Trên đường đi, tôi nhắn từng dòng tin gửi đến cho Thiên Hữu. Không hề trách móc...chỉ là muốn gặp cậu ấy chút thôi.
" Cậu có thể ra đầu ngõ gặp tớ một chút không?"
" Sao vậy? Xa tớ một chút mà đã nhớ?"
" Đôi khi lỡ hẹn một giờ...lần sao muốn gặp phải chờ trăm năm"_ tôi nhìn màn hình điện thoại, vừa nhắn mà mắt đỏ hoe cả lên. Nhất định là sắp phát khóc rồi. Vốn dĩ tôi là người không giỏi kìm nén cảm xúc.
" Được rồi...tớ ra ngay. Đừng nhắn tin kiểu đấy...cậu lại giận đúng không?"
...
Bầu trời đêm nay thật nhiều sao nhưng nó cũng vô cùng lạnh lẽo. Đoạn đường này vì có cậu ấy mà tôi hay đi. Sau này có lẽ nó sẽ trở nên xa lạ vì không thể lui tới nữa. Cái thành phố to lớn này...chứa rất nhiều câu chuyện. Nhưng thời gian sẽ đưa mọi thứ vào dĩ vãng.
Tôi ngồi vào cái băng đá được đặt bên vệ đường. Ánh mắt trong về phía nhà Thiên Hữu. Tôi chỉ mong cậu ấy đến đây và nói rằng...tất cả chỉ là hiểu lầm. Không hề có chuyện cậu ấy sẽ rời khỏi đây.
...
" Này!!! Có chuyện gì sao?"_ Thiên Hữu nói bằng giọng dịu dàng.
Cuối cùng thì cậu ấy cũng chịu xuất hiện. Tôi cứ ngỡ cậu sẽ trốn tránh, cứ ngỡ cậu không muốn gặp lại tôi...
Tôi đứng dậy trực tiếp đối diện với cậu ấy. Đôi mắt trở nên long lanh đến lạ...đó là vì nước mắt đã đọng trên khóe. Chỉ cần chớp một cái thôi lệ chắc sẽ nhòe ra. Nhưng không...nhất định không được khóc, trừ phi cậu ấy tự khẳng định chuyện đó là đúng.
" Trả lời cho tớ biết đi...cậu sắp rời khỏi đây đúng không?"
Vẻ mặt Thiên Hữu thoáng chút bàng hoàng, cậu ấy bất ngờ đến không biết nói gì. Chắc là vì không hiểu tại sao tôi lại biết chuyện này. Cậu ấy nghĩ có thể che dấu mãi sao? Nghĩ tôi là đồ ngốc sao?
" Không nói gì. Nghĩa là thừa nhận? "_ Tôi vừa nói vừa lùi lại sau, miệng thì mỉm cười nhưng trong lòng hoàn toàn không chấp nhận được.
" Gia Tuệ! Cậu đừng như vậy có được không? "_ Thiên Hữu nắm lấy tay của tôi hết sức lo lắng.
Tôi bây giờ như một kẻ vô hồn chẳng thể làm gì hơn. Điều tôi thất vọng nhất, chính là việc cậu ấy quyết định im lặng, không muốn nói tôi biết. Chả lẽ chúng tôi không thân thiết hay do cậu ấy chả xem tôi là gì cả?
" Chúng ta là gì của nhau?" _ Tôi hỏi trong vô thức.
" Chúng ta..."_ Thiên Hữu ậm ực không nói nên lời.
Đến câu hỏi đơn giản như vậy mà cậu ấy còn phải suy nghĩ. Là do tôi coi trọng cậu nên cũng nghĩ cậu sẽ tôn trọng tôi. Nhưng nào ngờ rằng cậu nhẫn tâm hủy hoại niềm tin của tôi như vậy.
" Không trả lời được? Vậy thì việc cậu muốn đi đâu không liên quan đến tớ nữa. Xin lỗi vì đã làm phiền..." _ Nói rồi tôi ngoảnh mặt bỏ đi.
