Thu dọn xong đồ đạc, cậu ấy ghì tay áo tôi dắt đi như một đứa trẻ, tôi đến trường bằng xe buýt nhưng bây giờ có cậu ấy đưa về cũng khá yên tâm.
Thiên Hữu có một chiếc xe máy do mẹ cậu ấy mua tặng nhân ngày sinh nhật, cậu ấy cứ hễ rãnh là lại chạy sang nhà bảo chở tôi đi dạo. Tên ngốc này chỉ được mỗi việc là rất nhiệt tình.
...
" Đưa đầu đây tớ gài cho cậu."
Lúc nào cũng dịu dàng, chu đáo như vậy. Nhỡ đâu những người con gái khác thấy...họ làm sao dám thích cậu đây?
" Cậu cứ tốt với tớ thế này...sẽ không có người yêu đâu"
" Sao lại nói vậy?" _ Thiên Hữu tò mò.
" Họ nghĩ tớ là bạn gái cậu thì phải làm sao?"
Cậu ấy mỉm cười, song vẫn nhẹ nhàng gài quay nón cho tôi rồi ghé vào tai nói khẽ.
" Không sao...tớ cam tâm tình nguyện bị hiểu lầm"
" Lúc nào cũng đùa được..." _ Tôi tỏ vẻ giận dỗi.
Thiên Hữu đưa hai tay vỗ nhẹ vào vai tôi, nhìn tôi châm châm, ánh mắt hết sức nghiêm túc.
" Trong mắt cậu lúc nào cũng nghĩ là tớ nói đùa sao?"
" Tất nhiên rồi..."
Cậu ấy quay sang hướng khác.
" Như vậy cũng tốt... "
Tôi cứ như một đứa trẻ ngơ mặt thắc mắc, trong lời nói của cậu ấy cứ như ẩn ý gì đó.
" Hôm nay chúng ta dạo vài vòng trước khi về được không? "
" Cũng được"
Tôi rất thích được người khác chở đi dạo xung quanh thành phố. Không cần niềm vui quá cao sang, điều đơn giản như vậy, từng ngày trôi qua làm điều mình thích là hạnh phúc lắm rồi.
Thiên Hữu thích buông những lời nói đùa, tôi chỉ nghe cậu ấy nói rồi bỏ qua tai hết thôi. Đôi khi một vài phát ngôn khó hiểu, song tôi cũng không biết làm gì ngoài sự im lặng.
...
" Sau này tớ không chở cậu đi dạo nữa thì sao?"
" Tớ sẽ giết cậu." _ Tôi nói bằng giọng vui vẻ.
" Nhớ đấy...cậu nói là phải làm nha."
Điên mất rồi...ai lại đi muốn bị người khác giết? Hôm nay cậu ấy có vẻ khác thường hơn mọi ngày...tôi cảm nhận được như vậy.
" Gia Tuệ nè...tớ luôn xem cậu như người một nhà vậy. Tớ hy vọng cậu sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. "
" Còn tớ xem cậu như anh trai vậy. Một người anh đáng yêu và đặc biệt là bị ấm đầu."
" Ơ hay?"_ Thiên Hữu hạ tốc độ xe lại.
" Ấm đầu do nói quá nhiều chuyện lạ lùng đấy. "
" Ấm đầu là vì quá...cậu"_ Cậu ấy nói nhưng giọng càng nhỏ dần nên tôi không nghe rõ được.
" Sao thế?"
" Không có gì...ngốc ạ..."
Thiên Hữu đột ngột tăng ga. Lạ thật...thật sự không quen cảm giác này chút nào. Cậu ấy trưởng thành rồi, cả hai chúng tôi đều trưởng thành cho nên có lẽ tâm lí, tính tình có chút thay đổi....
...
Về đến nhà.
" Cảm ơn người anh đáng kính đã đưa em về tận nhà" _ Tôi cúi đầu chân thành nói lời cảm ơn.
Ngay lúc này Thiên Hữu nhân cơ hội đưa tay xoa lấy đầu tôi. Cậu ấy xem tôi là một con mèo?
" Không có gì đâu cô em gái...mà cả đời này có lẽ...chỉ là em gái..."
Tôi đưa tay áp vào trán cậu ấy.
" Thôi...về nhà uống thuốc liền cho tớ. Tớ vào nhà đây... Tạm biệt."
Tôi lật đật mở cửa nhà định chạy vào thì Thiên Hữu khẽ gọi.
" Gia Tuệ"
" Sao thế?"
" Vào nhà cẩn thận."
Tôi lại lần nữa rối não, song vẫn dịu dàng đáp lại.
" Về cẩn thận nhé. Nhớ uống thuốc... "
Nói rồi tôi một mạch vào nhà, đi lên phòng của mình. Sau đó thì Thiên Hữu cũng rời khỏi.
________
19h tối tôi và gia đình quây quần dùng bữa. Hôm nay bố bận việc ở công ty nên chỉ có tôi và dì cùng em gái.
" Gia Tuệ nè...lúc chiều con về cùng Thiên Hữu. Nó có nói với con chưa?" _ Dì Mẫn Hoa hỏi tôi.
" Nói gì vậy Dì?"_ Tôi ngơ ngác.
" Thiên Hữu mấy ngày nữa là gia đình nó sang định cư ở Mỹ. Nó chưa nói với con? "
Tôi nghe xong buông cả đũa xuống, có chút bàn hoàng, lo lắng...Đây chắc chắn không phải sự thật. Có khi nào cậu ấy hợp tác với Dì để dọa tôi không? Cậu lại tiếp tục đùa như mấy lần trước.
Nhớ năm ngoái cậu ấy cũng chơi tôi một vố như vậy. Thông đồng với cả bố tôi. Hai người còn vui vẻ chăm chọc khiến cô con gái này khóc lên, khóc xuống.
" Dì với cậu ấy lại trêu con?"
" Chuyện này do mẹ Thiên Hữu nói với Dì. Con thử hỏi Thiên Hữu xem sao. Dì không gạt con đâu..."
" Đúng đó chị...anh Thiên Hữu còn tặng quà cho em. Anh ấy nói là quà tạm biệt!!!" _Thiên An ngây thơ kể cho tôi nghe.
Con bé không thể nào nói dối được. Tôi ngẫm lại và sâu chuỗi tất cả chuyện của hôm nay. Quả thật rất bất thường... Tâm trí bắt đầu rối bời, sau một hồi cũng tịnh tâm lại. Và tôi quyết định sang nhà gặp Thiên Hữu để nói chuyện cho ra lẽ.
________
Một mình lang thang trên con phố vắng. Đầu óc bắt đầu suy nghĩ vu vơ đến quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Lúc nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau và cho đến tận bây giờ. Rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều thứ làm tôi không thể chấp nhận việc cậu ấy rời khỏi nơi đây. Rời khỏi đột ngột mà còn không nói lời từ biệt?
Updated 102 Episodes
Comments
lizzz
hay
2024-01-22
0