Chương 20: một mũi tên trúng hai đích

(20)

Chớp mắt, đã hơn hai tuần trôi qua, Bạch Duệ Thần cùng với Tư Giai cũng đã trở về nước sau khi đi hưởng tuần trăng mật ở đảo Ba-li.

Nhưng có vẻ tuần trăng mật này của bọn họ cũng chẳng vui vẻ gì cả. Bạch Duệ Thần thái độ không nóng không lạnh, không ghét bỏ nhưng cũng chẳng để Tư Giai vào mắt. Điều này khiến cô ta vô cùng bực bội, khó chịu.

Cứ như vậy, mãi đến lúc không chịu được, cô ta mới lên tiếng hỏi Bạch Duệ Thần.

"Duệ Thần, sao anh lại lạnh nhạt với em như vậy? Có phải anh để ý việc em từng là bạn gái của Tần Dương kia phải không?"

Hai mắt cô ta rưng rưng, vài giọt nước mắt chảy ra, cô ta biết khi cô ta khóc, kiểu gì Bạch Duệ Thần cũng sẽ mềm lòng.

Mấy ngày nay, trong đầu cô ta lúc nào cũng suy nghĩ miên man. Có phải vì Tần Dương mà Bạch Duệ Thần không thèm để ý cô ta không? Nhưng hôm trước Bạch Duệ Thần đã nói là không để ý rồi. Hay là hắn nói dối? Hoặc, Bạch Duệ Thần bắt đầu chán ghét cô ta.

Bạch Duệ Thần cũng chỉ trả lời cho qua loa.

"Anh rất mệt, chuyện của công ty anh rất áp lực."

Cô ta gắt lên, sự khó chịu uất ức phẫn nộ hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.

"Bạch Duệ Thần, anh đang nói dối. Rõ ràng là anh chán ghét em, không thèm quan tâm đến em. Anh rõ ràng là để ý quá khứ của em. Rõ ràng là anh nói không để tâm cơ mà."

Bạch Duệ Thần nhíu mày, đôi mắt trở nên thâm sâu, hắn liếc nhìn Tư Giai một cái. Quả thật, hắn chán ghét người phụ nữ này. Hắn yêu cô ta là thật nhưng hắn không thể chấp nhận được việc cô ta cùng một người đàn ông khác có quan hệ thân mật.

Đó là tự tôn của một người đàn ông.

Lúc này, hắn thật sự không muốn nhìn mặt cô ta một chút nào. Nhưng vì tương lai, hắn bắt buộc phải giữ cô ta ở bên cạnh mình. Bởi vì, hắn vẫn cần cô ta. Vì, cô ta vẫn còn giá trị để hắn lợi dụng.

Hắn bỗng nhiên gắt lên.

"Tư Giai, em nghĩ lung tung cái gì vậy? Em nghĩ anh muốn như vậy hả? Em có biết, Bạch Hạo Vân đã trở về rồi không? Nếu anh ta trở về, chiếc ghế tổng giám đốc kia anh ta sẽ dành lại từ tay anh đấy. Em nghĩ xem anh phải làm sao bây giờ? Nếu em giúp được anh thì anh đã nói với em lâu rồi. Cần gì phải đắn đo suy nghĩ mấy hôm nay. Hỏng hết cả tuần trăng mật."

Tay hắn đập mạnh xuống bàn, khuôn mặt tiều tụy lộ rõ vẻ mệt mỏi, trên đầu đã xuất hiện một vài sợi tóc bạc.

Bạch Duệ Thần quả nhiên cao tay, hắn quả là thông minh, một mũi tên trúng hai con nhạn. Vừa dỗ ngọt được Tư Giai vừa có thể lợi dụng thế lực nhà họ Tư để đạt được mục đích của mình.

Trước lời nói của Bạch Duệ Thần, Tư Giai sững sờ tại chỗ. Cô ta cho rằng, mình đã hiểu nhầm hắn. Hóa ra, hắn vì chuyện công ty mà mệt mỏi. Cô ta bước đến sau lưng hắn, đưa tay xoa bóp hai bên vai của hắn, nhẹ nhàng an ủi.

Cô ta từng nghe Bạch Duệ Thần nói, Bạch Hạo Vân chính là anh trai cùng cha khác mẹ của hắn. Người này từ nhỏ tư chất thông minh, được định sẵn là người thừa kế của nhà họ Bạch.

Thảo nào Bạch Duệ Thần lại ảo não đến vậy.

