Chap 2
Sáng hôm sau, khi dùng bữa xong thì nàng vội ra chợ mua vài chiếc bánh hạt dẻ và trà ngon rồi mang đến phủ Thượng Quan. Đến nơi, nàng được mời vào đại sảnh ngồi đợi. Thượng Quan Minh và phu nhân vội chạy ra, Thượng Quan phu nhân bước đến nắm tay nàng cười nói: “Lam nhi con đến lâu chưa? Nào lại đậy ăn bánh với ta nào!” Nói rồi bà cho người mang bánh và trà lên. Những chiếc bánh gạo thơm ngon cùng trà hoa sen mà nàng thích nhất được bày ra trông thật ngon. Nàng ngồi xuống nhẹ nhàng cầm bánh và trà nàng mới mua khi nãy đặt lên bàn rồi nói: “Con biết Ngọc ca ca rất thích bánh hạt dẻ và trà nơi Hoàng Vân lâu nên con mua mang đến cho huynh ấy dùng cho nóng ạ”
Thượng Quan Minh xua tay nói: “Con làm như vậy chi cho cực thân. Nó có tay có chân, muốn ăn thì tự thân vận động. Con không cần lo lắng cho nó. Rảnh cứ đến đây chơi với ta và dì Tuyết Cầm là được rồi.” Bà cũng gật đầu cười hiền. Hai ông bà biết nàng từ nhỏ, khi mẹ nàng qua đời thì cũng coi nàng như con ruột. Lớn lên nàng vừa thông minh, xinh đẹp lại ngoan hiền đoan trang lại càng khiến họ yêu hương hơn nên muốn rước nàng về làm dâu của mình. Ấy vậy mà tiểu tử trời đánh kia lại dám đối xử với nàng như vậy. Ba người ngồi nói chuyện một lúc thì Thượng Quan Ngọc về. Chàng đi lại thỉnh an phụ mẫu rồi định bước đi thì nàng đứng lên hành lễ chào và cất giọng nhẹ nhàng: “Ngọc ca ca, muội có mua bánh và trà nơi Hoàng Vân lâu cho huynh. Huynh mau ăn đi cho nóng.”
Chàng vẫn lạnh nhạt trả lời: “Không cần! Ta đã ăn với bạn hữu rồi. Ta xin phép.” Đưa tay cúi chào rồi đi vội vào trong mà chẳng hề nhìn lại. Còn nàng thì lòng buồn vô hạn, đôi tay khẽ siết chặt và thầm hỏi lòng rằng nàng còn có điểm chưa tốt hay sao chứ?
Còn Thượng Quan Minh thì không cầm lòng được quát lớn: “Tên tiểu tử kia, con đứng lại đó! Sao con lại như vậy hả? Con bé có lỗi gì sao hả? Con đứng lại đó cho ta! Thượng Quan Ngọc!!!!” Mặc cho ông quát mắng, chàng vẫn đi một mạch chẳng thèm ngó lại.
Nàng thấy vậy thì khẽ nắm lấy tay áo ông và nói: “Chắc huynh ấy mệt rồi, Thượng Quan bá bá đừng la huynh ấy nữa. Cũng tại con tự ý mua đến, không trách huynh ấy được. Cũng trễ rồi, con xin phép bá bá và dì con về.”
Tuyết Cầm nắm tay nàng nói: “Ở lại dùng bữa trưa với chúng ta rồi về.”
Nàng cười nhẹ nói: “Dạ thôi ạ, con về để dùng bữa với cha con. Con có hứa với người rồi ạ.” Nói rồi nàng cúi chào và ra về. Hai ông bà đứng nhìn nàng ra về mà long tức anh ách. Ông bước nhanh về phòng chàng còn bà cũng chạy vội theo sau. Bước đến phòng, ông đạp cửa đi vào thì thấy chàng đang ngồi thản nhiên đọc sách như chẳng có gì thì càng tức hơn. Ông đi lại bàn trà ngồi xuống và hỏi: “Lam nhi nó có lỗi gì với con sao? Sao con lại đối xử với nó như vậy? Còn nữa, sáng giờ con đi đâu?”
Chàng đặt quyển sách rồi hời hợt đáp lại : “cô ấy chẳng làm sai gì cả, đơn giản chỉ là con không yêu cô ấy mà thôi. Còn con sáng giờ đi uống trà ở Hoàng Vân lâu với bạn hữu của con.”
Ông nghe xong thì tức đến đỏ cả mặt, bà nghe vậy cũng tròn mắt nói: “Ngọc nhi, sao con không lo học hành thi lấy công danh để sau này còn lo cho Lam nhi nữa?”
Chàng nhíu mày trả lời: “Đường công danh con đã có dự tính. Còn Yên Lam con chỉ xem cô ấy là muội muội. Muốn con cưới cô ấy là điều không thể.”
Ông nghe xong thì tức đến muốn thổ huyết, bà đứng lên nghiêm giọng nói: “Ngọc nhi, ta không cần biết con có yêu hay không. Nhưng hôn sự này đã định. Con có muốn hay không cũng không đến con được tự quyết định đâu. ” Rồi dìu ông về phòng.
Ông đứng lên quay lại nói với chàng: “Nếu con dám làm Lam nhi buồn, ta không tha cho con đâu!!!" Rồi cùng bà đi ra ngoài. Còn chàng thì cầm quyển sách lên đọc tiếp mà chẳng thèm để tâm đến lời nói của hai ông bà.
Updated 64 Episodes
Comments
Minh Lam
Nội dung thì OK mà câu tu tác giả chưa đúng lắm
2024-08-03
3
Lan Huong
bằng hữu
2023-06-29
1
Bảo Nhi
ngược đi chứ mún đấm vô mặt na9 lắm rùi
2022-04-08
1