Âu Dương Nam Tuấn hài lòng nhếch môi, bàn tay còn lại nhanh chóng tìm đến thắt lưng của mình, bây giờ hắn muốn cho cô xem thứ to lớn hơn của mình.
Bên tai truyền đến âm thanh của chiếc thắt lưng, Diệp Lãng hơi giật mình, vội vàng buông hạ tầm mắt, thứ to lớn ấy của hắn khiến toàn thân cô không khỏi run lên.
Âu Dương Nam Tuấn rũ mắt nhìn cô, môi mỏng liền tạo thành một đuờng cong vô cùng đẹp mắt, giây tiếp theo hắn áp sát vào khuôn mặt đỏ bừng của cô thì thầm mấy lời không đứng đắn: "Người anh em này của tôi nhớ cậu lắm đấy."
Ánh mắt của Diệp Lãng mang theo chút run rẩy chậm rãi nâng lên nhìn hắn, Âu Dương Nam Tuấn cười khẽ một tiếng rồi rút tay ra.
Diệp Lãng đoán được ý định tiếp theo của hắn nên vội vàng đứng dậy, nhưng Âu Dương Nam Tuấn nào để cô được như ý nguyện, hắn ghì chặt lấy eo cô, buộc cô phải ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn.
"Sợ cái gì?"
Người đàn ông hơi nhíu mày, vừa nói hắn vừa điều chỉnh lại tư thế của cả hai, Diệp Lãng vẫn muốn thương lượng với hắn một chút: "Hôm nay tới đây thôi có được không?"
Âu Dương Nam Tuấn vỗ lên mông cô một cái, lực đạo không hề nhẹ, hắn nâng giọng cảnh cáo: "Muốn lấy lòng tôi thì hãy làm cho ra hồn."
Diệp Lãng không thấy đau nhưng trong lòng có chút ủy khuất, cô nghe theo ý hắn, để hắn tiến sâu vào bên trong và không ngừng xiên xỏ.
Tầm mười phút trôi qua, Diệp Lãng cảm thấy bản thân sắp ngất đến nơi, cô gục lên vai hắn khàn giọng cầu xin: "Tuấn, chậm lại một chút, làm ơn."
Mười ngón tay hắn vẫn lưu luyến bờ mông đẩy đà của cô, dày vò đến mức nơi đó đã sưng đỏ vẫn chưa biết chán.
"Mấy năm qua cậu trốn tôi sao?" Hắn không thể đáp ứng yêu cầu của cô, ngược lại hắn có một thắc mắc.
Diệp Lãng không trốn hắn, chẳng qua cuộc sống chật vật quá, hắn không thể tìm thấy cô ở thế giới của hắn.
Đúng lúc này, cửa nhà bất ngờ bị một lực rất lớn mở toạt ra, Âu Dương Nam Tuấn rõ ràng đã nhìn thấy có một cô gái đang trợn mắt nhìn bọn họ nhưng vẫn không có ý định dừng lại.
"Chị?" Một giọng nói trong trẻo từ phía cửa lanh lãnh truyền tới.
Toàn bộ dục vọng trong cô lúc này gần như tan biến, ngay lập tức rời khỏi cơ thể hắn, Diệp Lãng đứng hướng mặt về phía cô gái, đôi mắt phủ một lớp sương mờ, khó tin hỏi: "Tư Lệ, em vào đây từ khi nào?"
Diệp Tư Lệ khoanh tay đi tới, khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng đầy ý giễu cợt, khóe môi chậm rãi nâng lên nụ cười châm chọc: "A? Chị gái hôm nay dắt bạn về nhà chơi sao?"
Vừa nói, ánh mắt cô ta khẽ liếc sang khuôn mặt sắc lạnh của Âu Dương Nam Tuấn, rồi mí mắt chợt nhảy lên một cái, ngữ khí có chút thay đổi: "Anh là người trong hình cùng với chị tôi?"
Trong khi cô ta còn chưa khép miệng lại thì đã bị Diệp Lãng thô bạo kéo vào phòng ngủ. Đến nơi, cơ thể nhỏ nhắn của Diệp Tư Lệ bị đẩy mạnh xuống giường.
"Ở yên trong này, dám ra ngoài chị lập tức đánh gãy chân em."
Nói xong cô đóng sầm cửa lại rồi bước ra phòng khách. Thấy Âu Dương Nam Tuấn vẫn ung dung ngồi đó, cô từ từ bước tới ngồi xuống bên cạnh, một phút đồng hồ cũng không ai mở miệng nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là cô mở lời trước: "Âu Dương tiên sinh, em gái tôi chỉ là nhất thời háo thắng, huống hồ tuổi nhỏ không hiểu chuyện, còn mấy tấm ảnh kia, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu."
Âu Dương Nam Tuấn không nhìn cô, bàn tay tao nhã chỉnh lại cà vạt trên cổ, thong thả nói: "Nếu đã là trẻ nhỏ, vậy cũng nên dạy dỗ một chút."
Nói như vậy, hắn vẫn kiên quyết truy cứu tới cùng? Làm sao bây giờ?
Diệp Lãng không nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy xoay tấm lưng mảnh khảnh về phía hắn, buông xuôi nói: "Được. Nếu cậu vẫn muốn như vậy thì hãy rời khỏi đây đi, tôi không đấu lại cậu!"
Không lâu sau, cô nghe có tiếng bước chân chậm rãi cất lên, cứ nghĩ hắn sẽ rời đi nhưng không ngờ lại bước đến trước mặt cô, ánh mắt có chút nguy hiểm: "Tôi còn chưa nói hết. Nể tình sự phối hợp lúc nãy của cậu, tôi tạm thời tha cho nó một mạng, sau này quản nó cho tốt vào."
Diệp Lãng khó tin nâng mắt nhìn, khuôn mặt của hắn vẫn tà mị như thế, chỉ là bây giờ cô có chút cảm kích người đàn ông này.
"Âu Dương tiên sinh, cảm ơn cậu, tôi cam kết sau này chị em tôi sẽ tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu nữa, tôi và nó từ nay sẽ không..." Nghe tới đó, một ngón tay thon dài của hắn đột nhiên áp lên đôi môi hồng nhuận của cô, Diệp Lãng chớp chớp mắt.
Âu Dương Nam Tuấn nở nụ cười thần bí: "Đừng nói trước điều gì cả."
Updated 80 Episodes
Comments
bao
hay qué
2021-10-06
6
Thanh Xuân
thích con gái nhà ngta thì nói đại đi ba
2021-10-02
24