Ngay trong căn phòng tối, ngọn nến chầm chậm được đốt sáng, trên khung chữ thập thân ảnh nam nhân người bê bết máu đang bị trói, thoạt nhìn vào khiến người khác kinh sợ, ánh đèn mờ ảo soi rõ người ngồi trên chiếc ghế không xa, kế bên còn có một thùng nước muối.
Ràooo!
Nước muối trong thùng cứ như thế bị hất lên người nam nhân đấy, hắn la hét thống khổ đau đớn tột cùng: "A A A"
"Tay nào?"
"Là vương phi quyến rũ ta, cầu vương gia tha mạng cho ta!"
"Tay nào của ngươi cởi y phục của hắn?"
"Là...là tay phải..."
Roẹt...bịch...
"Á...tay của ta...đau, đau quá..."
Cánh tay phải của hắn bị một đường kiếm hung hăng chém đứt, không nhanh không chậm, con ngươi Dạ Cảnh Uyên lạnh lùng quét qua người hắn, cũng chỉ mới là một cánh tay, y khinh thường lạnh giọng:"Là ai sai khiến ngươi hạ dược Nhan Diệc Phi?"
"Ta..ta không biết."
"Thập Diện, chặt tay trái của hắn."
Lời nói vừa dứt, cánh tay trái của hắn lập tức bị cắt đứt, nỗi đau từ hai cánh tay bị đứt lìa khiến hắn thừa sống thiếu chết.
"Là ai sai khiến ngươi hạ dược?"
Dạ Cảnh Uyên đôi mắt sắt lạnh, khí thế cao ngạo cùng vẻ tuyệt tình như thế khiến hắn sợ đến chảy nước tiểu ra quần.
"Ồ, Thập Diện, bổn vương đếm đến ba, nếu hắn không nói lập tức chặt chân trái của hắn!"
Nghe đến đây tên nô tài mặt liền biến xanh, run rẩy đến cả dây xích xung quanh người hắn cũng run theo, hắn là xui xẻo hay mạng của hắn trời định phải chết trong tay Dạ Cảnh Uyên đây?
"Một"
"Hai"
Đến khi Dạ Cảnh Uyên chuẩn bị đếm lần thứ ba thì...
"Nô tài khai...là quận chúa Tô Châu sai bảo nô tài, là nàng ta muốn hãm hại danh tiếng của vương phi!"
"Ha...quận chúa Tô Châu, ta nhớ kĩ rồi."
"Vậy...vậy vương gia, ngài... ngài sẽ tha cho ta đúng không?"
"Tha?"
Dạ Cảnh Uyên môi chỉ nở nụ cười lạnh, xoay lưng bỏ đi không nói lời nào nữa, tên nô tài thấy như thế liền vui mừng, hắn biết mình sẽ không dễ dàng chết mà.
Ngay khi suy nghĩ vừa dứt thì một đường kiếm dứt khoác đâm thẳng vào tim của hắn, hai mắt hắn trợn tròn như không thể tin được, Thập Diện hừ lạnh xoay người bỏ đi, cái kết của việc phản bội vương gia chỉ có thể là Chết!
.
.
"Nô tỳ tham kiến vương gia."
"Vương phi thế nào rồi?"
"Bẩm, vương phi sốt cao không ngừng, thái y cũng đã chẩn mạch kê thuốc nhưng thứ cho nô tỳ vô dụng không đút được thuốc cho vương phi."
Đã hai ngày liền Diệc Phi sốt cao không ngừng, vì ngày đại hôn hắn vốn bị cảm phong hàn, thêm xuân dược kích thích kèm ngâm mình trong ôn tuyền lâu khiến cơ thể hắn suy nhược đến thế.
"Đưa thuốc cho ta."
Dạ Cảnh Uyên nhận lấy bát thuốc từ Tiểu Đào, y cho vào miệng mình sao đó áp vào miệng Diệc Phi, Tiểu Đào mặt liền ửng đỏ, hai mắt nàng ta như sắp mù lòa, vương gia tại thượng có thể đút thuốc bằng cách này a!
"Ưm..." Thuốc đắng trong miệng làm Diệc Phi khẽ nhăn mặt, mở mắt liền thấy Dạ Cảnh Uyên đang giao môi với mình, theo phản xạ tự nhiên hắn đẩy mạnh Dạ Cảnh Uyên ra, tức giận mắng: "Hỗn đản!"
