Sư Tôn ! Ta Muốn Người !

Sư Tôn ! Ta Muốn Người !

Chương 1 : Sư tôn vô tích sự.

Người ta thường nói, 1 ngày làm thầy, cả đời làm cha. Không thầy đố mày làm nên hay nói ví von hơn thì làm người thì phải coa thầy chỉ bảo, dẫn dắt để bước đi trên con đường riêng của mình.

Nhưng thực tế thật phũ phàng. Thái Âm hắn vậy mà có 1 lão sư vô tích sự vô cùng. Cả ngày không phải lượn hết đầu xóm cuối ngõ thì cũng ngồi ở quán ven đường uống rượu ăn thịt đến say mèn không biết trời trăng gì. Suốt ngày chỉ ảo tưởng đứng đầu thiên hạ nhưng chỉ là hạt cát ngoài sa mạc.

Thậm chí, chán đời đến nỗi lão sư kia suốt ngày đi tự tử hay nói dễ hiểu hơn là đi tìm chết. Hết nhảy sông tự tử, nhảy lầu, thắt cổ, ...đến cắt cổ tay, cắt cả cổ, máu chảy đầm đìa cũng không thấy chết. Có lúc Thái Âm hắn cứ tưởng lão sư không phải con người, làm người thì 1 - 2 lần tự tử đã thấy chết queo còn gã này dùng hết cả những cách tự tử man rợ nhất cũng không thấy xuống mồ. Hắn còn mong vị lão sư này xuống mồ nhanh để hắn còn đi tìm lão sư khác lợi hại hơn cơ.

Nhưng đời không như mơ, hắn đã làm tùy tùng ( phục vụ ) con người đáng ghét này suốt 5 năm rồi. Nhưng may hắn vẫn còn cha mẹ, tối có thể chạy về nhà méc mẹ được, không sợ ban đêm phải đi đổ bô cho lão nữa, hắn nghĩ thời gian buổi tối của mình là thời gian thư giãn nhất. Sướng ghê ! Nghĩ thì nghĩ thế nhưng có những ngày lão ốm hay say khướt ( lúc nào chả say ) là hắn lại phải túc trực bên lão cả ngày lẫn đêm không có lão mà chết thật thì nguy to.

Hôm nay là 1 ngày đẹp trời như bao ngày khác. Lão sư của Thái Âm lại đi đâu đó ngoài xóm rồi. Lão vốn không phải người của làng này. Làng này tên Cao Sương, nó nằm ở nơi tận cùng của sự lãng quên, nói là sự lãng quên là tại vì làng này rất khó phát hiện, quanh năm đều có sương mù bao phủ ngoài làng như 1 tầng kết giới không bao giờ mất. Chính vì vậy mà người bên ngoài không ai biết đến sự tồn tại của ngôu làng này, mà người dân trong làng cũng không bao giờ ra ngoài, hình thức trao đổi buôn bán vẫn còn lạc hậu vô cùng, đó là dùng vật đổi vật.

Hắn không biết dù sao lão có thể đến được làng Cao Sương này, từ xưa đến nay không người ngoài nào phát hiện và có thể đến được đây cả. Nhưng có lẽ lão và tiểu đồng bên cạnh lão là 1 ngoại lệ, mọi người thích lão lắm, lão là người đầu tiên đến đây, có thể nói mọi người coi lão như thần, như phật mà kính trọng, tiếp đãi. Rượu mà lão uống đều được dân làng cho, đồ ăn đều được dân làng tặng. Mỗi lần lão chán trường tìm chết thì đều được dân làng tìm thấy và khuyên bảo nhưng chỉ qua vài ngày lại vẫn tính nào tật nấy. Hắn cũng có hỏi qua với tiểu đồng bên cạnh lão là tại sao lão lại thích chết như thế thì tiểu đồng chỉ cười nhẹ rồi lắc đầu cho có.

