"Ông chủ, tôi là người đã đặt thưa căn nhà được giới thiệu trên mạng, ông có thể dẫn tôi đi xem rõ hơn được không?"_Nhược Tiểu Lạc đã nhâm trúng căn nhà đó thì chính là căn nhà đó, cô chỉ tùy tiện nói như vậy thôi.
Người đàn ông gật đầu, rồi dẫn cô đi, một căn nhà vừa vặn với cô, ở một mình chỗ này chắc rất thoải mái. Cô không cần quá rộng, Nhược Tiểu Lạc nói:"Vậy tôi sẽ chọn ở đây, đây là số tiền cọc một tháng tôi đặt trước".
Số tiền hiện ra trước mắt, nhưng mà người này rất thân thiện, cười cười:"Cô cứ giữ lấy đi, tôi đến tháng sẽ lấy sau, nhìn cô hình như là con nhà quyền quý, tại sao lại chọn một nơi như vậy để ở".
Cô trả lời rất khéo léo:"Vì tôi thích như vậy, theo ông nếu là con nhà có gia có thế đều sẽ thích ở những nơi cao sang lắm sao? Không có đâu, chỉ riêng họ thôi, còn tôi thì không, tôi thích những nơi như ở đây, yên tĩnh mà trầm lặng"
"Cô thật sự rất khác, nhưng mà cũng chúc cô có một ngày an lành".
"Cảm ơn ông".
Nhược Tiểu Lạc nói rồi, đi vào nhà, ở đây nằm gần mặt tiền, nhưng mà khỏi phải nhà san sát nhau, mỗi căn lại cách nhau tầm khoảng mấy cây số, vì vậy, rất yên tĩnh, cũng xem như ai sống nhà nấy. Bởi vì vậy mà khu này lại buồn chán đến như vậy?
Không nghĩ nhiều nữa, Nhược Tiểu Lạc đặt chân vào căn nhà mới toanh, không chút bụi bậm, cô vốn ưa sạch sẽ mà,.
Nhược Tiểu Lạc bắt đầu từ công việc xếp quần áo vào tủ, rồi các vật dụng khác. Nhược Tiểu Lạc còn đi mua sắm nhiều thứ đồ dùng khác. Đến chiều căn nhà cũng xong tất. Rất hoàn hảo.
- ọt ọt....
Đúng lúc đó, cái bụng của cô cứ reo lên, hazzz, nó đói rồi, cô nhìn xung quanh, lúc nãy hình như cô có mua một thùng mì gói thì phải? Thôi thì ăn đỡ cái đó đi?
Nhược Tiểu Lạc lấy mì ra, bỏ vào tô thúy tinh trong bóng, nước sôi đổ vào, làn khói tỏa ra nghi ngút, cô bê ra bàn, vừa ngồi xuống thì có người gọi đến.
Mà quan trọng cô không nhớ là điện thoại để đâu? Liền đi tìm, hửm, giờ này mà Tiểu Hoa còn gọi cho cô làm gì?
"Chị nghe đây?"_Nhược Tiểu Lạc vừa ăn vừa hỏi.
Tiểu Hoa, là y tá của bệnh viện, đồng thời là một cô học muội của cô, luôn đi theo học hỏi cô nhiều điều. Cô cũng thấy thích cô bé này.
"Chị Tiểu Lạc, hiện tại bệnh viện có một ca phẫu thuật rất nghiêm trọng, mà các bác sĩ ở đây đều lắc đầu, chỉ còn chị nữa thôi, chị mau đến đây đi?"
"Được rồi, năm phút nữa chị sẽ đến".
"Vâng".
Nhược Tiểu Lạc nhìn vào tô mì, vẫn chưa ăn được bao nhiều cả, cô tức tốc lấy con xe mô tô màu đen của mình chạy như bay đến bệnh viện. Ngoài việc thích làm bác sĩ ra, cô còn thích đua xe, cô đã từng đạt nhiều giải thưởng về xe, mô tô, ô tô, xe đua, cô đều có chạy qua cả. Chỉ vỏn vẹn mười phút, chiếc xe mô tô màu đen bắt đầu xuất hiện, chạy vọt thẳng vào bãi xe của bệnh viện. Nhược Tiểu Lạc tuy chỉ nghe sơ qua về tình trạng của vị bệnh nhân kia. Tuy nhiên, cô không có thái độ sợ hãi hay hấp tấp như ở Tiểu Hoa, ngược lại cô rất bình tĩnh đối với mọi trường hợp.
Cô tuy chưa bao giờ được làm phẫu thuật, đây cũng coi là lần đầu tiên cô thực hiện, có lẽ mọi người thực sự tin tưởng cô sẽ làm được, sẽ cứu được bệnh nhân kia. Cô sẽ không để mọi người thất vọng đâu. Nếu như lần này cô thành công, cô có thể bắt đầu bước vào sự nghiệp làm một vị bác sĩ thực thụ.
Còn nếu...không! Sẽ không có nếu như, cô phải thành công.
Tiểu Hoa đứng chờ cô nãy giờ, thấy cô vừa đến gương mặt liền nở niềm vui lộ rõ:"Chị Tiểu Lạc, cuối cùng chị cũng đã đến rồi!".
Nhược Tiểu Lạc nhìn Tiểu Hoa:"Bệnh nhân ở đâu?'
Tiểu Hoa liền dẫn cô đến phòng cấp cứu, chỉ là cô có chút kinh ngạc, có hơn hai mươi người ở đây, trong số đó có mười người ăn mặc phủ đen, đeo kính đen, tựa như xã hội đen vậy?