Nếu như gia sản của nhà họ Bạch đều thuộc về tay Bạch Hạo Vân kia, thì cô ta gả cho Bạch Duệ Thần để làm cái gì?

Nếu cô ta nhờ cha mẹ mình ra mặt, có phải là sẽ giúp được Bạch Duệ Thần hay không? Giúp Bạch Duệ Thần, cũng chính là giúp đỡ bản thân của cô ta.

"Em xin lỗi, là em hiểu nhầm anh rồi."

Cô ta ghé sát mặt, vô tình để mặt mình chạm vào gò má của Bạch Duệ Thần.

Hắn ta mệt mỏi đáp lời.

"Không sao. Em để anh yên tĩnh nghĩ cách là được."

Bạch Duệ Thần nhíu mi tâm, đôi chân mày cau lại, tay hắn đưa lên trán khẽ xoa xoa. Trông hắn có vẻ như đang rất mệt mỏi.

Tư Giai vẫn tiếp tục an ủi hắn, cánh tay của cô ta dùng lực mạnh xoa bóp bả vai hắn.

"Để em giúp anh, được không?"

"Em có cách giúp anh sao?"

Bạch Duệ Thần mệt mỏi quay sang nhìn Tư Giai.

"Em không có cách."

"...."

"Nhưng ba mẹ em chắc chắn có."

"Họ sẽ chấp nhận giúp anh sao?"

"Em chỉ cần đi xin cha mẹ là được ngay mà. Dù sao Tư thị sau này cũng thuộc về em. Mà của em thì cũng là của anh mà."

"Vậy thì anh phải cảm ơn em rồi."

Tư Giai xoay người, ngồi lên đùi của Bạch Duệ Thần, hai tay vòng qua cổ của hắn ta. Khuôn mặt cô ta tiến đến lại gần gương mặt tuấn mỹ của Bạch Duệ Thần.

Bạch Duệ Thần cong môi, khuôn mặt hài lòng, hắn ta quả nhiên đã đạt được mục đích của mình. Giờ đây, điều hắn ta cần làm là lấy lòng người phụ nữ trước mặt mình.

Bạch Duệ Thần ôm lấy eo của cô ta, yết hầu khẽ chuyển động, đôi mắt trở nên thâm sâu, khoé môi hắn dần dần cong lên khiến người phụ nữ nào lại gần cũng có thể bị mê hoặc.

Đôi môi Bạch Duệ Thần áp sát đôi môi cô ta, quần áo trên người của cô ta dần dần được cởi ra, rơi xuống nền đất.

Bọn họ dần dần chìm trong mộng xuân, ngoài kia, trăng sáng chiếu khoa khung cửa sổ tạo nên một khung cảnh khiến người ta nhìn vào phải đỏ mặt.

Tuần trăng mật kết thúc, bọn họ cũng phải trở về nhà. Thái độ của Bạch Duệ Thần đối với Tư Giai tuy đã tốt hơn nhưng hắn không hề muốn nhìn thấy mặt cô ta. Hắn để mặc cho cô ta muốn làm gì thì làm, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến người phụ nữ này.

Còn Tư Giai, cô ta thấy Bạch Duệ Thần lạnh nhạt với mình, cô ta chỉ nghĩ rằng hắn bận việc của công ty, hơn nữa, hắn lo lắng người anh trai của mình sẽ cướp mất vị trí tổng giám đốc kia của hắn. Thế nên cô ta cũng không để ý đến hắn quá nhiều. Cô ta chỉ nghĩ khi về nhà sẽ nhờ cha mẹ giúp đỡ Bạch Duệ Thần mà thôi.

Cô ta mua sắm quá nhiều, khách sạn không tài nào đủ chỗ chứa hết những món đồ mà cô ta mua về. Cô ta mua đồ như muốn đốt tiền vậy. Cứ thấy cái gì vừa mắt là cô ta ngay lập tức vung tiền ra để mua về.

Bạch Duệ Thần cũng chả buồn quan tâm, mặc kệ cho cô ta muốn làm gì thì làm, muốn mua gì thì mua, tiêu bao nhiêu tiền. Chỉ cần cô ta giúp hắn đạt được mục đích cuối cùng của mình là được.

Chiếc máy bay từ từ hạ cánh, đáp xuống sân bay. Bạch Duệ Thần một tay nắm lấy tay của Tư Giai, tay còn lại xách hành lý của bọn họ. Còn mấy thứ mà Tư Giai mua về kia, Bạch Duệ Thần thuê một đám người đưa về nhà họ Bạch là xong.

