Bất Dạ thành tên như ý nghĩa, mãi mãi không có bóng đêm.
Nói là buổi tối, chứ thực ra Mặt Trời vẫn nằm gọn giữa đường chân trời, sẽ không lặn xuống.
Không biết có phải đã mất ký ức hay không, Cố Tri nhìn Mặt Trời màu quả quýt xa xa, luôn cảm thấy cảnh tượng này thật lạ lẫm. Lạ lẫm như cậu chưa từng thấy nó.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
- Tiểu Tri, Khắc Nhĩ nói con ăn rất ít? Có phải chỗ nào không khỏe không?
Ngữ điệu lo lắng, vẻ mặt không che giấu được sự quan tâm.
Được đối xử như vậy, Cố Tri cảm thấy trong lòng như có một dòng nước ấm khiến cả thân thể đều ấm áp lên.
- Tôi... à, con không sao.
Đối mặt với đôi mắt ôn hòa từ ái kia, Cố Tri bất giác hạ giọng, tận lực làm cho ngữ khí của mình hòa hoãn xuống.
- Con có muốn ăn gì nữa không? Ba kêu người đi làm.
Cố Nhạn vẫn có chút không yên tâm, mất đi rồi có lại, Cố Nhạn đối với Cố Tri rất cẩn thận, giống như đang đối xử với một bảo vật trân quý, nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan.
- Thật sự không sao mà, Khắc Nhĩ cũng nói con hồi phục rất tốt , ba xem.
Nói xong, Cố Tri còn trẻ con bước xuống giường, xoay một vòng cho Cố Nhạn xem.
Thấy Cố Tri hành động tự nhiên, không có sự tái nhợt và miễn cưỡng, Cố Nhạn rốt cuộc yên lòng.
Tâm thần chợt động, nghĩ đến xưng hô vừa nãy của Cố Tri, Cố Nhạn chợt mở to mắt, lắp bắp hỏi.
- Con, con vừa gọi ta là gì?
- Ba, con không sao. Cố Tri ngồi lại bên giường, hơi cười nói.
Thực ra ban đầu gọi ra xưng hô này Cố Tri cũng có chút không quen. Chỉ là không quen, chứ không phải khó chịu. Lại thấy Cố Nhạn vì một xưng hô mà kinh ngạc vui vẻ, Cố Tri cũng thấy rất vui.
Đây là phụ tử tương liên trong truyền thuyết sao? Cố Tri hơi trầm ngẫm nghĩ. Nhưng mà mặc mặc kệ có phải do huyết thống hay không, sự vui vẻ của cậu không phải là phản ứng rõ ràng nhất sao?
Cậu vui vì Cố Nhạn cũng vui.
- Con, con...
Hốc mắt có chút ẩm ướt, Cố Nhạn xúc động nhìn thanh niên trước mắt.
Đó là con của y, là con của y và Cố Uyên.
Cố Nhạn ôm Cố Tri vào lòng, trong lòng kích động không nói nên lời.
Y không giỏi ăn nói, cũng không giỏi ở chung cùng người khác, mỗi ngày lại rất bận rộn. Thực ra khi tìm thấy Cố Tri, y đã rất vui, rất muốn bù đắp lại những thứ y thiếu, rất muốn quan tâm chăm sóc Tiểu Tri... nhưng Cố Tri mất ký ức, y lại sợ mình chỉ là một người xa lạ, nếu quá thân cận y lại sợ Tiểu Tri phiền chán, quá xa cách lại sợ Tiểu Tri xa lánh, mấy ngày nay y cứ luống cuống rối rắm không thôi, nhưng bây giờ Tiểu Tri lại gọi y là "ba", một tiếng này khiến lòng y như được lấp đầy, tràn đầy ấm áp.
Một thoáng xúc động, rất nhanh Cố Nhạn hồi phục lại tinh thần, y buông Cố Tri ra có chút áy náy cười.
