phòng lạ, cô khẽ cựa mình để ngồi dậy, cơn đau của vết thương lại kéo đến khiến gương mặt xinh đẹp kia khẽ nhăn lại.

Nhã Tịnh lúc này nhìn xuống, phát hiện quần áo trên người đã được thay, phần vết thương cũng được băng bó cần thận.

Cô gắng gượng bước xuống giường rồi đi ra mở cửa, phải nói là cấu trúc của căn nhà này quá đẹp, Hứa Nhã Tịnh trở xuống lầu còn cảm thấy choáng ngợp hơn bởi toàn bộ nội thất đều là những hàng xa xỉ phẩm đắt tiền.

Lúc này lão quản gia nhìn thấy cô liền đi lại:

- Tiểu thư, cô tỉnh rồi! Đầu bếp cũng vừa nấu xong 1 chút cháo, cô lại ăn cho nóng!

Nhã Tịnh nhìn người đàn ông với mái tóc đã bạc nhưng da dẻ vẫn còn hồng hào, khoẻ mạnh, gương mặt lại đầy nhân ái:

- Bác là....?

- Tiểu thư, tôi là quản gia của Ninh Viên. Cô có thể gọi tôi là bác Trương!

Hứa Nhã Tịnh nghe vậy lại khẽ nhíu mày, hôm qua thì là Huyền Nguyệt Cư, hôm nay lại là Ninh Viên, thật sự làm cô thích nghi không kịp:

- Bác Trương, vậy đây là nhà của ai?

- Là.....

Lời của ông chưa kịp nói ra, 1 thanh âm khác đã vang lên:

- Là của tôi!

Hứa Nhã Tịnh theo phản xạ xoay người nhìn đến nơi phát ra tiếng nói, lão quản gia lúc này cũng cúi đầu:

- Thiếu ra, cậu về rồi!

- Bác Trương, bác có thể đi làm việc khác!

- Được!

Cô lúc này khẽ nheo mắt nhìn người đang đi đến, trong cái trí nhớ có thể không được kỹ càng cho lắm nhưng Nhã Tịnh vẫn nhận ra được gương mặt này:

- Là....là anh sao?

Vương Đình Ân tiến lại phía cô cười 1 cái rồi nói:

- Thật may Hứa tiểu thư vẫn còn nhớ, đúng là vinh hạnh cho tôi!

Cô không quen với lời nói có quá khách sáo này chỉ khẽ cười gượng 1 cái:

- Sao tôi lại ở đây?

- Là Thiên Hàn đưa cô đến!

- Vậy anh ta đâu rồi?

- Bây giờ chắc đang ở Lăng Thị. Hứa tiểu thư cứ an tâm ở đây, coi nơi này là nhà của mình, đảm bảo những kẻ lạ mặt kia không dám đến gây khó dễ cho cô.

Vào thời điểm này, cô nghĩ có lẽ ở đây là an toàn nhất, muốn trả thù được cho ba mẹ cô, có lẽ cần phải 1 thời gian rất dài, vì vậy trước mắt phải cố giữ cái mạng của bản thân đã:

- Đừng gọi tôi là tiểu thư, cứ gọi là Nhã Tịnh là được rồi. Cảm ơn anh đã giúp đỡ!

- Vậy được, tôi là Đình Ân. Nhã Tịnh, cô cứ ở đây tự nhiên, không cần phải khách sáo, có gì cứ gọi quản gia. Tôi còn việc phải đi trước, nghỉ ngơi đi, vết thương của cô vẫn chưa lành đâu.

Nói rồi Đình Ân cũng quay người rời đi, Nhã Tịnh thấy vậy vội lên tiếng:

- Khoan đã!

Anh nghe vậy cũng quay lại nhìn cô hỏi:

- Còn chuyện gì sao?

- Tôi....tôi.....làm sao để gặp được anh ta?

- Cô nói Thiên Hàn sao? Đừng lo, cậu ta sẽ đến thăm cô sớm thôi!

Đình Ân khẽ cười 1 cái rồi quay người đi, mà Hứa Nhã Tịnh lúc này lại khẽ réo lên 1 cái tên trong đầu “Lăng Thiên Hàn”.

**********

Tại căn phòng với gam màu chủ đạo là xám lạnh, “XOẢNG” âm thanh của chiếc cốc bị ném rơi xuống đất vỡ tan tành, bóng người đứng đấy im lặng chịu trận.

- ĐỒ VÔ DỤNG! Chỉ là 1 con ả đàn bà mà cũng bắt không được. Lại còn đắc tội với người của Vương Gia, ngươi....ngươi đúng là phế vật!

Tử Trạch có 1 chút bất mãn nhìn đến người trước mặt, vết thương ở bả vai chưa được băng bó vẫn còn rỉ máu:

- Lão đại, lúc đó tôi có thể nổ súng giết chết tên Vương Đình Ân đó, sao ngài lại ngăn cản.

- ĐỒ NGU! Ngươi có biết tên Vương Đình Ân ấy có gia thế như thế nào không? Ngươi nghĩ giết chết hắn ta, thì cái nơi này còn được yên sao? Bao nhiêu năm qua ta đã cố ẩn mình, ngươi làm ầm ĩ lên như vậy, tháng ngày về sau liệu còn yên ổn sao? Trước khi tìm ra được đồ vật ấy, tốt nhất đừng nên đắc tội với đám người đó.

- Lão đại, hôm nay tôi phát hiện, kẻ cứu cô ta vào tối ngày hôm đấy cũng là người hôm nay đã ngăn cản tôi bắt cô ta. Hắn tự xưng là Lăng Thiên Hàn!

Vừa nghe đến cái tên ấy, Lục Trí Bình có chút sửng sốt nói:

- Lăng Thiên Hàn?

- Phải?

- Ngươi lại đắc tội với cả người của Lăng Thị? Chết tiệt, so với tên Vương Đình Ân kia thì Lăng Thiên Hàn này còn đáng sợ hơn rất nhiều.

- Vậy giờ sao? Hứa Nhã Tịnh ở trong tay hắn ta. Hơn nữa tối đấy cũng đã rất muộn, không còn 1 bóng người ngoài đường, vậy mà hắn lại xuất hiện ở gần nhà Hứa Kỳ Vinh vào đúng lúc đó, tôi nghĩ có khi nào giữa bọn họ có mối quan hệ, biết đâu đồ vật đó hắn lại đang giữ?

Lục Trí Bằng nghe vậy có chút giật mình thụt lùi lại phía sau:

- Không thể nào! Trước mắt án binh bất động, cho người âm thầm theo dõi hắn cho ta. Đừng để bị phát hiện!

- Được!

Nói rồi Tử Trạch cũng quay người trở ra ngoài, ngay khi cảnh cửa khép lại, Lục Trí Bằng liền ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt khẽ nheo lại:

- Lăng Thiên Hàn, nếu thực sự là ngươi đang giữ nó, vậy đánh đổi cả cái mạng này ta cũng phải lấy cho bằng được!

Hot

Comments

Nguyen Hoàng Anh Thu

Nguyen Hoàng Anh Thu

chừng nào mới có chap mới zậy tác giả? Mik mong quá

2020-02-17

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play