Hai người bọn họ bước lên xe, đi thẳng về nhà họ Bạch.

Một lúc sau, một đôi nam nữ bước xuống từ chuyến bay vừa mới hạ cánh cách đây ít phút, khiến ai cũng phải chú ý.

Cô gái kia khoác lên mình một chiếc váy trắng vô cùng đơn giản, nhưng vóc dáng lại cực kì đẹp, đủ tôn lên đường cong của cơ thể. Khuôn mặt cô gái đeo một chiếc kính râm, mái tóc đã cắt ngắn đến ngang vai.

Người con gái này không ai khác chính là Tư Mộc.

Tư Mộc cô, cuối cùng cũng đã trở về rồi.

Khi cô sang Mỹ, sức khỏe lại rất ổn định, nên có thể làm phẫu thuật ghép mắt cùng với việc phẫu thuật xoá đi vết bỏng trên gương mặt kia của cô.

Giờ đây, cô lại nhìn thấy được rồi, cô có thể nhìn thấy ánh sáng trở lại rồi.

Ông trời quả thật không phụ lòng người, lúc đó, vừa hay có một bệnh nhân nữ bị tai nạn giao thông mà qua đời. Giác mặc của cô ấy lại vừa hay tương thích với cô. Người nhà của cô ấy nghĩ rất thoáng, liền đem đôi mắt của con mình tặng cho cô.

Họ hy vọng, Tư Mộc cô có thể sống thay con gái của họ trong nốt phần đời còn lại.

Gương mặt cô cũng đã hồi phục được khoảng chín mươi phần trăm rồi, chỉ còn một vết sẹo khá mờ mà thôi.

Cô xinh đẹp, quyến rũ hơn, cô chỉ muốn sống một cuộc đời thật yên bình mà thôi.

Người đàn ông đứng bên cạnh cô không ai khác chính là Bạch Hạo Vân, anh cùng cô đi, bây giờ lại cùng cô trở về.

Người đàn ông này đã giúp đỡ cô rất nhiều rồi. Nếu ông trời không cho cô gặp được Bạch Hạo Vân thì cô cũng chẳng biết bây giờ mình sẽ ở cái xó xỉnh nào rồi. Nói một cách khác, Bạch Hạo Vân anh chính là một ân nhân của cô.

Cô cũng không biết phải báo đáp anh ra làm sao nữa.

Khi nhìn thấy được, người cô nhìn thấy đầu tiên không ai khác chính là Bạch Hạo Vân anh. Anh có ngũ quan cân đối, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt đen láy khiến người ta bị mê hoặc.

Trước đây, cô cho rằng Bạch Duệ Thần là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp, nhưng nay lại xuất hiện một Bạch Hạo Vân anh tú hơn hắn ta gấp nhiều lần.

Nhưng con người Bạch Hạo Vân rất ấm áp, anh luôn quan tâm chăm sóc người khác chứ không có lạnh lùng tàn nhẫn như Bạch Duệ Thần.

Đang miên man suy nghĩ thì bên tai cô có tiếng gọi.

"Này, nhóc con, em đang suy nghĩ cái gì đấy?"

Giọng của Bạch Hạo Vân đây mà.

Nhưng nghe thấy hai tiếng "nhóc con", cô lập tức quay đi chỗ khác như đang giận dỗi. Cô đã qua hai mươi tuổi rồi, đâu còn nhỏ nữa, cô không thích bị gọi là nhóc con đâu.

Cô vờ như không nghe thấy.

"Này, nhóc con hôm nay làm sao thế?"

Cô chu môi giận dữ, không thèm nhìn Bạch Hạo Vân một cái.

"Đã bảo đừng gọi tôi là nhóc con."

"Anh biết rồi, nhóc con."

"...."

Mẹ nó!

Tự dưng muốn đấm cho một trận ghê.

Người gì mà lươn lẹo dễ sợ.

"Thôi được rồi, em còn đứng đây. Sắp muộn rồi, về nhà thôi bé con ạ."

Cô trừng mắt với anh một cái.

Thật sự là muốn đập cho Bạch Hạo Vân một trận.

Không gọi nhóc con thì lại gọi là bé con. Tức chết cô mất.

Khuôn mặt cô hậm hực nhưng vẫn để cho người nào đó kéo mình đi. Cho dù không cam tâm cô cũng không làm gì được.

#còn

Tên truyện: Cô Vợ Mù.