- Xin lỗi, ba thực sự quá kích động... con không sao chứ?
Y chỉ sợ lúc nãy mình không khống chế được lực đạo, khiến Tiểu Tri bị thương.
- Không sao ạ, con thật sự rất khỏe mà.
Cố Tri cười cười, nhìn nam nhân có gương mặt tương tự mình tới bốn phần,đích xác lúc nãy Cố Nhạn ôm cậu có chút chặt, nhưng thật sự không đau, chỉ là rất thân thiết.
Đây là ba cậu, là người có một nửa huyết thống giống cậu.
- Nếu có gì không thoải mái nhớ nói cho ba biết, được không?
Cố Nhạn vuốt ve mái tóc mềm mại của Cố Tri, trong lòng mềm nhũn.
Gương mặt của Cố Tri đa phần được thừa hưởng từ Cố Nhạn, mắt đan phượng, mũi cao, da trắng, nhưng cũng có một phần thừa hưởng từ Cố Uyên, như đôi môi mỏng bạc tình và con ngươi màu xanh dương, chỉ là con ngươi Cố Uyên thâm sâu như đáy biển, còn của cậu lại trong sáng như bầu trời.
- Ba à, con lớn rồi.
Cố Nhạn thản nhiên làm nũng, vẻ mặt hơi trẻ con nhìn bàn tay đang vò rối mái tóc của mình.
- Khụ khụ.
Cố Nhạn thu tay, tiện thể ho khan cho đỡ chột dạ.
Thực sự là Cố Nhạn rất thích những động vật lông xù xù mềm mại, mà mái tóc của Cố Tri lại tương tự những thứ đó.
Cố Nhạn rời mắt lên đồng hồ trên tường, phát giác thời gian đã khá muộn, Cố Tri lại là bệnh nhân cần nghỉ ngơi sớm, cho nên hàn huyên đôi câu, Cố Nhạn liền khuyên cậu nghỉ sớm, sau đó chính y đẩy cửa bước ra ngoài.
Nhìn Mặt Trời le lói những tia nắng màu cam, trong lòng Cố Nhạn đượm buồn.
Đã 22 năm, không gặp Cố Uyên rồi.
Mặc cho thời gian đã lâu, nhưng Cố Nhạn vẫn nhớ rõ mồn một lần gặp mặt đầu tiên giữa mình và Cố Uyên.
Năm đó y mới 17 tuổi, vừa ham chơi vừa phản nghịch, trộm chạy khỏi Phủ thành chủ chơi, sau đó cứu hai con vật xấu xí da tróc thịt bong.
Lúc đó Cố Uyên và Trầm Phong bị con người truy đuổi chém giết, rõ ràng cả hai con vật không có lông xù, không có vẻ ngoài đáng yêu, nhưng y vẫn nhặt tụi nó về, tự tay chăm sóc.
Con ngươi tan rã rốt cuộc lấy lại tiêu cự, Cố Nhạn rũ mắt, bước ra khỏi nơi ở của Cố Tri.
...
Mấy ngày nay Cố Tri quả thực nhàn rỗi đến phát sợ.
Cho dù y đã cường điệu mình rất khỏe, có thể chạy có thể nhảy, nhưng Cố Nhạn vẫn ấn y vào giường, ngoài Phủ thành chủ thì không cho y đi nơi nào hết.
Ban đầu vốn nghĩ Phủ thành chủ rộng lớn hẳn là không quá nhàm chán, nào biết Cố Nhạn vì lo lắng cho y nên sai rất nhiều người máy và bảo tiêu theo, hơn nữa người trong Phủ thành chủ cũng rất cứng nhắc, đối với y cũng cung kính, ngay cả trò chuyện cũng thập phần cẩn thận, giống như nói sai một chữ là sẽ bị phạt. Cho nên đi ra ngoài một lần, Cố Tri chẳng muốn ra lần thứ hai.