" Tớ xin lỗi vì đã không nói với cậu. Tớ xin lỗi vì tất cả..." _ Cậu ấy đuổi theo giữ lấy tay tôi. Bàn tay Thiên Hữu lạnh thật...là cậu ấy đang sợ sao?
Tôi còn nhớ lúc nhỏ, mỗi lần Thiên Hữu làm việc gì đó sai hoặc sợ hãy...tay của cậu ấy sẽ đột nhiên lạnh.
" Cậu đang sợ? "_ Tôi hỏi.
" Phải...tớ sợ cậu giận, sợ cậu không nhìn mặt tớ. Sợ mất cậu... "
Tôi thờ ơ gạt tay cậu ấy...nước mắt cứ như thế mà trào ra. Bởi vì tôi không thể ngăn nỗi cảm xúc của mình nữa. Nói trắng ra là tôi cũng sợ cậu đột ngột biến mất.
" Vậy cậu nghĩ tớ sẽ như thế nào nếu cậu không từ mà biệt? "
Cậu ấy chưa từng nghĩ cho cảm xúc của tôi? Hay là vì cậu cho rằng như vậy là muốn tốt cho cả hai?
" Tớ không nghĩ nhiều như vậy. Tớ chỉ muốn cậu mãi vui vẻ. Tớ biết cậu sắp có kì thi quan trọng... "
" Cho nên...? "
" Đúng vậy...cho nên tớ mới không nói"_Thiên Hữu cúi đầu không dám nhìn tôi.
" Cậu có biết mẹ của tớ ra đi như thế nào không? "
" Tai nạn giao thông..."
Đây không phải trọng tâm tôi muốn nói. Điều tôi muốn cho cậu ấy biết là...
" Đột ngột biến mất không một lời từ biệt... Cho nên tớ thật sự không thể chấp nhận được. Cậu cũng muốn rời đi mà không báo trước? "
Lúc tôi năm tuổi...vào một ngày đầu thu bà ấy đưa tôi đến trường như mọi khi. Tôi vô tư, hồn nhiên, vui vẻ...vì là trẻ con mà. Không ngờ cái lần định mệnh đó cũng là lần cuối cùng tôi ở bên mẹ của mình.
Cho đến tận bây giờ, nỗi ám ảnh vì mảng kí ức mất đi người thân, vẫn hiện hữu mãi trong tâm trí tôi. Bà ấy chưa kịp nói với tôi câu nào cả... Kể từ đó...tôi thực sự rất sợ, rất sợ những thứ quan trọng xung quanh mình, đột nhiên bỏ tôi mà đi.
" Cậu không quan tâm đến cảm nghĩ của tớ. Chúng ta đừng gặp lại nhau nữa..."_ Tôi từng kiên cường mạnh mẽ bao nhiêu thì bây giờ yếu đuối, trẻ con bấy nhiêu.
" Đừng mà... "_ Thiên Hữu đưa tay cố tình lau nước mắt cho tôi.
" Đừng động vào tớ. Tớ không cần cậu bận tâm. Tạm biệt..."_ Nói rồi tôi xoay mặt bước đi. Lần này là không có sự níu kéo nào xảy ra cả. Cho dù có tôi vẫn quyết sẽ không quay lại. Đôi khi kết thúc như thế này, sẽ khiến hai chúng tôi mạnh mẽ hơn trên chặn đường của tương lai.
" Nhớ giữ gìn sức khỏe...tớ sẽ...không bao giờ quên cậu...nhất định chúng ta sẽ gặp lại..." _ Thiên Hữu hét lên giữa màn đêm.
Trong lúc đó tôi đã đi được một khoảng khá xa, song lời cậu ấy nói tôi đều nghe được hết. Chỉ là không trả lời...tôi ương bướng, cứng đầu như vậy. Đến lúc chia tay còn không nói được một câu tử tế, chắc cậu ấy sẽ chẳng nhớ tôi đến phát khóc? Tốt rồi...cậu ấy sẽ dễ dàng quên đi tôi mà có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Updated 102 Episodes
Comments