Chương 2 : Từ biệt ! Có duyên ắt gặp lại !

Đêm hôm đấy, Thái Âm ngủ lại căn nhà gỗ của lão sư Vương Hào. Nói là ngủ nhưng hắn lại không thấy buồn ngủ, hắn rất tỉnh táo. Bữa trưa nay hắn có uống 1 chút rượu để đưa tiễn Vương Hào sắp sửa 1 đi không trở lại kia. Hắn nghĩ mình sẽ vì 1 chút men rượu mà chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Nhưng thực tế cho hắn thấy, hắn không những không buồn ngủ mà còn rất tỉnh táo nha, tỉnh đến độ mắt có thể giống như 2 cái đèn lồng đang phát sáng.

Mắt hắn màu xanh lam, sâu thẳm như biển sâu nhưng lại rất sáng. Sáng như bầu trời mùa xuân ý. Cũng vì thế mà đôi mắt cực kì tinh tường. Hắn nằm lăn đi lăn lại trằn trọc không ngủ được. Cuộc sống trong 5 năm nay của hắn vô cùng phong phú và đa dạng. Hết chạy đông lại chạy tây, không thì học chữ luyện vài đường kiếm, còn luyện cái gì tu tiên nữa chứ. Hắn không biết vì sao Vương Hào phải cho mình học thứ này, chỉ nghe lão bảo cái này giúp kéo dài tuổi thọ, bảo vệ bản thân tránh khỏi vài nguy hiểm không đáng có. Hắn rất để tâm câu nói này của lão, vì nó có lẽ là câu nói đầu tiên cũng như cuối cùng mà lão nói ra trong lúc tỉnh táo nhất. Mà ánh mắt lão nói lúc đó trông cực kì nghiêm túc, không có nửa điểm lừa gạt như mấy gian thương đang lừa bịt những kẻ chưa trải sự đời.

Thế nên hắn rất chú tâm học cái thứ tu tiên đó, được 1 thời gian dài hắn đã cảm thấy sự chuyển biến tốt, đã không còn bệnh tật nhiều như lúc nhỏ nữa, sức khỏe cũng tăng lên không ít, 3 tháng trước hắn nghe thấy Vương Hào nói cái gì đó mà " Hửm? Đã lên đến luyện khí tầng 3 rồi à ? ". Xong rồi hắn có hỏi lão nhưng lão chỉ mỉm cười tiếp tục uống rượu của mình khiến hắn không biết làm thế nào cả.

Thái Âm hắn mặc dù không thích nhưng cũng không ghét Vương Hào. Cũng nhờ có Vương Hào đến đây mà hắn học được rất nhiều thứ mặc dù những thứ hắn được học đều là do a Lạc dạy. Nhưng những thứ a Lạc dạy cho hắn lại là Vương Hào dạy cho a Lạc, vậy nên có thể xem như là gián tiếp dạy dỗ đi.

Thái Âm hắn vốn cứ nghĩ cuộc sống chạy đôn chạy đáo, suốt ngày nghe đi nghe lại cái bản nhạc ồn ào đó. Nhưng đùng 1 cái, không có dấu hiệu báo trước, người đó tự nhiên nói muốn rời khỏi đây, lại còn không bao giờ trở lại nữa khiến tâm trạng lúc đó của hắn là sét đánh giữa trời quang. Hắn không hiểu, cái lí do " có việc cần giải quyết " đó là thật hay là nói ra cho có để lừa dối hắn.

Người như lão thì có việc gì để giải quyết cơ chứ, suốt ngày như con ma men mãi chả thấy xuống mồ thì có cái gì cần làm. A Lạc từng nói 2 người đi ngao du khắp nơi không có nơi ở cố định, mà có thì cũng không muốn về. Cũng đúng thôi, vô tích sự như lão thì ai mà nguyện ý nuôi cơ chứ, cũng chả ai nguyện ý gánh vác trên vai 1 cục nợ không thể làm gì. Còn nhà à, chỉ sợ là bị đuổi đi thì có, không thể về chứ không phải là không muốn về.

Thái Âm hắn tự mình bổ não như vậy này.