"Vương phi tỉnh rồi, thật may quá."
"Tiểu Đào? Ta bị làm sao?" Diệc Phi cảm thấy mệt mỏi kèm cơn choáng váng, phải một lúc mới lấy lại tiêu cự.
"Vương phi người đang bị sốt, là vương gia giúp người uống thuốc." Nói tới việc cho uống thuốc Tiểu Đào lại đỏ mặt, Diệc Phi lại nhăn mặt, giúp hắn uống thuốc có cần phải dùng tới cách này?
"Để đó ta tự uống."
Dạ Cảnh Uyên cũng không nói gì, ngoan ngoãn đưa bát thuốc còn dư cho hắn, nhìn màu thuốc đen như mực lại làm tâm Diệc Phi đánh thịch một cái, này cũng gọi là thuốc sao? Mùi thuốc vừa nồng vừa đen xì xì, nhìn thôi cũng đủ ớn óc.
"Vương phi không uống sao?" Nét mặt Dạ Cảnh Uyên hình như biết rõ tình cảnh hiện tại ,y cười như không cười nhìn hắn trêu chọc.
"Ta...ta đợi thuốc bớt nóng."
"A~ thật là thuốc có chút nóng."
Tiểu Đào ngây người ra, không phải nàng ta đã làm nguội thuốc rồi hay sao, vương phi vương gia nói như thế lẽ nào thuốc vẫn còn nóng lắm sao?
Diệc Phi liếc mắt sang chỗ khác, vì sao cái tên Sầm Vương này cứ nhìn chằm chằm hắn mãi thế, làm hắn không thể nào nhìn thẳng được, thật là lúng túng.
"Cái kia...ta muốn nghỉ ngơi..."
"Tiểu Đào ngươi lui xuống trước, dặn dò thiện viện phòng chuẩn bị thức ăn bồi dưỡng cho vương phi."
"Vâng, nô tỳ xin cáo lui."
Tiểu Đào đi chỉ còn lại hắn và Dạ Cảnh Uyên, bỗng chốc không khí trong phòng liền trở nên ngột ngạt, Diệc Phi tựa mình vào cạnh giường mắt vẫn không dám nhìn thẳng, hắn là đang lo sợ cái gì chứ?
"A Phi, có phải ở Đông Triệu ngươi gặp tai nạn gì hay không?"
"Tai nạn? Ta không có." Trả lời lập tức không suy nghĩ nhiều, Diệc Phi nghe y gọi thân mật như thế có chút không quen, vốn dĩ linh hồn hắn mượn xác của thái tử Đông Triệu quốc mà thôi, cũng không có kí ức nào cho thấy thái tử từng bị tai nạn.
"Vậy tại sao ngươi không nhớ đến ta?"
Không hiểu vì sao nghe câu nói này Diệc Phi liền ngửi ra mùi mờ ám, hắn rũ mắt xuống không dám nhìn thẳng.
"A Phi, ngươi ở Đông Triệu nhất định chịu phải nhiều uất ức?" Dạ Cảnh Uyên không hài lòng mà gặn hỏi, nào ngờ Diệc Phi tức giận phản bác: "Trước mắt ta chỉ thấy ngươi làm cho ta uất ức, làm cho ta chịu tủi nhục, ngươi hủy hoại thân danh của ta còn bắt ta phải thành thân với ngươi, uất ức ta chịu cũng là do ngươi!"
Dạ Cảnh Uyên sững sờ, là do y khiến hắn chịu uất ức sao? Không phải! Y chỉ muốn tốt cho hắn thôi.
Diệc Phi vốn không thể nhớ hết được mọi chuyện, đối với tình huống này hắn chỉ biết dựa theo những gì hắn đang chịu được mà bộc phát.
Vốn dĩ Dạ Cảnh Uyên khởi binh là muốn răng đe hoàng đế Đông Triệu nhưng thật không ngờ đến Diệc Phi thay hoàng đế cầu xin, lúc đó Dạ Cảnh Uyên đã vô cùng tức giận cho nên đã làm ra loại chuyện không kiểm soát được, mất khống chế mà ra tay đánh hắn!
Y vuốt gương mặt của hắn, điều này làm hắn tránh né, loại thân mật này hắn vẫn chưa thể chấp nhận được, hắn không phải là thái tử Đông Triệu, hắn chỉ vô tình mượn xác hoàn hồn, hiện tại xác do hắn làm chủ, Dạ Cảnh Uyên muốn làm bậy hắn nhất định sẽ không tha!
