Cuối cùng thì ngày mùng ba tháng sáu cũng đến, võ lâm chính đạo tề tựu đông đủ, chờ đợi Đại Hội Võ Lâm bắt đầu.
Từ sáng sớm, người trong giang hồ lục tục kéo đến bãi đất rộng phía dưới chân ngọn đồi nằm bên phải Hào Dương bang. Trên bãi đất dựng nhiều lều vải, bên trong bày sẵn đồ ăn và nước uống. Phía trên mỗi lều vải đều có vẽ những biểu tượng khác nhau, các môn phái căn cứ thẻ bài mà Vạn Minh Chủ gửi đến hôm qua, đi vào lều vải tương ứng. Riêng những người không thuộc môn phái nào, cũng không có tiếng tăm gì nhưng muốn tham dự Đại Hội Võ Lâm, đều phải xếp hàng để người của Hào Dương bang sắp xếp đưa vào những lều còn trống.
"Còn phải đợi đến bao giờ?" Một thiếu nữ vì chờ đợi quá lâu, càm ràm với thanh niên đứng bên cạnh.
Thanh niên mỉm cười hiền dịu xoa đầu thiếu nữ, tay cầm quạt ngọc quạt cho nàng, nhẹ nhàng nói: "Còn hơn một canh giờ nữa mới bắt đầu tiến hành mà. Nếu muội mỏi chân, leo lên lưng huynh cõng."
"Để huynh cõng trước mặt người khác còn ra thể thống gì nữa chứ?" Thiếu nữ nguýt môi, tuy có vẻ chua ngoa, nhưng do bộ dáng dễ thương, khiến không ít nam tử trẻ tuổi đứng gần đó trái tim không khỏi rung lóc chóc.
Thiếu nữ chờ đợi được một lúc, lại bồn chồn đứng dậm chân tại chỗ, xa xa phía trước mặt chợt lóe lên một đốm xù xì màu trắng rồi nhanh chóng biến mất, thiếu nữ ngỡ mình bị lóa mắt, dụi dụi một lúc, nhìn lại, phát hiện đầu vai của thanh niên đứng cách đó không xa quả thật có một con vật nhỏ lông trắng đang đeo bám, lúc thì trồi lên, khi thì thụt xuống.
"Đó là con gì?" Thiếu nữ chỉ tay về phía trước, hỏi thanh niên đứng bên cạnh.
Thanh niên nheo mắt nhìn một lúc, bật cười: "Sóc tuyết! Nơi chúng ta ở không có loại thú này, chúng chỉ sống tập trung trong vùng núi Đông Bắc lạnh giá. Nếu muội thích, ngày mai huynh sẽ viết thư cho Thương Tuyệt, bảo hắn bắt cho muội vài con."
Nhưng thiếu nữ nghe xong lại nguýt mỏ: "Ai mà thích chứ? Người ta chỉ tò mò thôi!"
Song nửa canh giờ sau, hai huynh muội này lại được xếp ngồi cùng một lều với chủ nhân của con sóc tuyết kia. Thiếu nữ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chủ nhân của con sóc tuyết bóp vụn bánh ngọt rải lên bàn cho nó ăn, hai tay hết bóp lại nắn lẫn nhau dường như rất muốn sờ rồi lại không dám sờ, miệng thiếu điều muốn chảy nước miếng.
Thanh niên nhìn muội muội cười khổ, ngẩng đầu lên quan sát người ngồi trước mặt, chủ nhân của con sóc tuyết. Đó là một thanh niên ước chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tầm thường, thuộc loại nhìn rồi cũng sẽ nhanh chóng quên, đôi mắt lãnh đạm, người mặc áo vải bố màu chàm đậm cài nút thắt màu cam ở gần vai như một số dân tộc thuộc vùng núi phía Tây Bắc, bên cạnh đặt một thanh kiếm dài tầm thường như được mua từ một lò rèn ở thôn nghèo nào đó.
Bộ dạng quả thật trông như một kiếm sĩ nghèo!
