Sầm Vương Cuồng Bạo Ta
Nhan Diệc Phi nặng nề mở mắt, đầu ập đến cơn đau lẫn thể xác, hắn bàng hoàng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhớ được lúc boom nổ hắn vì bảo vệ đồng đội mà mất mạng.
Nếu vậy thì hắn vẫn chưa chết, hàng loạt kí ức hỗn độn trong đầu hắn, hắn ôm đầu nhăn mặt, lúc này hắn có thể chắc rằng hắn thật sự đã chết và linh hồn đã nhập vào cơ thể này, nhưng những hình ảnh mà hắn thấy tại sao lại dã man đến thế?
Vốn dĩ hắn là Thái Tử đương triều của Đông Triệu quốc,một tháng trước Nam Đế quốc khởi binh đánh chiếm Đông Triệu mà vốn dĩ Đông Triệu quốc là một nước suy tàn không có thực lực để chống lại Nam Đế cường mạnh, mà đáng chú ý là cái người dẫn binh đánh Đông Triệu quốc là Sầm Vương, thiên hạ người người sợ hãi.
Thân chủ vì bảo vệ tính mạng con dân Đông Triệu đã một mình tiến đến doanh trại cầu gặp Sầm Vương, lúc này Nhan Diệc Phi bỗng cảm thấy buồn nôn, hắn nôn ọe ra giường, không dám nghĩ tới nữa, chỉ biết một điều rằng Sầm Vương chính là muốn Thái Tử Nhan Diệc Phi hòa thân với Sầm Vương!
"Điên rồi!"
Nhan Diệc Phi mở miệng, giọng nói thân chủ vô cùng mềm mại, bây giờ hắn mới chú ý đến thân thể, cả người đều là vết thương, bàn tay gầy gò ốm yếu, cảm thấy rằng thân chủ bị ngược đãi dã man!
Tiện tay chỉnh sửa y phục, bước xuống giường, chưa được nửa bước đã cảm nhận đau đớn không ngừng, Nhan Diệc Phi thầm thương, vừa có loại cảm giác nhục nhã, thân chủ này chắc hẳn đã bị Sầm Vương sỉ nhục, hắn vốn không thể ở lại cái nơi này được, phải trốn ra thôi!
Đến mở cánh cửa, bên ngoài đã có sẵn hai thị vệ, hắn khựng lại, trước mặt lại là Sầm Vương, hắn bước lùi vào trong, thầm nghĩ với thương tích hiện giờ của thân chủ thì hắn không thể đánh động được gì.
"Ngươi muốn đi?"
Chất giọng này khiến Nhan Diệc Phi khá sợ, lạnh lẽo tột độ, có chút giận dữ khiến người khác không thể nhìn thẳng.
"Ta...A!.."
Cửa đóng lại, Sầm Vương kéo hắn vào trong, tay y nâng chiếc càm của hắn lên: "Ngươi cuối cùng cũng mở miệng."
Nhan Diệc Phi hất mặt đi chỗ khác, đối diện với y hắn có chút áp lực: "Ta không câm!"
Ánh mắt Sầm Vương trầm xuống, Nhan Diệc Phi lại có cái gan này, hắn có thể phản bác lại chứng tỏ những ngay qua đều là giả vờ tội nghiệp, y gằng giọng: "Nhan Diệc Phi, hình như ngươi gan to hơn rồi."
Nhan Diệc Phi rùng mình, tên Sầm Vương điên khùng này dám liếm lêm cổ hắn, hắn vốn dĩ là nam thẳng không bị biến thái như tên Sầm Vương này, mà lực đạo của y vô cùng mạnh, Nhan Diệc Phi đôi tay bị xiết chặt đau đến ứa nước mắt, thân chủ này quá vô dụng rồi!
"Dừng...dừng lại, ta kinh tởm ngươi"
"Ngươi kinh tởm ta?"
Sầm Vương hất hắn lên giường, lực hất khá mạnh khiến đầu Nhan Diệc Phi đập mạnh, vết thương cũ chưa khỏi liền thêm vết thương mới khiến Nhan Diệc Phi kiệt sức, mới vừa tỉnh lại phải ngất đi.
"A Phi! Người đâu mau truyền thái y."
Lúc hắn sắp ngất đi Sầm Vương lại lộ ra vẻ mặt sợ sệt, có lẽ là hắn nhìn lầm, Nhan Diệc Phi có lẽ hắn đã nhìn nhầm chăng?!
.
.