Lão cứ ngao du đầu làng ngõ xóm, sống như 1 tên lưu manh suốt 5 năm khi ở đây. Đến nỗi bây giờ người dân trong làng cứ hễ nghe thấy tên hay tiếng của lão là lại hận không thể như con rùa rụt mẹ cổ vào cho lão đỡ tìm đến. Lão cứ vừa đi, vừa uống rượu vừa hát. Mà hát thì khó nghe đến ma chê quỷ hờn, còn bày đặt thổi sáo. Mà lão thổi sáo thì ôi thôi rồi, lão thổi nhạc đám ma thì còn kiếm được chút tiền đấy, chả bao giờ thấy lão thổi hay được dù chỉ 1 đoạn cả. Cứ mỗi lần thấy lãi cầm cái sáo lên là dân làng chạy không còn ma nào, chỉ để lại mảnh bụi tủi thân bay phật phờ khắp nơi.

Mà khi lão đến đây có như thế đâu, lần đầu tiên lão đến còn cứu Thái Âm 1 mạng, lúc đấy hắn mới 10 tuổi, được lão cứu thì thề nguyện son sắc này nọ " phải báo đáp ân tình, xin hãy nhận con làm đệ tử ! ". Thôi rồi ông Giáo ạ ! Trên đời này không bao giờ bán thuốc hối hận. Nếu biết lão là loại người gì thì còn lâu hắn mới nhận lão làm thầy, để rồi 1 chữ còn chả được học, lão không thèm dạy, tùy tiện vứt cho tiểu đồng bên cạnh mình dạy hộ. Thế là cũng may hắn được biết chữ, hắn còn được cách tu tiên nữa cơ, nhưng những cái này đầu là vị tiểu đồng kia dạy hắn, lãi thì không nói dù chỉ 1 chữ. Mà lão mà đã mở miệng thì chỉ có " Cho ta thêm bình rượu nữa !" " Con mẹ nó chúng mày đi đâu hết rồi, ta đói rồi, mau nấu cơm !" " Thái Âm ngươi muốn đi chơi không ? Ta vừa tìm được 1 chỗ này hay lắm nì ! "..." Ta muốn chết quá ! Ai đến giết ta đi ? Ta muốn chết cơ ! ".... " Mẹ kiếp, lại hết rượu rồi à ?"...

Cứ mỗi lần như thế Thái Âm lại than trách đời tại sao hắn lại khổ như thế ? Sao lại vớ phải 1 cái cục nợ trời giáng gì thế này ?

Nhưng mà cho dù lão có vô tích sự thế nào thì tiểu đồng bên cũng không than không trách tiếng, hình như hắn thấy tiểu đồng này còn vui vẻ khi được lão giao việc cho cơ, thật không hiểu những con người kì lạ.

- Thái Âm, ngươi không tu luyện sao ? __ A Lạc là tiểu đồng bên cạnh lão sư thấy hắn đến thì hỏi. Cũng phải thôi, mỗi lần tu luyện mấy thứ tà công dị pháp mà a Lạc đưa cho thì hắn đều ở trên núi tu luyện, không thì trốn du dú trong phòng không thèm ra.

- Nương bảo ta đem canh gà đến cho sư tôn và a Lạc ! __ Thái Âm đưa cái giỏ có đựng nồi gà lên trước mặt rồi trả lời a Lạc.

- À, chủ nhân đang nằm phơi nắng đằng sau nhà, ngươi cũng lại đây ăn cùng chúng ta đi !

- Được ! __ Gì chứ đã được mời thì phải ở lại chứ, đây là con gà ngon nhất mà nương hắn làm đấy. Nương không làm cho hắn thì thôi lại đi làm cho cái lão sư vô tích sự kia của hắn. Thật tức chết mà !