Thanh niên ngồi cạnh thiếu nữ âm thầm nhíu mày: trang phục thuộc dân tộc phía Tây Bắc, mang theo sóc tuyết là loại thú ở vùng tuyết lạnh Đông Bắc, hai thứ trái ngược nhau dễ làm người khác gặp qua một lần là ấn tượng, nhưng khuôn mặt dường như dùng một số thủ pháp khiến người đối diện không cách nào ghi nhớ, rốt cuộc loại người này có ý gì?
"Ta… ta… ta…" Thiếu nữ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào con sóc tuyết, miệng lắp bắp không thể nào mở lời.
Thanh niên dở khóc dở cười, chắp tay với chủ nhân sóc tuyết, tự giới thiệu: "Tại hạ Dương Ngọc, người Kinh Châu, đây là muội muội của tại hạ tên Dương Lan, mong được biết quý tính cao danh của huynh đài?"
"Lục Sơn." Chủ nhân của sóc tuyết chỉ khẽ nhướng mắt lên nhìn Dương Ngọc, lạnh lùng trả lời, sau đó lại tiếp tục cúi xuống cho con sóc tuyết ăn.
Dương Lan cảm thấy Lục Sơn không đếm xỉa gì đến hai huynh đệ mình, mắt nhìn con sóc tuyết ăn bụng cảm thấy cồn cào nhộn nhạo, đưa tay ghị ghị ống tay áo của Dương Ngọc.
Dương Ngọc cười khổ, cố đôn da mặt dày thêm, hỏi: "Muội muội rất thích con sóc tuyết của Lục huynh, Lục huynh có thể…"
"Không thể!" Lục Sơn lạnh lùng nói.
"Tại hạ không phải muốn mua." Dương Ngọc cười gượng gạo, lớn từng tuổi này hắn quả thật lần đầu làm chuyện mất mặt này, nhưng nếu không nói ra, tối nay đừng hòng được ngủ yên với Dương Lan: "Tại hạ chỉ định mượn cho muội muội sờ một lần thôi!"
"Ba lần!" Dương Lan đưa ba ngón tay ra trước mặt.
Lục Sơn nhướng mắt nhìn Dương Lan, lạnh lùng nói: "Một lần! Không muốn thì thôi!"
"Một lần cũng được!" Dương Lan nói dứt, chìa bàn tay về phía Lục Sơn.
Lục Sơn đặt con sóc tuyết vào lòng bàn tay mình, đưa đến cho Dương Lan sờ đúng một lần, sau đó liền rút về, tiếp tục đặt con sóc tuyết lên bàn ăn bánh vụn. Dương Lan tay trái sờ lòng bàn tay phải, nhớ lại cảm giác mềm mại mới vừa rồi, lại căng mắt nhìn chằm chằm con sóc tuyết thèm thuồng, song nhìn sắc mặt đen từ từ của Lục Sơn, cũng không can đảm nhờ Dương Ngọc nữa.
Lúc này, xung quanh lại trở nên ồn ào, ba người ngước mắt nhìn về phía bệ đài kê ở phía bắc. Vạn Thiên Thành bước chầm chậm lên bệ đài, Lâm Tử Du dìu Diệp Thanh Yên đi phía sau ông ta, không bước theo lên bệ đài mà ngồi vào hai chiếc ghế kê bên cạnh bệ đài do đệ tử Hào Dương bang chuẩn bị sẵn.
Vạn Thiên Thành đầu tiên là nói vài lời chào mừng võ lâm nhân sĩ đã tề tụ, kéo dài chừng nửa canh giờ, cho đến khi mọi người đã chán đến sắp ngủ, ông ta mới bắt đầu vào chủ đề chính, là chủ đề đa số mọi người ở đây không mấy trông đợi.