" Hay là lão biết mình sắp đi đời nhà ma, không muốn tạo thêm gánh nặng cho người trong làng, nên ra ngoài kia tìm vã mảnh đất hoang nào đó tự gieo mình xuống nhỉ ! "

" Phi phi...nghĩ cái gì vậy nè, lão tự tử mãi chả thấy chết, tự tử không chết chính là nghề chính của lão đi, còn uống rượu thì khéo mà chỉ để cho cơ thể mình sinh bệnh dần dần để cho dễ chết đi "

" Ấy ấy ! Không đúng ! Cũng không phải như thế ! Này khéo mà uống rượu để đi tự tử mói đúng, thì cứ khi lão uống say mèm không biết gì nữa thì mới gieo mình theo gió với cát bụi đi ! "

" Cái này cũng không đúng ! Ầy... không nghĩ nữa ! Đi ngủ ! "

Thái Âm lại 1 lần nữa nhắm mắt, lần này thì hắn lại lim dim 1 lúc rồi ngủ. Như xác định là hắn đã ngủ rồi thì cửa phòng của hắn tự nhiên " kẹt " 1 cái, nó được mở ra, người từ bên ngoài đi vào cũng không quên đóng cửa cho gió lạnh khỏi lùa vào. Thời điểm này đang là cuối mùa thu, gió se se lạnh nên tránh được gió lạnh này thì càng tốt.

Bóng người đi chậm rãi không 1 tiếng động đi đến bên cạnh giường, nhìn người đang ngủ say bên dưới thì cúi xuống. Lấy cái chăn bên cạnh lại đắp lên người cho hắn, bóng người thầm thở dài." Vẫn cái tính nết này, thế này bảo không dễ sinh bệnh thì là gì ! "

Người này chính là Vương Hào nhưng lại không phải Vương Hào của mọi ngày. Lúc này lão không còn là hình dạng già khọm của mọi ngày nữa mà thay vào đó là gương mặt của 1 mĩ nam tử thanh tú, yêu mị vô cùng. Đôi mắt phượng màu đỏ hẹp dài khẽ có ý cười trong đó + chút ôn nhu hiếm thấy mà nhìn vào người nọ.

Y khẽ nhoẻn miệng cười, cúi xuống hôn lên trán hắn 1 cái cực kì ôn nhu, xuống đôi mắt nhắm nghiền có hàng lông mi dài khẽ động, rồi xuống đến má, xong là đôi môi khẽ đóng mở để hít thở kia của hắn. Y hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước để không đánh thức hắn dậy.

- Tiểu bảo bối, vi sư phải đi rồi ! Khi nào ngươi trưởng thành vi sư sẽ tới đón ngươi nha !

Vương Hào...không...phải là Dạ Hành mới đúng. Y nhẹ giọng nói bên tai hắn những lời đường mật ngọt ngào vô cùng. Hắn khẽ động, điều này làm cho thần sắc của Dạ Hành khẽ biến, y liền trở lại bộ dạng của lão già vô lại như mọi ngày. Gục xuống giường ngay cạnh mặt hắn nhìn hắn dần dần tỉnh lại.

Thái Âm nghe thấy có người nói bên tai, khó chịu vù bị đánh thức nhưng giọng nói này lại cực kì dễ nghe, khiến hắn muốn bất chấp tất cả để mở mắt ra nhìn người có giọng nói đó. Nhưng khi vừa mở mắt ra liền đụng ngay vào khuôn mặt nhăn nheo, râu ria xồm xoàm, nụ cười vô lại, đôi mắt hơi híp nhìn hắn.

- Áaaa ! Quỷ a....

Thái Âm giật nảy mình, bật ngay dậy cầm lấy cái chăn lùi vào góc giường, gương mặt tím tái vào vì sợ hãi. Nhưng nhìn rõ, nhìn kĩ thì hắn mới nhận ra " con quỷ " kia là ai.

- Ta đáng sợ đến thế cơ à ? __ Vương '' bật chế độ diễn xuất '' Hào mếu máo còn xấu hơn cả quỷ như sắp khóc nhìn hắn.