Hot

Comments

Ngô Huệ

Ngô Huệ

cầu cho anh vân lấy chị tư mộc

2022-12-07

0

💞🌸Yumi🌸💞

💞🌸Yumi🌸💞

ủa chữa gương mặt mà nhanh zậy à?đi lúc cặp kia sắp cưới giờ vừa xong tuần trăng mật thì về rồi,cứ tưởng ít nhất cũng mấy tháng kia chứ!

2021-04-01

5

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: ân nhân cứu mạng
2 Chương 2: muốn nghe chuyện quá khứ
3 Chương 3: hôn nhân không hạnh phúc
4 Chương 4: hủy dung
5 Chương 5: phá hủy gương mặt
6 Chương 6: bị chồng đưa lên giường người đàn ông khác
7 Chương 8: cuộc đời bất hạnh
8 Chương 8: mối đe dọa
9 Chương 9: ra mắt gia đình
10 Chương 10: không chấp nhận cuộc hôn nhân này
11 Chương 11: chiến thắng
12 Chương 12: đăng ký kết hôn
13 Chương 13: rời khỏi quê hương
14 Chương 14: kết hôn (1)
15 Chương 15: kết hôn (2)
16 Chương 16: kết hôn (3)
17 Chương 17: kết hôn (4)
18 Chương 18: kết hôn (5)
19 Chương 19: tuần trăng mật
20 Chương 20: một mũi tên trúng hai đích
21 Chương 21: lời mời từ phía ông nội
22 Chương 22: gặp lại
23 Chương 23: dũng cảm đối diện
24 Chương 24: công khai bảo vệ
25 Chương 25: công khai bảo vệ
26 Chương 26: quan hệ của hai người là gì
27 Chương 27: trò chơi nguy hiểm
28 Chương 28: hình bóng mơ hồ
29 Chương 29: người mẹ tàn nhẫn
30 Chương 30: Bạch Hạo Vân nổi giận
31 Chương 31: không nể mặt
32 Chương 32: đồng ý trở về công ty
33 Chương 33: gây hoạ lớn
34 Chương 34: tận tình chăm sóc
35 Chương 35: bằng lòng chờ đợi
36 Chương 36:
37 Chương 37: Âu Dương Mỹ Linh
38 Chương 38:
39 Chương 39: bị bệnh
40 Chương 40: Trình Mục Vĩ
41 Chương 41: Sự tò mò của Trình Mục Vĩ
42 Chương 42: Con người nhiều chuyện
43 Chương 43: Quá mệt mỏi
44 Chương 44: Không phải tôi thì là ai?
45 Chương 45: hiểu nhầm nghiêm trọng
46 Chương 46: áy náy
47 Chương 47: cho ăn bơ!
48 Chương 48:
49 Chương 49: Dò hỏi về mối quan hệ
50 Chương 50: Chọc giận Bạch Hạo Vân
51 Chương 51: gây hoạ
52 Chương 52: cứ liệu thần hồn
53 Chương 53: muốn ăn thì tự nấu
54 Chương 54: Tự thân vận động
55 Chương 55: khám lại bệnh
56 Chương 56: hớt ha hớt hải
57 Chương 57:
58 Chương 58:
59 Chương 59: Chú ý sức khỏe
60 Chương 60: số khổ
61 Chương 61: Tự chăm sóc bản thân
62 Chương 62:
63 Chương 63: Không cần lo lắng cho tôi!
64 Chương 64: mặt đỏ bừng bừng
65 Chương 65: chắc cô điên mất!
66 Chương 66: đừng giận nữa mà!
67 Chương 67: em giận anh buồn lắm!