Bàn tay Dạ Cảnh Uyên lơ lửng một hồi rồi buông xuống, y biết mình đã làm điều không đúng với hắn, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, về sau ta sẽ không làm những điều đấy nữa."
Y rời đi với vẻ mặt không vui.
Diệc Phi đưa tay xoa xoa lấy thái dương, hắn có phải xui xẻo quá hay không? Vừa xuyên không đến đã xảy ra nhiều việc khiến hắn không thể chấp nhận nổi, bây giờ thân phận hắn là Sầm vương phi hỏi hắn làm sao để có thể thoát thân khỏi phủ?
...
Thư phòng của Dạ Cảnh Uyên truyền ra một màu u ám, bên trong là một mớ hỗn độn, Thập Diện phải nhiều lần ngăn cản Dạ Cảnh Uyên mới ngừng phát tiết.
Chóng tay lên bàn Dạ Cảnh Uyên thở ra một hơi, y hỏi: "Có phải bổn vương đã làm không đúng?"
Thập Diện trả lời: "Việc vương gia làm thuộc hạ đều nghĩ là đúng, nhưng việc vương gia thực hiện như thế nào thứ cho thuộc hạ không thể xen vào được."
Thập Diện lại nói: "Những việc người làm cho vương phi, rồi sẽ có một ngày ngài ấy sẽ hiểu cho vương gia."
Dạ Cảnh Uyên suy tư một hồi rồi lại trầm ngâm, y ngồi vào ghế bày ra vẻ mặt bất mãn, Thập Diện cũng hiểu rõ tình hình, sực hắn nhớ ra điều cần bấm báo liền nói: "Thập Dao truyền tin báo hoàng đế Đông Triệu quả nhiên có ý đồ hãm hại vương phi, lúc trước theo điều tra cho thấy hắn chính là nhi tử của một phi tần nhưng thân phận lại không được sạch sẽ, vì sợ sao này vương phi sẽ gây trở ngại cho hắn cho nên lần đó hắn đã sai người truy sát vương phi."
Nhớ lại lúc trước Nhan Diệc Phi từng bị truy sát suýt bị mất mạng, lần đó hắn may mắn sống sót trở lại hoàng cung, còn ngốc đến mức đem sự việc kể lại cho hoàng đế mà không biết rằng hoàng đế là người đứng sau mọi việc.
Từ nhỏ Sầm Vương đã có mối quan hệ đặc biệt với Nhan Diệc Phi, vì lúc nhỏ mẫu thân của y vốn là tỉ muội chí cốt của hoàng hậu Đông Triệu, mẫu hậu của y đem tâm nguyện muốn con của cả hai sau này thành đôi, hoàng hậu Đông Triệu vì vậy cũng nhanh chóng đồng ý, 3 năm sau đó hoàng hậu Đông Triệu có tin vui nhưng đến khi sinh lại là một hoàng tử dung mạo yêu kiều nhìn chẳng khác gì so với tiểu oa nữ, Dạ Cảnh Uyên bấy giờ đã được 10 tuổi, lần đầu gặp y đã một mực yêu thương như đệ đệ của mình.
Cho dù hôn ước không thành vì cả hai hoàng hậu đều hạ sinh hoàng tử nhưng trong lòng Dạ Cảnh Uyên đã sớm ước định Nhan Diệc Phi sẽ đệ đệ của mình, thật không ngờ ngoài dự liệu xảy ra vấn đề lớn, thế mà đã thành thân với hắn luôn rồi!
"Vương gia người định làm gì tiếp theo?"
"Truyền lệnh Thập Dao rút lui về hoàng thành, cho người thâm nhập hoàng cung Đông Triệu âm thầm theo dõi hắn."
"Thuộc hạ đã rõ, về phía vương phi người định sẽ nhốt ngài ấy như thế sao?"
"Bổn vương tự có dự tính, ngươi lui xuống trước, thời gian này để Thập Dao bên cạnh bảo vệ cho hắn."
"Vâng!"
...****************...
Updated 85 Episodes
Comments
duheheduighe🧡🍀
cứ đọc lộn Lưu Diệc Phi khổ thân 😞
2022-06-18
2
Sandra
tiểu Đào muội muội nếu ngại thì đổi chỗ cho ta đi nè
2022-04-25
4
Mayer
các bà mẹ tuyệt vời ❤❤❤
2021-10-31
4