- Ta...ta không có cố ý ! __ Thái Âm lắp bắp nói.'' Ôi thôi xong ! Tý nữa lão có nháo nhào lên không, khéo lại nháo đến cả làng dậy mất ! ''. Hắn nghĩ.

- Thôi, cũng là do ta dọa ngươi ! Chỉ là mai đi rồi cảm thấy sẽ rất nhơd ngươi nên đến đây !

- Ngươi nghỉ đi ! Sau này không có chúng ta ngươi phải sống thật tốt đấy !

- Sư tôn ! Người....người thật sự sẽ không quay lại nữa sao ? __ Thái Âm nói với ra, hắn muốn hỏi cho rõ, hắn là không muốn sẽ không bao giờ gặp lại sư tôn nữa. Cảm thấy mình thế mà bị bỏ rơi, bị vứt ra đằng sau không ai để ý.

- Hưm ! Có duyên gặp lại ! __ Dạ Hành quay lại cười '' hiền hậu '' với hắn. Không phải là sẽ không gặp lại nữa mà là lần sau khi gặp lại sẽ là 1 diện mạo khác, 1 con người khác hoàn toàn xa lạ.

Hắn nhìn theo bóng lưng đã khuất sau cánh cửa kia mà cảm thấy mất mát, cô độc 1 mình nơi căn phòng lạnh lẽo.

Sáng sớm hôm sau......

- Chủ nhân, đến giờ phải xuất phát rồi ! __ A Lạc đeo theo 1 cái tay nải nhỏ đứng ngoài sân chờ Dạ Hành ra.

A Lạc vốn dĩ là 1 con chu tước tu luyện ngàn năm hóa thành hình người. Hắn đã đi theo và ở bên cạnh Dạ Hành từ lúc hắn mới được 300 tuổi, là Dạ Hành đã cứu hắn thoát khỏi chỗ chết nên hắn nguyện đi theo bên cạnh hầu hạ y. Từ lúc hắn đi theo y, y có đồ tốt đều chia cho hắn, cho hắn nhiều tài nguyên tu luyện quý báu nhất, bảo vệ hắn, vui vẻ nói chuyện như người bạn với hắn. Nên hắn nguyện dùng mạng mình để đi theo bảo vệ y, y là chủ nhân của hắn và hắn thì nguyện trở thành linh thú hộ mệnh kiêm chức phương tiện đi lại của y.

- A Lạc, ngươi và sư tôn nhất định phải giữ gìn sức khỏe đấy !

- Biết rồi ! Ngươi đừng lo ! Chúng ta sẽ giữ gìn sức khỏe !

- Liệu ta còn có thể gặp ngươi nữa không ?

- Ha ha ! Ta tin không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại thôi !

A Lạc cười nói với Thái Âm, hắn biết tính của chủ nhân. Chủ nhân hắn mà đã nhận định ai là sẽ cố gắng để người đó ở bên cạnh bảo vệ, chăm sóc.

Đang nói nói, cuối cùng con ma men kia mới chịu bước ra khỏi cánh cửa thân yêu. Dạ Hành vẫn giữ hình dạng là lão già thường ngày nhưng bộ đồ y mặc trên người lại không phải thế. Không phải là mấy bộ nâu xám bẩn thỉu, lôi thôi lếch thếch như hằng ngày nữa mà lúc này y mặc trên người là bạch y, mái tóc trắng được vấn 1 nửa bằng trâm ngọc, 1 nửa thả cho tự nhiên phả xuống lưng. Nhất cử nhất động, dáng đi đứng, vạt áo không gió mà bay bay có khí chất tiên phong đạo cốt vô cùng. Như thể y lúc này chính là 1 vị tiên nhân hạ phàm vậy.

Thái Âm bất giâc nhìn đến ngẩn người, cái khí chất kia thật khiến người khác nhìn mãi không thấy chán. Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì y đã đi đến bên cạnh hắn.

- Trong khoảng thời gian ngươi nhớ giữ gìn sức khỏe nha ! Không có ta chắc ngươi sẽ chán lắm đấy ! Nên nhớ, nhất định phải cố gắng tu luyện nha !