68 Chương 68: Tất cả nghe theo em
69 Chương 69: cảm ơn anh, Bạch Hạo Vân !
70 Chương 70: quá lo lắng cho cô
71 Chương 71: không dám trái lời
72 Chương 72: cẩu độc thân
73 Chương 73: bị dọa đến suýt khóc
74 Chương 74: Muốn ăn trực à?
75 Chương 75: ngậm ngùi đi về!
76 Chương 76: quán bar sang trọng
77 Chương 77: mối lo sợ của đám nhân viên
78 Chương 78: Bạch Duệ Thần nổi điên
79 Chương 79:
80 Chương 80: Bỗng dưng nổi giận
81 Chương 81: chìm trong cơn say
82 Chương 82:
83 Chương 83:
84 Chương 84: không dám chọc giận
85 Chương 85: khuôn mặt giống hệt
86 Chương 86: người phụ nữ bí ẩn
87 Chương 87: mau lại đây
88 Chương 88: Vũ Ngọc Hân
89 Chương 89: với Tư Mộc có quan hệ gì?
90 Chương 90: ngủ với tôi một đêm
91 Chương 91:
92 Chương 92:
93 Chương 93:
94 Chương 94: thoả thuận
95 Chương 95: tin hay không tin?
96 Chương 96: chấp nhận điều kiện
97 Chương 97: (H) nhẹ
98 Chương 98:
99 Chương 99: muốn làm người vợ hiền thục
100 Chương 100: dấu son trên cổ áo
101 Chương 101:
102 Chương 102: cãi nhau
103 Chương 103: chất vấn
104 Chương 104:
105 Chương 105:
106 Chương 106:
107 Chương 107: nhắc lại cho nhớ
108 Chương 108:
109 Chương 109:
110 Chương 110:
111 Chương 111:
112 Chương 112:
113 Chương 113:
114 Chương 114:
115 Chương 115:
116 Chương 116:
117 Chương 117:
118 Chương 118:
119 Chương 119:
120 Chương 120:
121 Chương 121:
122 Chương 122:
123 Chương 123:
124 Chương 124:
125 Chương 125:
126 Chương 126:
127 Chương 127:
128 Chương 128:
129 Chương 129:
130 Chương 130:
131 Chương 131:
132 Chương 132:
133 Chương 133:
134 Chương 134:
135 Chương 135:
136 Chương 136:
137 Chương 137:
138 Chương 138:
139 Chương 139:
140 Chương 140:
141 Chương 141:
142 Chương 142:
143 Chương 143:
144 Chương 144:
145 Chương 145:
146 Chương 146:
147 Chương 147:
148 Chương 148:
149 Chương 149:
150 Chương 150:
151 Chương 151:
152 Chương 152:
153 Chương 153:
154 Chương 154:
155 Chương 155:
156 Chương 156:
157 Chương 157:
158 Chương 158:
159 Chương 159:
160 Chương 160:
161 Chương 161:
162 Chương 162:
163 Chương 163:
164 Chương 164:
165 Chương 165:
166 Chương 166:
167 Chương 167:
168 Chương 168:
169 Chương 169:
170 Chương 170:
171 Chương 171:
172 Chương 172:
173 Chương 173:
174 Chương 174:
175 Chương 175:
176 Chương 176:
177 Chương 177:
178 Chương 178:
179 Chương 179:
180 Chương 180:
181 Chương 181: chương cuối
182 Góc thông báo
Chapter