A Lạc nhìn sơ qua là 1 thanh niên mới 20 tuổi, mặt rất đẹp, cũng rất soái, có thể lọt vào top những thanh niên đẹp nhất trong làng Cao Sương. Nhưng a Lạc trẻ như vậy không biết vì sao lại nguyện ở lại bên cạnh 1 lão già khọm. Thái Âm có hỏi là vì sao thì hắn chỉ nói là " Đó là vinh hạnh của ta !". Thái Âm rất không hiểu con người này, mặc dù đã tiếp xúc được 5 năm nhưng người này cho dù có ủy khuất thế nào cũng không kêu ca dù chỉ 1 tiếng.

- Tiểu đồ đệ đến rồi đấy à ? Mang gì cho vi sư không ? __ Lão sư tên Vương Hào, là 1 lão già khọm tóc mai đã trắng hết từ chân tóc cho đến ngọn tóc được vấn lên đơn giản bằng 1 cái trâm gỗ, nhưng dù bạc nhưng trông nó vẫn rất mượt, Thái Âm vẫn rất muốn 1 lần được chạm vào mái tóc bạc mượt mà kia nhưng chưa có cơ hội. Râu ria thì xồm xoàm như 1 cụ dê, mặt có đầy nếp nhăn. Mắt thì nhắm tịt vì đang phơi nắng. Cả người thì gầy tom nhom như cái cây sào, nhưng nó lại oặt ọe như không sương, cứ như bẻ 1 cái là gãy. Nhưng có ai lại không ngờ con gà què này có dùng bao nhiêu loại nhìn tra tấn cũng không thấy xuống mồ. Nhìn sơ qua tổng quát thì người ngoài có thể thấy, lão Vương Hào này không sống được bao lâu nữa, đã gần đất xa trời rồi, sắp vào hòm và đi làm bạn với đất. Nhưng chỉ có người quen biết mới biết cái lão già khọm này thế mà cứ như ngọn đèn lay lắt trước gió thổi thế nào cũng không tắt, dập thế nào cũng vẫn cháy. Thật là không nên coi thường con người này.

- Nương ta có hầm canh dà cho lão đây, dậy mà ăn đi này !

- Ngươi ngồi lại cùng ăn đi, ta đang chán quá đi mất !

Vường Hào lười nhác lết cái thân khô ra khỏi cái ghế dài mình đang nằm, nhưng giọng nói lại có chút hiền từ có chút ôn nhu hơn mọi khi. Nơi mà lão ở này là 1 căn nhà gỗ được dân làng cho ở, suốt 5 năm sống ở đây lão đã khá quen với ngôi nhà này rồi.

Thái Âm cũng không để ý đến giọng nói có gì thay đổi của lão, mà chỉ tùy tiện ngồi vào bàn, múc canh gà ra bát mà a Lạc vừa lấy ra 3 bát, đợi lão sang đến rồi mới bắt đầu ăn. Bữa ăn hôm nay có chút kì quái, mọi lần cứ mỗi khi ăn cùng nhau thì Vương Hào lão lại càu nhàu, chê này chê nọ, đòi rượu....ồn ào vô cùng. Nhưng hôm nay thù kì quái quá, im lặng ghê, tiếng lá rơi cũng có thể nghe luôn, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau. Hắn nghe hoặc nhưng cũng không hỏi, đối phương cũng không nói, đột nhiên quy củ vô cùng, như 1 gia đình gia giáo khi ăn cơm.

- Ta phải đi rồi ! __ Vương Hào lên tiếng đánh ta không gian tĩnh mịch này.

- Hả ? Sư tôn đi đâu ?? __ Thái Âm vẫn duy trì trạng thái ăn như không quan trọng, cứ như điều này là điều đương nhiên.

- Rời khỏi đây !

Thì ra đây chính là lí do hôm nay lão ta không nháo như mọi hôm à. Tưởng chuyện gì, đi thì đi thôi.

- À ! Vậy khi nào trở lại ?

- Sẽ không !

