Sương Mờ Theo Lối Gió
Phần một: Một mảnh bản đồ
Chương một: Án mạng trong rừng
Tiết xuân tháng ba, đó là thời điểm đẹp nhất trong năm để thưởng hoa nhấp rượu, khí trời ấm áp, muôn hoa khoe sắc, tỏa hương thơm ngọt ngào. Tài tử giai nhân cùng dự hội Đạp Thanh, quần là áo lượt muôn màu muôn vẻ, bên thì thanh tao nho nhã, quạt giấy cầm tay, bên thì yểu điệu thẹn thùng, khăn thêu che ngang mặt, nếu phải lòng nhau, lại hẹn tháng sau nhờ người đem sính lễ sang dạm hỏi.
Mà thi sĩ lưng đeo túi thơ, tay cầm bầu rượu, hẹn nhau lên núi ngắm cảnh xuân, phóng tầm mắt nhìn ra xa, thu hết quang cảnh tươi đẹp vào trong đáy mắt, ấy rồi “đào hồng liễu lục rượu bồ đào”, say cùng “ngọc bút, mực son ý dạt dào”, kết nên “muôn hoa tỏa sắc trăm ngàn lối”, tạo thành “núi cao khe biếc nét thanh tao”, quả thực cực kỳ thích ý.
Cách Duyên Thành mười dặm về phía nam có một ngọn núi tên là Đào Diễm. Sở dĩ có tên như vậy, ấy là vì trên núi có một loại đào rừng hoa màu đỏ rực, cánh nhiều tầng, nhụy vàng đài xanh, khi tiết trời ấm lên, loại đào này sẽ đồng loạt nở rộ, khiến ngọn núi từ xa trông lại giống như một ngọn lửa đang bốc lên cao, cực lãng mạn, mà cũng cực hùng tráng. Rằm tháng ba hằng năm, tài tử trong Duyên Thành lại hẹn nhau lên núi Đào Diễm mở hội Đào Nguyên, làm thơ vẽ tranh, thi thố tài năng, thử xem năm nay ai là đệ nhất tài tử.
Và hội Đào Nguyên năm nay ắt hẳn lại càng thêm nhộn nhịp, ấy là vì đầu tháng hai có tin từ phương xa đưa tới, báo rằng năm nay hội Đào Nguyên trên núi Đào Diễm sẽ có sự góp mặt của một người: đệ nhất tài tử kinh thành Tạ Tưởng Thu.
Tạ Tưởng Thu, con trai thứ hai của Hàn Lâm Đại Học Sĩ Tạ Uyên, ba tuổi biết chữ năm tuổi làm thơ, cầm kỳ thi họa khắp Đại Hồng khó ai sánh bằng, mười lăm tuổi được tiên đế gọi vào triều làm quan, nhưng cũng chỉ được ba năm, do tính tình phóng khoáng không thích trói buộc, trả ấn từ quan, túi thơ bầu rượu đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, kết giao cùng văn nhân muôn nơi không phân biệt hèn sang, vì vậy được giới văn nhân Đại Hồng vô cùng kính nể. Năm nay Tạ Tưởng Thu gửi thư đến báo sẽ tham dự hội Đào Nguyên trên núi Đào Diễm, vì vậy từ đầu tháng ba, tài tử các thành trấn xung quanh không hẹn mà cùng kéo nhau đến Duyên Thành, trước là du ngoạn thưởng hoa, sau là muốn hội ngộ đại tài tử, để tận mắt tận tường từng nét thơ ý họa, khi ngọn bút vung lên, ngàn hoa khoe sắc, như suối trong róc rách, tựa nhả ngọc tuôn châu.
Mùng mười tháng ba, khi ngoài thành sương sớm vẫn còn che kín lối, từ trong Túy Tiên lâu, mười hai con tuấn mã phóng ra, đi thẳng cửa đông Duyên Thành. Đó là đội ngũ được Túy Tiên lâu, nơi đứng ra tổ chức hội Đào Nguyên năm nay, cử đi đón Tạ Tưởng Thu. Bọn họ sẽ chờ ở Hoàng Điệp cốc cách Duyên Thành hai mươi dặm, đến trưa xe ngựa của Tạ Tưởng Thu sẽ đến, rồi vừa hàn huyên vừa trở về Duyên Thành.
Dẫn đầu đoàn người là vị công tử có tên gọi Hoàng Thiếu Phủ, con trai cả của Hoàng Khanh, chủ nhân Túy Tiên lâu, năm nay hai mươi mốt, học rộng tài cao, đại diện cho lứa tài tử trẻ tuổi của Duyên Thành. Tóc đen cài mũ bạc, thân khoác áo thiên thanh, đai lưng giắt quạt ngọc, khí độ quả thực thanh tú tao nhã.
Hoàng Thiếu Phủ tay nắm chặt cương ngựa, lòng không khỏi bồn chồn mừng rỡ. Được đại diện Duyên Thành đi đón Tạ Tưởng Thu, đó là một điều mà Hoàng Thiếu Phủ vô cùng hãnh diện, có thể vui đến suốt mấy năm sau. Trên môi không che đậy được ý cười, Hoàng Thiếu Phủ lại càng giục ngựa đi nhanh hơn nữa.