Y nói rồi xoa xoa đầu hắn, vì hắn bây giờ mới có 15 tuổi, vẫn còn thấp hơn y 1 cái đầu nên y dễ dàng xoa đầu hắn.

Đột nhiên bị xoa đầu khiến hắn vừa bất ngờ vừa xấu hổ muốn tránh đi.

- Ta cũng không phải trẻ con nữa !

- Biết ! __ Rồi quay sang nói với a Lạc.

- A Lạc, đi thôi !

- Dạ !

Đáp xong a Lạc lôi từ trong người ra 1 tờ dấy nhỏ dài màu vàng như 1 lá bùa, bên trên vẽ vài kí tự đặc biệt. Hắn đứng xa 1 bên, cầm lá bùa lên lẩm nhẩm đọc gì đó rồi không biết tại sao ngón tay tự chảy máu, hắn bôi lên trung tâm lá bùa rồi lá đùa đột ngột phát sáng, dưới chân hắn xuất hiện 1 hình tròn được bao bởi ánh sâng chói mắt.

- Tạm biệt ! Có duyên ắt gặp lại !

Dạ Hành nói xong thì cũng bước vào trong vòng tròn đó rồi quay mặt lại nhìn Thái Âm song 1 lúc cả cột sáng đều biến mất không còn dấu vết gì, 1 hạt bụi cũng không có. Trong sân ngày nào là 3 người ồn ào náo nhiệt mà bây giờ chỉ còn lại 1 mình hắn cô đơn lẻ loi đứng trong sân lạnh lẽo.

Nước mắt không tự chủ được chảy xuống gương mặt thanh tú của hắn. Hắn vậy mà lại khóc, hắn lúc trước cho dù thế nào cũng chưa từng khóc vậy mà bây giờ lại khóc vì bị bỏ lại 1 cách hụt hẫng như vậy. Hắn khóc nhưng không gào, ai lại 1 đại nam nhân đi gào khóc, hắn sợ bị người khác phát hiện.

Hắn lại nhớ đến lúc nãy trước khi người đó biến mất. Mặc dù có ánh sáng bao phủ nhưng hắn lại có thể lờ mờ nhìn thấy được. Đó là 1 gương mặt của 1 thanh niên chỉ mới 18 - 20 tuổi, gương mặt rất đẹp, đôi môi khẽ cười mấp máy như nói với hắn cái gì đó. Hắn không biết y nói gì, hắn không biết đọc khẩu hình miệng. Nhưng nụ cười đó thập phần đẹp, thập phần diễm lệ, dung mạo đẹp như thiên tiên.

Trong đầu hắn nảy ra 1 ý nghĩ

'' Không lẽ đó chính là diện mạo thật của sư tôn ? ''

Sau đó nghĩ đến cái cột sáng vừa nãy biến mất là cả người khác biến mất theo thì không gì là không thể. Hắn lại bất giác nghĩ đến giọng nói êm tai, dễ chịu mà đêm qua mình nghe được.

Quả thật là 1 món quà lớn nha!

Hot

Comments

Thẩm

Thẩm

Ngọc Hành - Dạ Hành
Bạch y- Bạch y
Uống rượu -uống rượu
Sư tôn -sư tôn
Mắt phượng -mắt phượng
What.....?
Sở Vãn Ninh phiên bản da mặt dày chăng 😂

2021-01-20

3

Sehn爱...!

Sehn爱...!