Sáng sớm hắn tỉnh giấc, hôm qua nếu hắn không ngất đi có lẽ đã bị tên Sầm Vương hành hạ đến chết, Nhan Diệc Phi thầm than tại sao lại xuyên vào cơ thể yếu đuối như thế này chứ? Hắn vốn dĩ là đội trưởng quân đội cục cảch sát thành phố S, võ nghệ tài giỏi đánh một trăm người thắng một trăm người nay lại phải chật vật đến như thế.
Cạch~
"Nhan công tử, đây là thức ăn do vương gia phân phó cho ngài, mời ngài dùng bữa."
Nhan Diệc Phi nhìn nha hoàn mới đến, thức ăn đã được dọn lên bàn, hắn bụng đã đói cồn cào, thầm nghĩ trước mắt hắn phải lấy lại sức, như thế mới có thể trốn thoát khỏi Sầm Vương.
"Đa tạ cô nương." Diệc Phi khách sáo cười
"Tì nữ không dám, Nhan công tử mời dùng."
"Ta nên gọi ngươi như thế nào?"
"Tì nữ tên Tiểu Đào, công tử cần gì cứ sai bảo tì nữ."
"Được, cảm ơn ngươi."
"Tì nữ xin cáo lui."
Sau khi ăn uống no nê, hắn lại phải quay về với chiếc giường, những nơi có thể đi đến chỉ có thể là những nơi trong phòng, hắn bị tên Sầm Vương nhốt lại cũng không có cách gì ra khỏi khi bên ngoài thị vệ đang canh giữ nghiêm ngặt.
Thiết nghĩ hắn là nam nhân, mà Sầm Vương muốn hắn kết phu thê, không phải quá man rợ hay sao, Sầm Vương đúng thật là kẻ điên!
"Tham kiến vương gia!"
Bên ngoài truyền đến tiếng nói, Nhan Diệc Phi sắc mặt thay đổi, như thế nào mới sáng y đã tới? Cả người cuống cuồng tìm chỗ trốn, nhưng hắn biết chạy đi đâu để trốn đây? Vốn dĩ đã không kịp nữa, Sầm Vương đã tiến vào rồi.
Đối diện với Sầm Vương, Nhan Diệc Phi không mở miệng nói lời nào, đem y xem như không khí, một phần cũng bị khí tức của y làm cho sợ hãi, mà Sầm Vương đến bên cạnh hắn muốn ôn nhu xem vết thương nhưng tay y còn chưa chạm đến Nhan Diệc Phi đã lùi về sau vài bước, ánh mắt đề phòng Sầm Vương.
"Mồng một tháng sau sẽ là ngày đại hôn." Sầm Vương rút tay lại, y lạnh giọng nói.
Nhan Diệc Phi hơi bàng hoàng, thế mà Sầm Vương lại muốn kết thân thật, hắn đanh mặt lập tức phản bác: "Ngươi điên rồi, ta không phải nữ nhân, ta muốn lấy cũng phải lấy nữ nhân chứ không phải nam nhân!"
"Là ngươi cầu xin ta tha cho Đông Triệu quốc."
"Ta..ta.."
"Làm sao? Đông Triệu còn mong chờ vào ngươi."
Phải rồi, hắn sao lại quên mất thân chủ này là Thái Tử Đông Triệu quốc kia chứ, chính bản thân hắn đã cầu xin Sầm Vương, nếu hắn không hòa thân với y cũng đồng nghĩa với việc con dân Đông Triệu quốc sẽ bị giết sạch, bản thân hắn là đội trưởng cục cảnh sát, nghĩa vụ của hắn chính là bảo vệ người dân, làm sao hắn nỡ thấy chết mà không cứu?
Nghĩ đến đây ánh mắt Nhan Diệc Phi trùng xuống, thân chủ đã vì bách tính mà hiến thân, bản thân hắn không thể phản bội lại tâm nguyện của thân chủ.
"Được." Nhan Diệc Phi nhắm mắt, thân người run rẩy miễn cưỡng chấp nhận, hắn không thể vì lợi ích của bản thân mà hại những người khác, cùng lắm chỉ cần đại hôn cùng Sầm Vương xong hắn sẽ tìm cách thoát thân.
Sầm Vương nhìn hắn như vậy trong lòng cảm thấy không thỏa mãn, trổi dậy cơn tức giận bỏ đi.
"A Phi! Ngươi đã thay đổi rồi!"
Updated 85 Episodes
Comments
Linh Hoàng
.hi.
2023-08-16
0
Linh Hoàng
.
2023-08-15
0
Nguyễn Nhàn
cằm chứ ko phải càm nha
2023-07-27
0