- À ! Hả ??? Không trở lại ?? Vậy... __ Thái Âm ngạc nhiên ra khỏi mặt

- Ngươi muốn đi cùng ta không ? __ Sau khi hỏi xong không đợi hắn trả lời thì lão lại nói tiếp.

- Chắc ngươi sẽ không đi đâu ! Dù sao thì bọn ta cũng 1 đi không trở lại !

- Sư tôn đi đâu ? Về nhà sao ?

- Cứ cho là thế đi !

- Vậy khi nào người đi ?

- Mai !

- Nhanh vậy ?

- Có việc đột xuất ! Phải trở về xử lí !

Lão vừa nhận được 1 bức thư truyền âm từ người kia, nói là có việc cần lão phải trở về ngay lập tức. Lão cũng đâu có muốn rời xa cuộc sống sung sướng như vậy chứ. Nhưng công việc mà, nên ưu tiên công việc trước thôi.

Nói xong lão lôi trong người ra 1 vật gì đó. Thứ đó là 1 cái vòng cổ, nó là thứ vừa dài vừa nhọn, nhìn giống như mấy con ốc dài ngoài bờ suối nhưng không phải, mà là đá. Không những là đá mà còn là đá rất đẹp, nó màu đỏ tuyền, được sâu trong cái dây treo cổ. Vì hắn không có kiến thức về mấy thứ vật phẩm linh khí nên hắn không biết đây là 1 viên linh thạch rất quý hiếm mà các tu sĩ ai ai cũng săn lùng. Thế mà cái lão Vương Hào này lại hào phóng cho không hắn làn đồ trang sức đeo cổ.

- Cho ngươi ! Đeo vào cổ ! Nguy hiểm thì nắm chặt nó !

- Đây là cái gì ? __ Thái Âm tiếp nhận cái vòng từ tay lão ngắm nghía rồi hỏi

- Bừa hộ mệnh ! Bảo hộ ngươi !

- À ! Vậy ta cảm ơn sư tôn !

- Ai nha cái tên này, ngày mai lão sư ngươi đi rồi đấy ! không luyến tiếc à ! __ Vương Hào cả giận mắng.

- A Lạc ngươi xem, hắn dám không khóc lóc dữ ta ở lại ! __ Lão lạu bắt đầu nháo, lão cầm 1 bên tay a Lạc day day, 1 tay chỉ vào Thái Âm bắt đầu khóc lóc kể lể.

- Chủ nhân à, trước khi đi người không thể để lại ấn tượng tốt với người ta được sao ? __ A Lạc đỡ chán, hắn thật bất lực với chủ nhân của mình quá.

- Không thể, ta quen rồi ! Không mắng người 1 ngày ta không chịu được !

- À rồi ! Thì mắng ! Người cứ mắng đã đi rồi sau này không thể mắng nữa đâu !

- Ai nói sau này ta không thể mắng, không có ai mắng thì ta mắng không khí, mắng trời mắng đất, ai bảo trời đất không mắng được, dù sao nó cũng chả làm gì được ta.

A ha ! chủ nhân hắn dũng cảm ghê ! Mắng trời mắng đất luôn cơ đấy ! À mà dù sao có mắng thì nó cũng chẳng làm gì được chủ nhân đâu.

1 bên Thái Âm thấy cái tràng cảnh này cũng chủ có thể nhắm mắt làm ngơ, quen rồi mà, làm gì được đâu.

Hắn nghĩ, dù sao ngày mai người ta cũng đi. Xét thấy thời gian sau này của mình không còn nghe thấy người này lảng vảng trước mắt đòi rượu nữa, không thấy người này đi say khướt, đi tự tử nữa... nghĩ mà sao thấy chán quá.