Haizzz, ở trong phòng tuy rằng buồn chán, nhưng ít nhất không có bảo tiêu nhìn chằm chằm, không có người lo sợ cẩn trọng nói chuyện, lâu lâu còn có thể chọc con sói nhỏ Cố Từ.
Khụ khụ, nhìn bề ngoài Cố Tri ôn hòa nhã nhặn nhưng thực ra trong lòng lại có chút ngây ngô trẻ con, bình thường cũng thích trêu chọc vài động vật nhỏ.
Nắng chiều cuối thu không quá gắt, Cố Tri sưởi nắng một hồi liền buồn ngủ, sách trong tay cũng không muốn đọc nữa,cậu úp sách lên mặt, nhắm mắt lại.
Cố Từ đẩy cửa bước vào, thấy Cố Tri úp sách lên mặt, trong lòng hắn thả lỏng, bàn tay hơi buông ra, một quả cầu sắt nhỏ xuôi theo kẽ tay hắn rơi xuống thảm cỏ xanh, lăn vài vòng rồi biến mất dạng.
Tối qua Cố Tri đã ngủ đủ, cho nên giấc ngủ trưa này không quá sâu, khi Cố Từ bước đến bên cạnh, cậu đã mơ màng tỉnh hơn nửa.
Thấy cậu mở mắt, trong mắt Cố Từ lướt qua tia sáng lạnh lẽo. Quả nhiên là giả bộ sao?
Hắn đưa hai tay ra sau lưng, từ trên cao đánh giá Cố Tri.
Mặc dù gương mặt có 4 phần tương tự ba mình, nhưng Cố Từ không cho Cố Tri là con của Cố Nhạn như lời Cố Nhạn đã nói.
Trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy? 22 năm, không sớm không muộn, ngay lúc Lâm gia và An gia chuẩn bị động thủ mới xuất hiện. Hừ, cũng không biết dùng phương pháp gì lại có thể mê hoặc một người lí trí như ba.
- Có chuyện gì sao?
Cố Tri nhập nhèm mở mắt, con ngươi mông lung mang theo một tầng sương mù do mới tỉnh.
- Không có.
Trong lòng lạnh lẽo, nhưng vẻ mặt Cố Từ lại khá bình thản, hắn chỉ là khoanh tay đánh giá Cố Tri từ trên xuống dưới mà thôi.
- Vậy tôi ngủ tiếp đây.
Cố Thi ngáp một cái, cơn gió hiu hiu và ánh nắng ấm áp khiến người ta lười biếng, chẳng muốn động đậy.
- Tôi mặc kệ anh dùng cách gì lừa ba của tôi, nhưng mà kết quả xét nghiệm ADN sắp có, anh không giả vờ nổi nữa đâu.
Có lẽ chán ghét vẻ mặt không thay đổi của cậu, Cố Từ lạnh lẽo buông giọng.
- Hả?
Giọng nói lạnh lẽo xua đi sự buồn ngủ của Cố Tri, cậu ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt.
Hôm qua vừa gọi người ta là ba, sáng nay vừa cùng nhau vui vẻ dùng bữa sáng, sau giờ lại bị nói là giả vờ? Con sói con này vẫn chưa từ bỏ địch ý với cậu à? Không mệt sao? Suốt ngày cứ đề phòng người xung quanh như vậy...
Cố Tri bĩu môi, coi như không nghe thấy lời này của Cố Từ.
Lúc nãy cậu mới đọc sách, biết làm anh trai cần khoan dung độ lượng với một đứa em không nghe lời.
Ừm, mình thật là một người anh tốt.
Cố Tri mơ màng lấy sách che mặt, lại ngủ tiếp.
Cố Từ đứng hỗn độn trong gió, nhìn vẻ mặt bình thản của Cố Tri, trong lòng như đấm một quyền vào bông.
- Hừ!
Cố Từ cắn răng xoay người định rời đi.
