Sáng ngày hôm sau. Ngọc Mị Tình đi theo cái địa chỉ mà chị môi giới nói viết trong tờ giấy này. Trước mắt Ngọc Mị Tình xuất hiện một căn biệt thự sang trọng. Cô bây giờ đang đứng ở ngoài cổng nhìn vào mà quên rằng đang có hai người đang nhìn chằm chằm vài mình. Quên mất tờ giấy, Ngọc Mị Tình lấy ra rồi đưa cho hai người đó, họ nhìn nhau một hồi rồi cũng quyết định cho cô vào.
Cô từ từ bước vào trong, đi ngang qua những bồn hoa thơm ngát hương, cũng với những bông hoa có màu sắc sặc sỡ. Rồi Ngọc Mị Tình cũng đi đến được cửa chính của biệt thượng, trước cửa có một người đàn ông với mái tóc lưa thưa tóc trắng, Ngọc Mị Tình nghĩ rằng người đàn ông trung niên này chính là quản gia.
-Chào cô. Cô chắc là Ngọc Mị Tình, đúng chứ? - Ông ấy hỏi Ngọc Mị Tình.
-Dạ đúng, con là Ngọc Mị Tình - Ngọc Mị Tình nhanh nhẹn trả lời.
-Tôi là quản gia của căn biệt thự này, gọi tôi là Tổng quản gia. Đi theo tôi - Ngọc Mị Tình đã đoán đúng, đây là chính là quản gia, Ngọc Mị Tình lặng lẽ đi theo ông ấy. Tới một một nơi toàn là tủ đồ.
Tổng quản gia đưa cho Ngọc Mị Tình một cái chìa khóa, chính là chìa khóa của cái tủ đang ở trước mặt cô. Trên chiếc chìa khóa có ghi số "20", Tổng quản gia giả thích với Ngọc Mị Tình đó là số thứ tự của của người hầu, số bao nhiêu là người thứ nhiêu đó. Ngọc Mị Tình dùng chìa khóa để mở cửa tủ thì thấy ba bộ đồ người hầu, rồi Tổng quản gia kêu cô mặt vào. Sau khi đã mặc xong thì Tổng quản gia dẫn cô đến khu làm việc, sau khi đã nói xong những gì Ngọc Mị Tình cần làm thì Tổng quản gia rời đi.
Làm những gì ông ấy yêu cầu xong thì trời đã tối rồi, cũng đã gần tám giờ. Ngọc Mị Tình bước vào phòng thay đồ dành cho người hầu, bỏ bộ đồ người hầu vào rổ. Cô bước ra ngoài cửa, rồi đi về. Thì thấy hai người con trai đứng cạnh bồn hoa đang nói chuyện. Ngọc Mị Tình không quan tâm tới bọn họ, nhưng không thích hai người nhìn thấy mình nên cô đã đi đường vòng để không gặp họ. Nhưng không ngờ, do cô không chú ý nên đã để hai người đàn ông kia bắt gặp.
-Cô kia, xoay người lại! - Một trong hai người đàn ông lên tiếng. Chất giọng trầm ấm, nhưng lại không có chút biểu cảm nào. Ngọc Mị Tình ngoan ngoãn xoay người lại. Thì thấy một người đàn ông rất đẹp trai, gương mặt, cả thần thái đều lạnh lùng mang vẻ xa cách. Ngọc Mị Tình có hơi ngạc nhiên nhưng lại tỏ ra bình thường.
-Có chuyện gì thế?! Tôi cần phải về làm công việc gấp! - Ngọc Mị Tình ra vẻ hấp tấp và chẳng quan tâm tới người đàn ông đẹp trai này.
-Việc gì mà phải vội? Cô làm nghề đó à...? - Hắn ta vẫn muốn giữ Ngọc Mị Tình lại, nhưng lại không làm thế, xoay người lại nhìn người đàn ông bên cạnh, lạnh nhạt nói - Đi thôi!
Đợi đến hai người đó đi rồi thì Ngọc Mị Tình mới hiểu ra ý hắn ta là gì. Cô nói lớn lên:
-Tôi không có làm công việc đó! Tôi đi làm nhân viên bán thời gian!!! - Ngọc Mị Tình la lớn lên rồi xoay người, bực tức mà bỏ đi. Người đàn ông hỏi cô khi ấy đang mỉm cười...
Sáng ngày hôm sau, trong khi Ngọc Mị Tình đem trà đến cho chủ nhân thì được gọi lại, không biết là ai nên Ngọc Mị Tình quay lại, hóa ra cái mà nói cô làm nghề ấy chính là chủ của mình!