Đột nhiên lại nhớ những ngày tháng ở cùng người này, có vui, có tức giận, có bất lực nhưng không có buồn. Người này hiện diện trong đòi hắn như cho hắn mọi cảm xúc như không muốn hắn buồn, dùng đủ mọi cách làm hắn vui. Hắn nhớ có lần hắn bị ốm, cha nương đi làm không có nhà, không ai chăm sóc hắn, chỉ có lão ta là người duy nhất lo hắn uống thuốc, lo hắn bị lạnh đắp chăn cho hắn, lo cho hắn bát cháo hành nóng hổi thơm ngon vô cùng. Đó là lần đầu tiên hắn được ăn cháo hành ngon như thế, mặc dù nương hắn từng nấu nhiều lần nhiều lần nhưng cũng không ngon được như thế.

Nhưng qua ngày hôm đó thì hắn không còn ốm nữa, cũng không còn được ăn bát cháo hành ngon mê li đấy nữa. Mà cái người như ông tiên giáng trần chăm só hắn như mẹ hiền ngày hôm đó cũng mất tiêu luôn, chỉ còn lại lão già khọm ma chê quỷ hờn kia thôi. Thái Âm khóc không ra nước mắt.

Vương Hào lại lôi trong người 1 bình rượu ra uống, rồi lại say khướt, rồi lại ngủ. Thế này thì mai làm sao đi được. Nhưng nhìn a Lạc vẫn ung dung chán, hắn chỉ tủy tiện thu dọn vài đồ để chuẩn bị cho ngày mai đi thôi. Không có đồ ăn, không có nước, không rượu... chỉ thu xếp vài thứ linh tinh cho có chứ những thứ cần thiết thì không thấy đâu.

- A Lạc, ngươi không chuẩn bị đồ ăn à, còn rượu cho lão ta nữa ?

- Không dùng đến đâu ! Nếu muốn biết là tại sao thì ngày mai ngươi sẽ biết thôi. Chúng ta sẽ đi trong âm thầm, sau khi chúng ta đi thì nhờ ngươi nói lại với dân làng hộ. Thời gian qua đã làm phiền mọi người nhiều quá rồi.

- Vậy thù ta ở lại đây, không ngày mai các người đi mấy ta lại không kịp từ biệt !

- Cái này cũng được ! Ngày mai ngươi đừng bất ngờ đấy ! Chủ nhân nói trước khi đi sẽ cho ngươi 1 bất ngờ nho nhỏ.

- Lão già đó thì có bất ngờ gì được cơ chứ !

A Lạc chỉ cười nhẹ, nó sẽ khá bất ngờ đấy. Không biết lúc đó hắn sẽ có bộ mặt như thế nào nhỉ, online chờ gấp.

----------------

Vừa đọc qua tác phẩm Chí Phèo. Tự nhiên muốn tạo dựng hình tượng nhân vật giống Chí Phèo ghê, nên tác phẩm này ra đời. Mà sao thấy nhân vật và cái cốt sao mà giống Cố Quân trong Sát Phá Lang quá. Sau khi nhận ra điều không ổn thì ta đã nhanh hơn não, tác phẩm đã được thiết lập, hủy không được😅😅

Thôi, đâm lao thì phải theo lao.