Có điều ngựa vừa vào rừng Tuyết Sam không lâu, vị công tử tay trói gà không chặt này bị khung cảnh trước mặt khiến cho sợ hãi đến mức té xuống lưng ngựa. Gia nhân vội vàng nhảy xuống ngựa chạy về phía trước đỡ Hoàng Thiếu Phủ lên, chỉ thấy Hoàng Thiếu Phủ sắc mặt tái nhợt, tay run rẩy chỉ về phía trước: “Có…. có người… người chết…”
Gia nhân lúc này mới phát hiện, trước mặt bọn họ không xa, có hơn ba mươi xác người lẫn ngựa nằm vất vưởng giữa đường, trong bụi cỏ, thậm chí trên thân cây, máu chảy kín đường đi, trên người đầy vết đao chém.
“Quan phủ… báo ngay cho quan phủ…” Hoàng Thiếu Phủ run giọng, mặt tím tái muốn ngất xỉu.
Chưa đến một canh giờ, Bổ Đầu Vương Tân đã có mặt tại nơi xảy ra án mạng. Sau khi khám nghiệm hiện trường, Vương Tân lập tức đưa ra kết luận: người chết là mười sáu vị tiêu đầu thuộc tiêu cục Thừa Phong, căn cứ độ nông sâu của vết thương và độ cứng của xác chết, mười sáu người này hẳn đã bị giết từ nửa đêm hôm qua, trên người mặc dù có nhiều vết đao chém, nhưng chiêu dẫn đến vết thương chí mạng thì đều là một loại chỉ phong bắn xuyên tim.
Nghĩ rằng đây là chuyện ân oán giang hồ, tri phủ Duyên Thành Đào Nhậm cho người gọi bang chủ Đỗ Duy Từ của Vạn Ưng bang, bang phái duy nhất trong Duyên Thành, đến giải quyết. Đỗ Duy Từ gọi người đưa mười sáu xác chết về Vạn Ưng bang, gửi bồ câu đến chi cục Thừa Phong gần nhất báo tin.
Ngày hôm sau, đại diện tiêu cục Thừa Phong là Tề Bôi từ chi cục Khê Thành chạy đến, sau khi giở xem toàn bộ mười sáu xác chết, không khỏi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, tức tốc gửi thư cho tổng tiêu đầu Trần Chí Trung đang áp tiêu đến trấn Hà Giang báo tin: ba con trai của ông ta, Trần Vĩnh, Trần Điền, Trần Hiếu, cùng hai trưởng lão Tần Diếu và Lâm Hùng, tất cả đều đã chết trong cùng một chuyến tiêu cục.
Trần Chí Trung sau khi nhận được hung tin, lập tức cưỡi ngựa ngày đêm không ngừng nghỉ trở về Tổng cục ở Biện Hà, vừa vào cửa lập tức đi gặp đại trưởng lão: “Rốt cuộc đó là chuyến tiêu gì? Tại sao phải cử tam trưởng lão, tứ trưởng lão, cùng Vĩnh nhi, Điền nhi, Hiếu nhi đi áp tiêu?”
Đại trưởng lão Bạch Kinh buồn bã lắc đầu: “Không biết!”
Trần Chí Trung cực kỳ tức giận: “Không biết?”
Bạch Kinh thở dài, chậm rãi giải thích: “Nửa tháng trước, đầu giờ Sửu, hộ viện phát hiện một người đầm đìa máu tươi nằm ngất xỉu trong bụi cỏ bên cạnh hàng rào tổng tiêu cục, vội vã đưa về đổ thuốc cho tỉnh lại. Sau khi lau mặt, mới biết đó là chồng của Tả Hộ Pháp Sương Hoa cung Hồng Mẫu Đơn - Lam Vô Biên. Lam Vô Biên biết mình trúng độc sắp chết, lấy từ trong người ra mười hai viên hồ điệp phỉ thúy giá trị liên thành giao cho ta, nhờ cử mười sáu đại cao thủ bảo vệ một bức thư dày, nhanh chóng đưa về Sương Hoa cung giao cho cung chủ Diệp Thanh Yên, còn căn dặn chuyện vô cùng hệ trọng, không thể để lạc mất, sau đó trút hơi thở cuối cùng. Khi đó đa số cao thủ trong tiêu cục đã đi áp tiêu, kể cả ngươi. Ta vốn định gọi ngươi về, nhưng nghĩ chuyện của Sương Hoa cung dù sao cũng không quan trọng bằng chuyện của Vạn Minh Chủ giao cho ngươi, sau khi bàn bạc với lão tam lão tứ, cả hai quyết định hai người bọn họ cùng Vĩnh nhi, Điền nhi và Hiếu nhi, chọn thêm mười một người nữa đi áp chuyến tiêu này, ai ngờ…”
Ai ngờ tất cả đều bị giết chết!
Trần Chí Trung hít sâu một hơi, đè nén cơn giận xuống, tiếp tục hỏi: “Có điều tra ra ai làm hay không?”