Updated 182 Episodes

1
Chương 1: ân nhân cứu mạng
2
Chương 2: muốn nghe chuyện quá khứ
3
Chương 3: hôn nhân không hạnh phúc
4
Chương 4: hủy dung
5
Chương 5: phá hủy gương mặt
6
Chương 6: bị chồng đưa lên giường người đàn ông khác
7
Chương 8: cuộc đời bất hạnh
8
Chương 8: mối đe dọa
9
Chương 9: ra mắt gia đình
10
Chương 10: không chấp nhận cuộc hôn nhân này
11
Chương 11: chiến thắng
12
Chương 12: đăng ký kết hôn
13
Chương 13: rời khỏi quê hương
14
Chương 14: kết hôn (1)
15
Chương 15: kết hôn (2)
16
Chương 16: kết hôn (3)
17
Chương 17: kết hôn (4)
18
Chương 18: kết hôn (5)
19
Chương 19: tuần trăng mật
20
Chương 20: một mũi tên trúng hai đích
21
Chương 21: lời mời từ phía ông nội
22
Chương 22: gặp lại
23
Chương 23: dũng cảm đối diện
24
Chương 24: công khai bảo vệ
25
Chương 25: công khai bảo vệ
26
Chương 26: quan hệ của hai người là gì
27
Chương 27: trò chơi nguy hiểm
28
Chương 28: hình bóng mơ hồ
29
Chương 29: người mẹ tàn nhẫn
30
Chương 30: Bạch Hạo Vân nổi giận
31
Chương 31: không nể mặt
32
Chương 32: đồng ý trở về công ty
33
Chương 33: gây hoạ lớn
34
Chương 34: tận tình chăm sóc
35
Chương 35: bằng lòng chờ đợi
36
Chương 36:
37
Chương 37: Âu Dương Mỹ Linh
38
Chương 38:
39
Chương 39: bị bệnh
40
Chương 40: Trình Mục Vĩ
41
Chương 41: Sự tò mò của Trình Mục Vĩ
42
Chương 42: Con người nhiều chuyện
43
Chương 43: Quá mệt mỏi
44
Chương 44: Không phải tôi thì là ai?
45
Chương 45: hiểu nhầm nghiêm trọng
46
Chương 46: áy náy
47
Chương 47: cho ăn bơ!
48
Chương 48:
49
Chương 49: Dò hỏi về mối quan hệ
50
Chương 50: Chọc giận Bạch Hạo Vân
51
Chương 51: gây hoạ
52
Chương 52: cứ liệu thần hồn
53
Chương 53: muốn ăn thì tự nấu
54
Chương 54: Tự thân vận động
55
Chương 55: khám lại bệnh
56
Chương 56: hớt ha hớt hải
57
Chương 57:
58
Chương 58:
59
Chương 59: Chú ý sức khỏe
60
Chương 60: số khổ
61
Chương 61: Tự chăm sóc bản thân
62
Chương 62:
63
Chương 63: Không cần lo lắng cho tôi!
64
Chương 64: mặt đỏ bừng bừng
65
Chương 65: chắc cô điên mất!
66
Chương 66: đừng giận nữa mà!
67
Chương 67: em giận anh buồn lắm!
68
Chương 68: Tất cả nghe theo em
69
Chương 69: cảm ơn anh, Bạch Hạo Vân !
70
Chương 70: quá lo lắng cho cô
71
Chương 71: không dám trái lời
72
Chương 72: cẩu độc thân
73
Chương 73: bị dọa đến suýt khóc
74
Chương 74: Muốn ăn trực à?
75
Chương 75: ngậm ngùi đi về!
76
Chương 76: quán bar sang trọng
77
Chương 77: mối lo sợ của đám nhân viên
78
Chương 78: Bạch Duệ Thần nổi điên
79
Chương 79:
80
Chương 80: Bỗng dưng nổi giận
81
Chương 81: chìm trong cơn say
82
Chương 82:
83
Chương 83:
84
Chương 84: không dám chọc giận
85
Chương 85: khuôn mặt giống hệt
86
Chương 86: người phụ nữ bí ẩn
87
Chương 87: mau lại đây
88
Chương 88: Vũ Ngọc Hân
89
Chương 89: với Tư Mộc có quan hệ gì?
90
Chương 90: ngủ với tôi một đêm
91
Chương 91:
92
Chương 92:
93
Chương 93:
94
Chương 94: thoả thuận
95
Chương 95: tin hay không tin?
96
Chương 96: chấp nhận điều kiện
97
Chương 97: (H) nhẹ
98
Chương 98:
99
Chương 99: muốn làm người vợ hiền thục
100
Chương 100: dấu son trên cổ áo
101
Chương 101:
102
Chương 102: cãi nhau
103
Chương 103: chất vấn
104
Chương 104:
105
Chương 105:
106
Chương 106:
107
Chương 107: nhắc lại cho nhớ
108
Chương 108:
109
Chương 109:
110
Chương 110:
111
Chương 111:
112
Chương 112:
113
Chương 113:
114
Chương 114:
115
Chương 115:
116
Chương 116:
117
Chương 117:
118
Chương 118:
119
Chương 119:
120
Chương 120:
121
Chương 121:
122
Chương 122:
123
Chương 123:
124
Chương 124:
125
Chương 125:
126
Chương 126:
127
Chương 127:
128
Chương 128:
129
Chương 129:
130
Chương 130:
131
Chương 131:
132
Chương 132:
133
Chương 133:
134
Chương 134:
135
Chương 135:
136
Chương 136:
137
Chương 137:
138
Chương 138:
139
Chương 139:
140
Chương 140:
141
Chương 141:
142
Chương 142:
143
Chương 143:
144
Chương 144:
145
Chương 145:
146
Chương 146:
147
Chương 147:
148
Chương 148:
149
Chương 149:
150
Chương 150:
151
Chương 151:
152
Chương 152:
153
Chương 153:
154
Chương 154:
155
Chương 155:
156
Chương 156:
157
Chương 157:
158
Chương 158:
159
Chương 159:
160
Chương 160:
161
Chương 161:
162
Chương 162:
163
Chương 163:
164
Chương 164:
165
Chương 165:
166
Chương 166:
167
Chương 167:
168
Chương 168:
169
Chương 169:
170
Chương 170:
171
Chương 171:
172
Chương 172:
173
Chương 173:
174
Chương 174:
175
Chương 175:
176
Chương 176:
177
Chương 177:
178
Chương 178:
179
Chương 179:
180
Chương 180:
181
Chương 181: chương cuối
182
Góc thông báo

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play