Chapter
1 Chương 1 : Sư tôn vô tích sự.
2 Chương 2 : Từ biệt ! Có duyên ắt gặp lại !
3 Chương 3: Vĩnh Hằng tôn chủ
4 Chương 4 : Xuyên tới thế giới xa lạ.
5 Chương 5 : Ta muốn nhận đồ đệ !
6 Chương 6 : Con trai ta đấy !
7 Chương 7 : Mẹ của Dạ Vũ là ai ?
8 Chương 8 : T cũng không muốn thế đâu !
9 Chương 9 : Ta làm cháu ông nhé !
10 Chương 10 : Thời điểm vừa xuyên tới.
11 Chương 11 : Dạ Thiên Hưng
12 Chương 12 : Huyền Âm
13 Chương 13: Sư tôn
14 Chương 14 : Nhiệm Vụ
15 Chương 15 : Nhiệm Vụ (2)
16 Chương 16 : Nhiệm vụ (3)
17 Chương 17 : Nhện yêu ( Jirogumo )
18 Chương 18 : Trở về _ Thực tại
19 Chương 19 : "Bị" đánh
20 Chương 20 : Đệ tử cuối cùng
21 Chương 21 : Không lớn được nữa rồi !
22 Chương 22 : Cảm giác càng lúc càng nguy hiểm
23 Chương 23 : Tiên Minh đại hội
24 Chương 24 : Tiên Minh đại hội ( 2 )
25 Chương 25 : Tiên Minh đại hội (3)
26 Chương 26 : Tôn chủ ra mắt
27 Chương 27
28 Chương 28 : Thiên Ma
29 Chương 29 : Bí Cảnh Bỉ Huyền
30 Chương 30 : Thân phận
31 Chương 31
32 Chương 32 : Băng Linh Huyễn Điểu
33 Chương 33 : Mị dược.
34 Chương 34
35 Chương 35 : Xung đột
36 Chương 36
37 Chương 37: Buông tay
38 Chương 38 : Cửu vĩ xà
39 Chương 39 : Bắt đi
40 Chương 40
41 Chương 41 : Thiên U Liệt Viêm hỏa
42 Chương 42 : Chước Cửu
43 Chương 43 : Bán yêu
44 Chương 44: Nhặt được 2 tiểu ăn mày
45 Chương 45 : Đấu giá (1)
Chapter

Updated 45 Episodes

1
Chương 1 : Sư tôn vô tích sự.
2
Chương 2 : Từ biệt ! Có duyên ắt gặp lại !
3
Chương 3: Vĩnh Hằng tôn chủ
4
Chương 4 : Xuyên tới thế giới xa lạ.
5
Chương 5 : Ta muốn nhận đồ đệ !
6
Chương 6 : Con trai ta đấy !
7
Chương 7 : Mẹ của Dạ Vũ là ai ?
8
Chương 8 : T cũng không muốn thế đâu !
9
Chương 9 : Ta làm cháu ông nhé !
10
Chương 10 : Thời điểm vừa xuyên tới.
11
Chương 11 : Dạ Thiên Hưng
12
Chương 12 : Huyền Âm
13
Chương 13: Sư tôn
14
Chương 14 : Nhiệm Vụ
15
Chương 15 : Nhiệm Vụ (2)
16
Chương 16 : Nhiệm vụ (3)
17
Chương 17 : Nhện yêu ( Jirogumo )
18
Chương 18 : Trở về _ Thực tại
19
Chương 19 : "Bị" đánh
20
Chương 20 : Đệ tử cuối cùng
21
Chương 21 : Không lớn được nữa rồi !
22
Chương 22 : Cảm giác càng lúc càng nguy hiểm
23
Chương 23 : Tiên Minh đại hội
24
Chương 24 : Tiên Minh đại hội ( 2 )
25
Chương 25 : Tiên Minh đại hội (3)
26
Chương 26 : Tôn chủ ra mắt
27
Chương 27
28
Chương 28 : Thiên Ma
29
Chương 29 : Bí Cảnh Bỉ Huyền
30
Chương 30 : Thân phận
31
Chương 31
32
Chương 32 : Băng Linh Huyễn Điểu
33
Chương 33 : Mị dược.
34
Chương 34
35
Chương 35 : Xung đột
36
Chương 36
37
Chương 37: Buông tay
38
Chương 38 : Cửu vĩ xà
39
Chương 39 : Bắt đi
40
Chương 40
41
Chương 41 : Thiên U Liệt Viêm hỏa
42
Chương 42 : Chước Cửu
43
Chương 43 : Bán yêu
44
Chương 44: Nhặt được 2 tiểu ăn mày
45
Chương 45 : Đấu giá (1)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play