Nhược Tiểu Lạc nghiêng đầu hỏi:"Bọn họ là ai vậy?"
Nghe cô hỏi, Tiểu Hoa không dám nói lớn, dựa sát vào tai cô nói nhỏ:"Em chỉ biết người đàn ông mặc âu phục tây kẻ sọc kia là cháu nội, còn những người mặc vest đen kia là vệ sĩ".
Nhược Tiểu Lạc liền chuyển tầm mắt vào người đàn ông đang đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, tuy là đang hướng lưng về phía cô, tuy nhiên cô cảm thấy người đàn ông kia có một chút thu hút gì đó. Còn có một khí thế bức người khi cô còn chưa được thấy gương mặt thật sự.
"Đúng rồi. Chị Tiểu Lạc mau vào trong đi, rất gấp".
Nhược Tiểu Lạc gật đầu, đi lại, vừa hay lúc đó, người đàn ông kia cũng quay người, vô tình chạm phải nhau, đồng thời bốn mắt nhìn nhau.
Người đàn ông kia chỉ tay vào cô, tiếng nói lạnh lùng vang lên:"Cô ta là ai?"
Tiểu Hoa biết rằng người đàn ông kia có phần tức giận, dù gì cô ấy cũng có mặt từ lúc bệnh nhân kia xuất hiện, cho nên cũng được xem là quen biết đi, còn cô chỉ vừa mới đến, tất nhiên lạ mặt rồi:"Chị ấy là bác sĩ sẽ thực hiện ca phẫu thuật cho ông của anh".
Nhược Tiểu Lạc chau mày, theo như cô đánh giá, người đàn ông này có ngủ quan sắc sảo, gương mặt đẹp như tạc tượng. Ngự Thiên Uy lên tiếng:"Lúc nãy tôi không thấy cô ta?"
Tiểu Hoa cười xít xoa, từ lúc Ngự Thiên Uy có mặt thì cô ấy luôn để ý người đàn ông này, đẹp đến mê người.
Nhược Tiểu Lạc nhanh chóng lên tiếng:"Đừng hỏi nhiều như vậy, tôi là bác sĩ chính để cứu ông của anh, giờ tôi có thể vào rồi chứ?"
Ngự Thiên Uy cảm thấy có chút king ngạc, lần đầu tiên anh thấy có người dám đứng thẳng người, dám nhìn tận vào mắt anh mà nói chuyện.
Thấy anh im lặng, Nhược Tiểu Lạc gạt anh qua một bên, cánh cửa phòng cấp cứu như bản năng mở ra, Tiểu Hoa cũng vội theo vào. Bên trong, mùi thuốc bao phủ lấy, nếu như ai không quen sẽ thấy khó chịu ngay. Nhược Tiểu Lạc thay ra bộ y phục bác sĩ, đeo găng tay, khẩu trang vào, nhìn cô như một bác sĩ thực thụ vậy.
Nhìn người bệnh nhân nằm trên bàn mổ, cô bắt buộc bản thân phải tập trung thật cao độ, cô không thể lơ là dù chỉ một giây. Vì một giây lơ là sẽ làm bệnh nhân có thể tức khắc chết
"Dao".
"Kéo"
"Chỉ khâu lại".
Tiếng đồng hồ tí tách quay, từng giờ từng phút từng giây, mồ hôi trên trán cô tuông ra khá nhiều, hơi thờ cô cũng dần nặng nề, Tiểu Hoa đứng bên cạnh khẽ nhìn cô.
Rất khí thế?
Rất tài giỏi!
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, vừa đúng kim đồng hồ dừng lại tại số 12, mười giờ đêm, ca phẫu thuật vô cùng khó khăn cuối cùng cũng trôi qua , cuối cùng cũng thành công.
"Thành công rồi, tôi làm được rồi, ước mơ của tôi đã thành công, ha ha..."
Nhược Tiểu Lạc gào lên vì vui sướng, cô đã làm được, cô không làm mẹ cô thất vọng rồi!
Tiểu Hoa cùng mọi người đồng loạt nhìn cô, trên môi ai cũng nở nụ cười, và bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện cũng phải gật đầu nhìn cô:"Tiểu Lạc, cô làm tốt lắm!"
Bệnh nhân kia được đưa đến phòng hồi sức, chỉ chờ việc hết thuốc mê là có thể vào thăm. Còn cô, cô đi ra khỏi phòng cấp cứu, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, cô tự nhìn mình trước gương, đôi môi cong lên, hai tay cô giơ cao, mắt khẽ nhìn xuống đôi bàn tay vừa cứu được một người trong tình trạng nguy kịch. Cô vui đến suýt khóc .
Ngự Thiên Uy biết ông mình đã được cứu sống, anh tức tốc đến phòng hồi sức thăm ông, nhưng mà vẫn chưa được, anh đành phải đứng bên ngoài lặng nhìn ông.
Đối với anh mà nói, ông là người anh rất yêu quý, ba mẹ anh cũng sắp về đến thành phố rồi! Ban đầu anh còn tưởng ông đã không qua được, nhưng không ngờ ông thực sự được cứu sống.
"Mã Long, điều tra về cô bác sĩ chính của ca mỗ vừa rồi".
"Vâng, tổng giám đốc".
-------Còn----
Updated 101 Episodes
Comments
Nguyễn Điệp
m muốn hỏi là những bs giỏi còn bó tay làm sao 1 bs chưa từng mổ bgiơ lại làm được
2025-01-07
0
Thiên Bình
Oy oy c nư9 bị a nhà để mắt đến oy
2022-04-15
4
Hà Vũ
hay mà sai chính tả tại mê nên đọc có hơi tụt hứng
2021-11-13
6