Bà Xã Đại Nhân! Anh Sai Rồi!
Tại một quán bar lớn trong thành phố, có
tiếng nhạc xập xình huyên náo, những ánh đèn đủ màu sắc chiếu lên thân mình mảnh khảnh của các cô gái yêu mị và những chàng trai tùy tiện sờ soạng lên vòng eo khiêu gợi đủ thấy đây là một nơi thác loạn đến cỡ nào.
Cách biệt với thế giới đầy màu sắc, ánh sáng và ám muội, tại phòng VIP không bị quấy nhiễu bởi âm thanh náo nhiệt. Một cô gái đang ngồi trong bóng tối, khói thuốc phả ra từ miệng lan toả trong không trung càng làm khuôn mặt của cô thêm mờ mờ ảo ảo.
Bỗng nhiên cánh cửa lớn bằng gỗ trầm bật mở, cô nhếch miệng cười như biết được điều gì sẽ đến. Đèn chùm thiết kế theo kiểu Tây u trên trần nhà tự động sáng lên, ánh đèn màu vàng cổ kính bao phủ cả căn phòng, chiếu lên khuôn mặt thần bí của cô gái.
Xinh đẹp, sắc sảo, yêu mị là những gì có thể dùng để miêu tả. Đôi mắt dụ hoặc liếc nhìn hư không, sống mũi cao thẳng, đôi môi căng mọng như dụ dỗ người ta đến chà đạp.
Bên cạnh cô là gần chục người đàn ông , vây quanh, ai nấy đều cao to, thân mình vạm vỡ, vẻ mặt nghiêm nghị.
-Lăng tổng, người đã được đưa tới!
Một người vận vest đen, đeo kính râm xách theo một người đàn ông thân hình mảnh khảnh đến, sau đó tiện tay ném cái "bịch" xuống sàn.
Cô gái tên Lăng tổng chỉ liếc nhìn qua người đàn ông nằm trên mặt đất. Ưu nhã rút từ trong bao thuốc ra một điếu, lập tức có người châm thuốc cho, sau đó mới cất tiếng hỏi:
-Cha! Trông có vẻ gầy yếu quá! Nào ngẩng mặt lên xem!
Giọng yêu mị, mê hoặc như muốn câu đi phân nửa hồn phách của người khác, nghe được khó lòng mà cự tuyệt phải phục tùng vậy mà kẻ nằm chật vật dưới đất kia vẫn cương quyết cúi gằm mặt.
-Còn không nghe lời nữa sao?
Lăng Thi Tịnh hơi tán thưởng sức chịu đựng của người này.
-Không nghe Lăng tổng nói gì sao? Ngẩng đầu lên!
Người đàn ông mặc áo vest gầm lên, đá một cái vào người kẻ đang phủ phục trên mặt đất. Vậy mà hắn vẫn im lặng, cúi gằm mặt.
-Hay lắm! Còn cứng đầu hả?
Người đàn ông không còn kiên nhẫn, dùng sức nâng cằm hắn lên. Hắn vẫn lơ đãng chẳng coi những người trong phòng ra gì.
Lăng Thi Tịnh bất thần bước ra khỏi ghế, bước đến gần hắn nhìn khuôn mặt cho thật kỹ. Chăm chú quan sát một lúc lâu sau, cô mới thốt lên :
-Giống đến 80%!
Cô liếc nhìn người đàn ông mặc áo vest đen, ông ta hiểu ý lui ra ngoài.
-Các cậu cũng đi ra ngoài đi!
Lăng Thi Tịnh nói với những người còn đang đứng nghiêm túc phía sau ghế lớn.
-Lăng tổng~
Giờ phút này không còn thấy bộ mặt nghiêm trang ban nãy nữa, chỉ thấy bọn họ nũng nịu xin được ở lại. Không cần suy nghĩ cũng biết họ là trai bao, chỉ muốn được ở lại hầu hạ Thi Tịnh.
-Còn không mau đi! Hay để tôi kêu quản lý?
Biết không thể cầu xin gì thêm, bọn họ hậm hực bỏ đi, còn tặng cho hắn một ánh nhìn ghen tị!
Giờ đây, trong căn phòng rộng thênh thang chỉ còn lại hai người. Thi Tịnh mỉm cười bí hiểm:
-Chắc cậu cũng đoán được mình phải làm gì rồi!
Cô cúi đầu, khuôn mặt hai người gần trong gang tấc phả ra một làn khói trắng vấn vít len lỏi vào khoang mũi của hắn sau đó thủ thỉ vào tai những câu chữ rành mạch:
-Đêm nay cậu sẽ hầu hạ tôi!
Ánh đèn trong phòng lớn tắt phụt, trong bóng tối lạnh lẽo không nhìn thấy gì, bàn tay man mát như con rắn linh hoạt trên gương mặt không cảm xúc của hắn.
Dịu dàng thăm dò sống mũi, bờ môi. Sau đó, hai tay cô giữ lấy khuôn mặt hắn phủ lên một nụ hôn nồng nàn. Hắn kịch liệt phản kháng, nhưng cô mạnh mẽ giữ lại, hương thơm mê người từ trong khoang miệng và chiếc lưỡi linh hoạt làm hắn tê dại đi, cả người mềm nhũn.
Trong căn phòng tối mịt mờ, hai thân thể quấn quýt lấy nhau không biết mỏi mệt…
Ngoài trời cũng đã bắt đầu đổ mưa…
*************
Updated 43 Episodes
Comments