Một đích nữ hữu danh vô thực, cõng trên lưng cái danh "phế vật" để mọi người chỉ trỏ, sự tồn tại của Bạch Như Nguyệt giống như một sự thừa thãi của tạo hóa. Thật giống như Bạch Dạ nàng ở thế giới trước kia.
Không biết rằng người đàn ông thần bí kia mang nàng tới đây với mục đích gì nhưng dù sao cũng đã chiếm lấy cơ thể này rồi thì cũng phải thay cô bé ấy sống thật tốt.
"Bạch Như Nguyệt, tôi không biết cô có thể nghe đc lời tôi nói không, nhưng nếu cô ở trên trời có linh, thì hãy an nghỉ đi. Những kẻ đã từng gây ra tổn thương cho cô, tôi sẽ thay cô đòi lại công đạo."
Bạch Dạ nàng chẳng biết thương người là gì, chỉ biết một câu "nợ máu trả máu".
Tiếc rằng bây giờ chẳng phải thời điểm thích hợp. Tạm thời cố gắng sống sót ở nơi hoang vu này trước đã.
Huyền Thanh đại lục, cường giả vi tôn, nàng thế mà thực sự được trải nghiệm cảm giác của một thế giới mà mình nên thuộc về. Nàng đã nghe qua rất nhiều những câu chuyện huyền huyễn, thần tiên kì ảo, thậm chí đôi khi chính nàng cũng có những khát khao về một thế giới như vậy.
Thế kỉ 21, dù được tung hoành ngang dọc trong thế giới ngầm là vậy, thế nhưng dù sao cũng là xã hội pháp trị, giết người đền tội, "sát thủ" luôn là một con dao 2 lưỡi.
Thế giới này lấy tu chân làm trọng nhưng vẫn thuộc chế độ phong kiến, vẫn có hoàng đế cai trị, vẫn có các quốc gia ở tứ xứ.
Nhưng nàng không thể chịu nổi với cái danh "phế vật" của chính mình.
Bạch Dạ ngồi xuống tập trung tu luyện.
Linh khí xung quanh không thể hấp thụ được. Vậy thực sự không thể tu luyện sao?
Bạch Dạ nhíu mày một cái thật sâu.
Oanh!
Bỗng nhiên, một cổ cường đại lực lượng truyền đến thẳng vào đầu Bạch Dạ. Một hồi lúc sau, một nữ tử xuyên trên người một mảng màu vàng trường y xuất hiện ở nàng trước mắt...
Bạch Dạ theo con mắt nhìn lên, không khỏi đánh giá nữ tử trước mắt. Một khuôn mặt kiều diễm mang theo sự cao ngạo mỉm cười.
Sự xa lạ khiến nàng không khỏi cảnh giác. Thế nhưng trái ngược với nàng, nữ tử xuất hiện không hề bài xích, mà còn quỳ rạp xuống, giọng nói thánh thót.
"Dạ Hoàng ra mắt chủ nhân."
Bạch Dạ khó hiểu nhìn về phía nữ tử nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách.
Nữ tử hiểu được suy nghĩ của nàng, không nhanh không chậm đáp lại "Ta là khế ước thú của người."
Khế ước thú? Bạch Dạ hiểu trong lời nói của nữ tử điều đó nghĩa là gì thế nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên.
"Một phế vật như ta cư nhiên lại có một khế ước thú, hẳn là ngươi nên cho ta một câu trả lời thỏa đáng nhỉ?"
Dạ Hoàng rất kiên nhẫn nhìn nàng nói "Chủ nhân có điều không biết, Dạ Hoàng đã được khế ước với người từ lúc chủ nhân còn chưa được sinh ra. Chỉ là thời điểm đó Dạ Hoàng bị phong ấn tại viễn cổ thần tháp, ngủ yên nhiều năm. Ta và người là đồng sinh cộng tử, nay được giải phong ấn, thuận thế chủ nhân cũng có thể tu luyện."
Nhưng ngay lúc này, âm thanh trầm thấp vang vọng giữa núi rừng khiến Dạ Hoàng khẽ run lên "Thế à? Vậy theo lí thì ta nên nói một tiếng cảm ơn ngươi chứ đúng không?"
"Dạ Hoàng không có ý đó." Dạ Hoàng vội vàng nói.
Ánh mắt Bạch Dạ khẽ động "Một Linh thú có thể hóa hình như ngươi, dĩ nhiên ta cũng hiểu ngươi không đơn giản. Từ lúc còn là bào thai chúng ta đã ký khế ước, ngươi còn bị phong ấn, rồi chuyện phong ấn bị hóa giải, hơn nữa giữa chúng ta còn tồn tại một tương mệnh chi liên.
Ta không biết, và cũng chẳng cần biết.
Ta không phải Bạch Như Nguyệt, ngươi hẳn là rõ ràng. Cơ thể này tồn tại nhiều bí mật, ta sẽ phải tìm hiểu dần.
Dĩ nhiên ta chẳng thích ép buộc bất kì ai ở lại bên cạnh, kể cả một người có số mệnh gắn liền với ta. Nên ta sẵn sàng cho ngươi lựa chọn, rời đi hoặc ở lại và phục tùng mệnh lệnh của ta."
Làn tóc Dạ Hoàng thấp thoáng khẽ bay theo làn gió, nét mặt nàng ta hiếm thấy nở một nụ cười dịu dàng "Dạ Hoàng không tin số mệnh, chỉ tin vào chủ nhân."
Nàng ta trao cho Bạch Dạ một lời thề như đã hẹn ước từ thuở nào.
"Ta là viễn cổ thần thú-Phượng Hoàng, thề sống chết bên cạnh Bạch Dạ, dù cho linh hồn có tan biến.
Người là chủ nhân của ta, là linh hồn của ta.
Đôi cánh này chỉ rực rỡ nhất khi thuộc về người."
"Ngươi thực sự nguyện ý tin tưởng ta sao?" Bạch Dạ lạnh lùng hỏi.
"Như quân ý." Dạ Hoàng đáp lại.
Bạch Dạ không đề cập tới nữa, khẽ nhắm con ngươi lại, tập trung tu luyện.
Nàng phát hiện cơ thể này có thể hút Linh khí rất nhanh. Vậy chứng tỏ Bạch Như Nguyệt thật ra là một thiên tài!
Dạ Hoàng quỳ chậm rãi ở bên cạnh, ân cần nói "Người vừa giải phong ấn, sức mạnh còn yếu, chưa thể dung hòa toàn bộ Linh khí được thu nạp. Nhưng với tốc độ này, có lẽ chỉ sau vài năm chủ nhân đã có thể tự mình hành động."
Bạch Dạ trầm luân, nàng nhắm mắt lại, những ký ức trước kia không ngừng ùa về trong tâm trí...
"Bố ơi, mẹ ơi, đừng bỏ lại con một mình."
...
"Hận sao?"
"Ta HẬN! Ta hận sự yếu đuối của chính mình. Nếu không, họ sẽ không rời bỏ ta mà đi."
"Vậy ngươi hãy nhớ rằng: Thế giới này vốn không có công bằng và cũng chẳng có ai có thể giúp được ngươi cả. Chỉ có đứng trên đầu kẻ khác thì mới là sức mạnh thật sự."
Updated 110 Episodes
Comments
Nhung Nguyễn
hay ghê
2024-04-28
0
Ka Huê
tuyệt vời
2023-03-18
0
Ka Huê
hay
2023-03-18
0