Chẳng biết tên gián điệp này là ai phái đến, bản lĩnh châm ngòi li gián rất giỏi, vừa khiến ba ba quan tâm, lại khiến mình năm lần bảy lượt mất tự chủ!
- A!
Cố Tri vốn đang ngủ ngon, nhưng cậu quên bản thân chỉ là ngủ trên một cái ghế nhỏ hẹp, cho nên cậu xoay người một lần liền rơi xuống sàn đá lạnh băng.
Đau đớn khiến Cố Tri tỉnh táo, cậu nhìn vết trầy xước trên tay và chân, trong lòng hơi hoảng.
Không phải cậu sợ đau hay sợ thấy máu, cậu chỉ là sợ Cố Nhạn lo lắng mà thôi.
- Hừ! Yếu đuối!
Cố Từ khoanh tay nhìn Cố Tri chật vật nằm trên đất, trong lòng có chút nghi hoặc. Lại diễn kịch gì? Tự tổn thương mình để lấy sự đồng cảm thương tiếc của hắn?
Nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt Cố Từ càng khinh thường nhìn Cố Tri.
- Tiểu Tri! Con làm sao vậy!
- Con có sao không? Sao không cẩn thận như vậy? Cố Từ! Con ở đây mà lại để anh trai ngã là sao hả?!
- Cái đó... Không liên quan đến em ấy.
Cố Tri sợ ba hiểu lầm, vội vàng lên tiếng giải thích.
Cơ mà, dù cậu có lòng tốt nhưng trong mắt Cố Từ lại không phải như vậy.
Cố Từ xem như hiểu tính toán của tên gián điệp này. Đơn giản mà nói, còn không phải muốn khiến ba ba chán ghét mình sao?
- Ha, vô dụng.
Một vở kịch dở tệ, sẽ không li gián được quan hệ của hắn và ba đâu, ba tinh mắt như vậy, nhất định sẽ nhìn ra bộ mặt thật của tên giả tạo này!
Nhưng kết cục lại là Cố Từ bị Cố Nhạn mắng một hồi, mắng đến mức Cố Từ đẩy cửa ra ngoài.
Gió lạnh thổi qua, Cố Từ siết chặt bàn tay, móng tay ghim thật sâu vào lòng bàn tay.
Vốn cho rằng đã quen với sự lạnh nhạt của người thân duy nhất, nhưng khi thấy ba bênh vực một người xa lạ, trong lòng Cố Từ vẫn rất khó chịu. Vốn cho rằng đã sớm chết lặng, nhưng sâu trong lòng vẫn muốn ba đứng về phía mình một lần, vẫn muốn ba bênh vực mình một lần, hoặc chỉ đơn giản là... muốn ba tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi mới đổ lỗi lên đầu mình.
Cố Từ ngẩng đầu, ánh sáng Mặt Trời lọt vào con ngươi đen kịt.
- Đã chẳng nhớ rõ đây là lần thứ mấy, ba không chút do dự mà tin tưởng người ngoài thay vì tin đứa con ruột là mình. Họa chăng, mình chẳng phải là con ruột của ba?
Cố Từ cúi đầu, cười tự giễu.
Updated 31 Episodes
Comments
Hoa Bích Nam
Thường thường ta thấy những người có mắt đan phượng không thích cười, hơi lạnh lùng xa cách. Hôm nay phá lệ thấy Cố Tri vui vẻ, trẻ con như vậy 😁
2021-05-07
2
mất nick,ngừng hoạt động.
(┛◉Д◉)┛彡┻━┻để đảm bảo bí mật quốc gia,qua trò chuyện nói đi ;>>
2021-05-07
1
mất nick,ngừng hoạt động.
ta cướp lượt cmt đầu,ôi ko???Cố Từ nghĩ mình ko phải con ruột của Cố Nhạn??????cầu giải thích cốt truyện
2021-05-07
1