"Theo điều tra của Diệp cung chủ," Vạn Thiên Thành dồn nội lực vào giọng nói để tất cả mọi người có mặt đều có thể nghe rõ ràng: "Hai mươi lăm năm về trước, Triệt Địa giáo tuy đã bị Vân Minh Chủ Vân Đỉnh Thiên và chúng võ lâm tiêu diệt, nhưng lại để xổng tiểu đệ tử của Triệu Hùng Bá là Lương Triệt. Năm đó Lương Triệt tuy chỉ mới mười lăm, nhưng mưu mô đã thâm hiểm hơn ba vị sư huynh của hắn, lại được Triệu Hùng Bá tin tưởng, vì vậy giao cho hắn giữ Bách Pháp Tương…"
Bách Pháp Tương…
Võ lâm tiền bối nghe ba từ này quay mặt nhìn nhau. Các tiểu bối nghe ba từ này có lẽ còn không biết đó là gì, nhưng bọn tiền bối thì lại rất rõ ràng. Năm đó Triệu Hùng Bá đầu tiên là dùng tiền tài cướp được mua chuộc giang hồ tà đạo, sau khi bọn chúng cắn câu, lại lén lút cho uống Phược Hồn Đan, khống chế bọn chúng phải viết ra võ công mà bọn chúng sở hữu, cho vào cái rương tên là Bách Pháp Tương. Hai mươi lăm năm trước có một số người tuy mang danh võ lâm chính đạo, ngoài mặt giúp Vân Đỉnh Thiên tiêu diệt tà giáo, thực tế trong bụng âm thầm muốn sở hữu cái rương chứa đầy võ công tà đạo này. Song cho dù bọn họ sang bằng Triệt Địa Giáo, thậm chí đào móc địa cung cũng không tìm ra, hóa ra là do Lương Triệt đã lén lút đem đi từ trước.
Mà nếu đã như vậy, cũng có nghĩa nguyên nhân cái chết của mười sáu người thuộc Thừa Phong tiêu cục cũng dễ dàng giải thích rồi.
Đều là những hậu nhân nhờ Lương Triệt mà học được võ công trong Bách Pháp Tương!
Song điều đó cũng có nghĩa là, hiện tại Lương Triệt đã tập họp được một nhóm người rèn luyện võ công tà đạo có trong Bách Pháp Tương, dần dần xây dựng Tân Triệt Địa giáo. Nhưng nó nằm ở đâu?
"Hiện tại Tân Triệt Địa giáo nằm ở đâu Diệp cung chủ vẫn chưa điều tra ra, chỉ biết Lương Triệt dùng cách thành lập các nhóm thổ phỉ nhỏ lẻ ở khắp nơi chuyên đánh cướp vàng bạc đem về cho hắn." Vạn Thiên Thành nói tiếp: "Vì vậy, sắp tới, ta mong võ lâm chính đạo có thể đồng tâm hiệp lực chú ý đề phòng, trước là tiêu diệt tay chân của Tân Triệt Địa giáo, sau là tìm ra tổng đàn Tân Triệt Địa giáo, tiêu diệt tận gốc!"
Vạn Thiên Thành cất cao giọng nói một cách rất hùng hồn, chúng nhân sĩ võ lâm lập tức vỗ tay hưởng ứng, nhưng có vẻ cũng không được nhiệt tình cho lắm. Vạn Thiên Thành hiểu ý, phất tay ra lệnh chúng đệ tử Hào Dương bang mỗi người bê một khay lớn đưa đến từng lều đặt xuống bàn lớn kê giữa lều. Chúng giang hồ nhìn vào, trong khay ngoài một xấp giấy trắng, nhiều bút lông, nhiều nghiên mực, còn có một tấm giấy được vẽ sẵn, dường như là bản đồ.
Chúng võ lâm quay mặt nhìn nhau, rồi lại nhìn vào khay, sau đó đồng loạt nhìn về phía Vạn Thiên Thành. Vạn Thiên Thành đưa mắt nhìn chúng võ lâm một lần, bí hiểm mỉm cười, kế đó mới giải thích.