-Trông cô có vẻ mệt nhỉ ? Chắc tối qua cô làm việc suốt đêm luôn ha? - Hắn còn cười nửa môi, Ngọc Mị Tình nghĩ thầm "Anh ta coi mình là loại người gì thế ? Bộ tưởng mình đứng đường à?!", dù như thế nhưng Ngọc Mị Tình phải nhịn cơn giận này xuống, nếu không cô giết hắn ta mất.
Ngọc Mị Tình cười mỉm "Tôi hoàn toàn khoẻ mạnh, nếu không tin thì tôi thử cho anh xem, cảm ơn đã quan tâm tới một người hầu nhỏ bé như tôi (đi chết đi đồ khốn khiếp, dám coi thường bà!)"
-Đúng là tôi quan tâm cô, nhưng trọng tâm là... - Xem hắn nghiêm túc, tôi mất bình tĩnh nuốt "ực" một cái. Hắn nói tiếp "Chuyện này khá quan trọng, chỉ có cô và Nhân Hi biết thôi, chuyện là dạo gần đây, hình như là trước khi cô làm việc tôi mất khá nhiều đồ đạc, như quần áo, cà vạt, khăn tắm, và mất nhiều nhất là đồ nội y! Tôi và Nhân Hi đã tìm kiếm kẻ làm chuyện đấy với tôi, nhưng không có manh mối gì. Mà cô là người hầu, dù không quen biết nhiều người nhưng có thể nghe ngóng và giúp tôi..."
Ngọc Mị Tình nghe câu:"Đồ nội y..." của hắn mà sởn cả da gà, bộ hắn tưởng Ngọc Mị Tình cô không phải là một cô gái nhạy cảm ư? Ngọc Mị Tình cũng đâu làm việc ở khu giặt đồ đâu, cũng chẳng đâu ngờ hắn lại nói với cô chuyện đó đâu, ngay bây giờ, Ngọc Mị Tình muốn xé xác hắn quá, nước mắt trong lòng chảy thành sông, thành suối trong lòng cô rồi này, hu hu... Khoan, hắn nói Nhân Hi... chẳng nhẽ là... là người nói chuyện cùng hắn lúc đó sao ?!..."
Trong lúc hắn sắp chuẩn bị nói câu tiếp theo, Ngọc Mị Tình vì theo cảm xúc của bản thân nên đã chen ngang và nói:"Đồ chủ nhân kia, tôi không phải loại con gái mà anh nghĩ đâu, sao anh lại đem chuyện này nói cho tôi, tôi... tôi không làm nghề đó đâu, rõ ràng tôi làm người hầu cho anh, và là nhân viên ở cửa hàng công cộng cơ mà ? Bộ anh tưởng, tôi thấy rất bình thường khi nghe nói tới đồ lót của nam à...?"
Ngừng lại một lúc, hắn nói tiếp:"Tôi xin lỗi, tôi chỉ đùa thôi mà, nhưng tôi nghĩ cô khá thông minh nên..."
-Anh nói đúng rồi tôi khá thông minh đấy, dù hồ sơ tôi chẳng được hay cho lắm nhưng tôi rất là thông minh! Chắc anh biết tôi thích tiền nên đã chuẩn bị phần thưởng cho tôi rồi chứ gì ?! Hi Hi... - Dù biết ngắt lời hắn hơi sai nhưng hắn ta nói đúng rồi! Tạm bỏ qua việc làm sai trái của hắn, đó là đầu độc một cô gái ngây thơ trong sáng.
-Được, cô thông minh! Tôi đã có chuẩn bị một khoản cho cô, và còn một phần quà nữa, tới lúc đó cô sẽ biết. Bây giờ hãy ra ngoài và làm việc đi! Nhớ, không được nói ai! - Hắn thong thả nói, và nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mời Ngọc Mị Tình đi.
-Tôi nhất định sẽ cố gắng, thưa chủ nhân, tôi xin phép ra ngoài! - Cúi đầu kính cẩn, xong cô lui đi. Ngọc Mị Tình bất thình lình đứng như pho tượng ở bên cửa, và nghĩ "Sao mình lại quên thân phận của mình! Mình còn nói chuyện với chủ như ngang hàng vậy, còn tỏ vẻ đúng rồi nữa... Trời ơi... Hình như hắn cũng bỏ qua chuyện đó rồi nên để cho mình đi...".
Updated 65 Episodes
Comments
Hoành
hay
2021-02-27
0
Vy🌷
....
2020-12-29
1
Nguyễn Khoa
chị Tình dữ dễ sợ
2020-04-14
5