Bạch Kinh lắc đầu: “Theo như Tề Bôi báo lại, căn cứ vết đao chém, hẳn là của Khoái Đao Hồng Tín, mà chỉ phong đoạt mạng, lại rõ ràng là Xuyên Tâm Chỉ của Bát Cốt Bà Bà, mà hai người này…”
“… đều đã chết hơn hai mươi năm về trước…” Trần Chí Trung thở dài thườn thượt.
Hơn hai mươi năm về trước, dưới sự lãnh đạo của Minh Chủ Vân Đỉnh Thiên, toàn võ lâm chính đạo hợp sức diệt trừ giáo chủ ma giáo Triệu Hùng Bá, sang bằng Triệt Địa Giáo, mà Khoái Đao Hồng Tín và Bát Cốt Bà Bà do đứng về phía Triệt Địa giáo, đều đã bị võ lâm chính đạo chém chết vào lúc ấy.
“Chẳng lẽ Triệt Địa Giáo muốn sống lại từ tro tàn?” Trần Chí Trung lẩm bẩm, sau đó lập tức viết hai bức thư, ra lệnh cho đệ tử cấp tốc dùng bồ câu gửi cho Minh Chủ Vạn Thiên Thành và cung chủ Diệp Thanh Yên.
Hai mươi tám tháng ba, Diệp Thanh Yên dựa theo quy cũ giang hồ, gửi đến một bức thư nói rõ cho Tổng Tiêu Đầu Trần Chí Trung nguyên nhân gì sao mười sáu cao thủ của Thừa Phong tiêu cục lại bị giết chết.
Tất cả đều là vì một thứ có lẽ đã nằm trong bức thư dày mà Lam Vô Biên muốn gửi về cho Sương Hoa cung chủ: một mảnh của Đại Lư Bách Bảo Đồ!
“Đại Lư Bách Bảo Đồ?” Bạch Kinh nghe xong vô cùng kinh ngạc: “Chẳng phải đã hoàn toàn biến mất sau khi vợ chồng đại hiệp Lý Yến Hồi bị giết chết rồi ư?”
Trần Chí Trung thở dài, lắc đầu: “Trong tay vợ chồng Lý Yến Hồi cũng chỉ có nửa mảnh bản đồ, nửa mảnh còn lại không ai biết đã thất lạc ở phương trời nào. Hơn nữa sau khi bọn họ chết, dù võ lâm hai phía chính tà tích cực điều tra, cũng không biết ai đã giết chết hai người bọn họ, không biết hai đứa con trai hiện thất lạc ở phương trời nào, lại càng không biết nửa mảnh bản đồ trong tay bọn họ đã đi về đâu.”
Bạch Kinh nghe vậy, ngẫm nghĩ hồi lâu, mới nói: “Xem ra Sương Hoa cung muốn lật lại chuyện năm cũ?”
Trần Chí Trung gật đầu: “Dù sao cố cung chủ Diệp Thanh Chi cũng từng yêu say đắm Lý Yến Hồi, thậm chí từng có người đồn đại Diệp Thanh Yên có nét trông giống Lý Yến Hồi. Mặc dù Diệp Thanh Chi từng phủ nhận Diệp Thanh Yên không phải con gái của Lý Yến Hồi, song Diệp Thanh Yên cũng chỉ thua hai đứa con trai của Lý Yến Hồi một tuổi, không ngoài khả năng Diệp Thanh Yên chính là con gái của Lý Yến Hồi cùng Diệp Thanh Chi. Hiện tại Diệp Thanh Chi đã qua đời, nếu Diệp Thanh Yên đúng là con gái của Lý Yến Hồi, muốn điều tra về chuyện cũ năm xưa cũng không phải là không có khả năng. Có điều…” Trần Chí Trung suy nghĩ một chút, nói tiếp: “... Nếu Đại Lư Bách Bảo Đồ đã xuất hiện trở lại, kèm theo sự sống dậy của ma giáo, e rằng chúng ta phải báo ngay cho Vạn Minh Chủ, triệu tập Đại Hội Võ Lâm để cùng nhau bàn bạc.”
Bạch Kinh nghe vậy cũng gật đầu cho là đúng, Trần Chí Trung lập tức gửi thêm một bức thư nữa đến cho Vạn Thiên Thành.
Mùng tám tháng tư, từ Hào Dương bang, hàng trăm con bồ câu lập tức gửi đi thông điệp triệu tập võ lâm đến cho các đại môn phái thuộc võ lâm chính đạo. Trong thư, ngoại trừ thông báo Đại Hội Võ Lâm sẽ diễn ra vào ngày mùng ba tháng sáu, còn đề cập đến sự sống dậy của ma giáo và Đại Lư Bách Bảo Đồ.
Không ngoài dự đoán, toàn võ lâm ngay lập tức dậy sóng, vì ma giáo thì ít, vì Đại Lư Bách Bảo Đồ thì nhiều.
Updated 56 Episodes
Comments
cá sống trên cạn
helo
2024-05-11
0
Nguyệt Trung Sương Lý
Hi
2022-11-30
0
Mathil Mathilda ❤
chèn ơi hơi xoắn não nhưng mà văn hay
2022-11-24
0