"Hơn một năm trước, Diệp cung chủ nhận được thông tin có người trông thấy Lệ Như Ngọc, phản đồ lén lút làm cố Diệp cung chủ tẩu hỏa nhập ma đến mức qua đời, xuất hiện ở Vĩnh Xương, bèn ra lệnh cho vợ chồng Tả Hộ Pháp Lam Vô Biên - Hồng Mẫu Đơn đến Vĩnh Xương điều tra. Trong khi lần theo dấu vết của Lệ Như Ngọc, vợ chồng Tả Hộ Pháp cũng đồng thời phát hiện dấu tích của Tân Triệt Địa giáo, đồng thời phát hiện một bí mật: nửa tấm bản đồ Đại Lư Bách Bảo Đồ trước kia vốn nằm trong tay Triệu Hùng Bá. Nửa tấm bản đồ này chính là nửa tấm còn lại mà trước đây vợ chồng Lý đại hiệp vô tình có được. Trước khi võ lâm chính đạo tấn công vào Triệt Địa giáo, Triệu Hùng Bá đã cắt nửa tấm bản đồ này chia ra làm bốn đưa cho bốn đệ tử của mình, trong đó có Lương Triệt. Việc này một số tên có chức vụ cao trong Triệt Địa giáo cũng biết. Sau khi Triệt Địa giáo bị san bằng, ba đại đệ tử của Triệu Hùng Bá bị giết chết, những tên này lén lút lấy những mảnh bản đồ kia trốn đi. Những năm gần đây, sau khi xây dựng thế lực tương đối ổn định, Lương Triệt bắt đầu cho người điều tra tung tích của những tên này thu hồi ba mảnh bản đồ còn lại. Vợ chồng Lam Vô Biên trong lúc điều tra, vô tình giết một người trong số đó, vì vậy mà sở hữu một mảnh bản đồ, thế nên mới bị người của Tân Triệt Địa giáo đuổi giết. Vợ chồng Lam Vô Biên khi đó bị Lương Triệt dồn đến đường cùng, quyết định nảy sinh một ý: Lam Vô Biên căn cứ theo mảnh bản đồ đó sao chép thành một bản mới, đưa cho Hồng Mẫu Đơn âm thầm đưa về Sương Hoa cung, bản thân cầm theo mảnh bản đồ chính đi tìm Thừa Phong tiêu cục nhờ bảo vệ chuyển về cho Diệp cung chủ. Đáng tiếc khi đó thời gian gấp gáp, Lam Vô Biên chỉ có thể chọn những mục chính vẽ ra nên bản đồ tương đối sơ xài, nếu muốn tìm ra bản gốc, cần phải tìm ra và giết chết Lương Triệt…"
Và cũng kể từ đó, việc tiêu diệt Tân Triệt Địa giáo và tìm kiếm cách mảnh bản đồ còn lại xem như đã gắn liền với nhau. Võ lâm nhân sĩ nếu muốn có được bản đồ, dù chỉ một mảnh, thì cũng phải chung vai gắn sức tiêu diệt Tân Triệt Địa giáo, giết chết Lương Triệt.
"Theo tin tức gần đây Sương Hoa cung có được, Lệ Như Ngọc dường như đã liên kết với Lương Triệt. Nếu là như thế, một mình Sương Hoa cung khó có thể giết chết Lệ Như Ngọc để trả thù cho cố Diệp cung chủ, vì vậy Diệp cung chủ muốn chia sẻ mảnh bản đồ này cho võ lâm các phái, xem như cảm tạ trước mọi người giúp Sương Hoa cung tiêu diệt phản đồ." Vạn Thiên Thành đưa tay đánh vòng về phía trước mời: "Tuy đây không phải là bản đồ chính xác đầy đủ, nhưng nếu ai muốn sở hữu, cứ tự nhiên sao chép lại."
Ngay lập tức, chúng võ lâm dùng tốc độ nhanh nhất chụp lấy viết và giấy có trong khay, sau đó nhiều người chợt nhớ khả năng vẽ quá xấu của mình, xấu hổ cười cười, nhìn quanh tìm người vẽ đẹp nhờ vẽ giúp.
Dương Lan nhìn mọi người nháu nhàu cũng tò mò, đưa mắt nhìn sang Dương Ngọc, Dương Ngọc cười khổ: "Đợi mọi người vẽ xong chúng ta vẽ cũng không muộn, dù sao chúng ta rất có thời gian mà."
Dương Lan nghe vậy không nói gì, chỉ nguýt mỏ, ánh mắt bất chợt lướt qua Lục Sơn, phát hiện hắn nhìn chằm chằm vào mảnh bản đồ đang được nhiều người vẽ lại ở trước mặt, dường như có chút suy tư.
Chuyện đến đó xem như đã xong, Lâm Tử Du và Diệp Thanh Yên đứng lên cáo từ, quay trở về Thủy Trúc đình.
Updated 56 Episodes
Comments