Giờ mới thấy nha 😃✨💮

2021-01-08

5

🍒 cho🍩co🍩la 🍒

🍒 cho🍩co🍩la 🍒

hóngggg

2020-12-23

5

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1 : Sư tôn vô tích sự.
2 Chương 2 : Từ biệt ! Có duyên ắt gặp lại !
3 Chương 3: Vĩnh Hằng tôn chủ
4 Chương 4 : Xuyên tới thế giới xa lạ.
5 Chương 5 : Ta muốn nhận đồ đệ !
6 Chương 6 : Con trai ta đấy !
7 Chương 7 : Mẹ của Dạ Vũ là ai ?
8 Chương 8 : T cũng không muốn thế đâu !
9 Chương 9 : Ta làm cháu ông nhé !
10 Chương 10 : Thời điểm vừa xuyên tới.
11 Chương 11 : Dạ Thiên Hưng
12 Chương 12 : Huyền Âm
13 Chương 13: Sư tôn
14 Chương 14 : Nhiệm Vụ
15 Chương 15 : Nhiệm Vụ (2)
16 Chương 16 : Nhiệm vụ (3)
17 Chương 17 : Nhện yêu ( Jirogumo )
18 Chương 18 : Trở về _ Thực tại
19 Chương 19 : "Bị" đánh
20 Chương 20 : Đệ tử cuối cùng
21 Chương 21 : Không lớn được nữa rồi !
22 Chương 22 : Cảm giác càng lúc càng nguy hiểm
23 Chương 23 : Tiên Minh đại hội
24 Chương 24 : Tiên Minh đại hội ( 2 )
25 Chương 25 : Tiên Minh đại hội (3)
26 Chương 26 : Tôn chủ ra mắt
27 Chương 27
28 Chương 28 : Thiên Ma
29 Chương 29 : Bí Cảnh Bỉ Huyền
30 Chương 30 : Thân phận
31 Chương 31
32 Chương 32 : Băng Linh Huyễn Điểu
33 Chương 33 : Mị dược.
34 Chương 34
35 Chương 35 : Xung đột
36 Chương 36
37 Chương 37: Buông tay
38 Chương 38 : Cửu vĩ xà
39 Chương 39 : Bắt đi
40 Chương 40
41 Chương 41 : Thiên U Liệt Viêm hỏa
42 Chương 42 : Chước Cửu
43 Chương 43 : Bán yêu
44 Chương 44: Nhặt được 2 tiểu ăn mày
45 Chương 45 : Đấu giá (1)
Chapter

Updated 45 Episodes

1
Chương 1 : Sư tôn vô tích sự.
2
Chương 2 : Từ biệt ! Có duyên ắt gặp lại !
3
Chương 3: Vĩnh Hằng tôn chủ
4
Chương 4 : Xuyên tới thế giới xa lạ.
5
Chương 5 : Ta muốn nhận đồ đệ !
6
Chương 6 : Con trai ta đấy !
7
Chương 7 : Mẹ của Dạ Vũ là ai ?
8
Chương 8 : T cũng không muốn thế đâu !
9
Chương 9 : Ta làm cháu ông nhé !
10
Chương 10 : Thời điểm vừa xuyên tới.
11
Chương 11 : Dạ Thiên Hưng
12
Chương 12 : Huyền Âm
13
Chương 13: Sư tôn
14
Chương 14 : Nhiệm Vụ
15
Chương 15 : Nhiệm Vụ (2)
16
Chương 16 : Nhiệm vụ (3)
17
Chương 17 : Nhện yêu ( Jirogumo )
18
Chương 18 : Trở về _ Thực tại
19
Chương 19 : "Bị" đánh
20
Chương 20 : Đệ tử cuối cùng
21
Chương 21 : Không lớn được nữa rồi !
22
Chương 22 : Cảm giác càng lúc càng nguy hiểm
23
Chương 23 : Tiên Minh đại hội
24
Chương 24 : Tiên Minh đại hội ( 2 )
25
Chương 25 : Tiên Minh đại hội (3)
26
Chương 26 : Tôn chủ ra mắt
27
Chương 27
28
Chương 28 : Thiên Ma
29
Chương 29 : Bí Cảnh Bỉ Huyền
30
Chương 30 : Thân phận
31
Chương 31
32
Chương 32 : Băng Linh Huyễn Điểu
33
Chương 33 : Mị dược.
34
Chương 34
35
Chương 35 : Xung đột
36
Chương 36
37
Chương 37: Buông tay
38
Chương 38 : Cửu vĩ xà
39
Chương 39 : Bắt đi
40
Chương 40
41
Chương 41 : Thiên U Liệt Viêm hỏa
42
Chương 42 : Chước Cửu
43
Chương 43 : Bán yêu
44
Chương 44: Nhặt được 2 tiểu ăn mày
45
Chương 45 : Đấu giá (1)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play