"..."
Lần này, Hứa Trí Thành chỉ biết ngậm miệng, không muốn nói thêm nửa lời nào nữa.
Trợ lý của Nguyễn Thanh Ngôn xin nghỉ phép hai ngày nên Hứa Trí Thành bị kéo đi làm trợ lý kiêm tài xế cho anh. Rõ ràng anh ta chẳng lấy làm gì vui vẻ, từ lúc ra khỏi nhà đến giờ vẫn không ngớt càm ràm.
Sau khi xuống xe, Nguyễn Thanh Ngôn không muốn làm phiền người khác nên từ chối để cô giáo Trương dẫn đi. Anh tự cầm máy ảnh đi loanh quanh trong sân trường, quan sát xung quanh xem có gì hay ho không.
Đã là cuối thu, cây cối trong sân trường trơ trụi, cành lá đung đưa trong gió lạnh vẻ lặng lẽ, cô đơn. Nhưng trong mắt của một nhiếp ảnh gia, cảnh tượng này lại mang vẻ đẹp vô cùng đặc biệt. Trên hành lang của dãy lớp học còn treo những bức tranh của các em học sinh tự vẽ, nét vẽ non nớt đáng yêu, không có kỹ xảo gì đặc biệt nhưng lại rất chân thực, làm lay động lòng người.
Còn có, ở trước tòa nhà lễ đường... một cô gái mặc chiếc áo khoác len màu trắng, trên lưng... không biết đang đeo cái gì.
Đó rốt cuộc là cái gì nhỉ?
Một khối dài có vẻ vuông vắn, có vẻ dài bằng cả người cô cũng nên. Cô đeo nó trên lưng nhưng vẻ mặt lại rất ung dung, an tĩnh, đứng dưới cây liễu đang xào xạt lá. Khi gió nổi lên, cô khẽ đưa ngón tay út lên gạt lọn tóc bị thổi bay ra trước mặt về sau tai.
Nguyễn Thanh Ngôn bấm máy ảnh rất thành thục và quyết đoán, tất cả những điều đẹp đẽ đều không thoát khỏi ống kính của anh.
Anh cúi đầu xem bức ảnh vừa chụp được. Phóng đại, rồi lại phóng đại...
Cô gái này có hàng lông mày thanh tú, cặp mắt sáng ngời, đang nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt phẳng lặng, trầm tĩnh mà ung dung.
Vốn không có ý định chụp trộm, nhưng nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ "vô tội" ấy, anh đột nhiên lại có chút áy náy.
Để tránh trở thành một kẻ kỳ quái, anh bước nhanh đến chào hỏi đối phương: "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Nếu có mạo phạm đến cô thì tôi sẽ xóa."
"Anh nói gì cơ?" Cô gái khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lại không nhìn vào mắt anh.
"Tấm ảnh." Anh chỉ chỉ vào chiếc máy ảnh đang cầm trong tay.
"Ảnh gì?" Trên gương mặt cô gái vẫn đầy vẻ nghi hoặc, ánh mắt lại nhìn xuống cằm anh.
"..." Anh nhíu mày, lười chẳng buồn giải thích nữa.
"Không có gì, cô không nhìn thấy thì thôi vậy, tôi sẽ xóa ngay đây."
"Vâng, tùy anh." Khóe mắt cô hiện lên ý cười nhàn nhạt, thuần khiết giống như con người cô vậy.
Nguyễn Thanh Ngôn cất máy ảnh đi, ánh mắt hướng về tòa nhà lễ đường ở bên cạnh, tiện thể hỏi: "Cô đến biểu diễn à?"
Cô lắc đầu, trong lời nói có chút cứng nhắc: "Học sinh tôi dẫn đến sẽ biểu diễn."
"Ồ..." Anh gật đầu, lại nổi hứng thú với thứ mà cô đang đeo sau lưng. "Cô đang đeo cái gì vậy?"
"Đàn tranh."
"Đàn tranh." Anh nghiêm túc, thấp giọng nhắc lại một lần.
Anh còn đang nghĩ phải làm thế nào để kết thúc cuộc trò chuyện đầy bối rối này thì Hứa Trí Thành đúng lúc chạy đến. Anh ta đã đỗ xe xong, lúc này còn chưa đến nơi đã vung tay ném chìa khóa cho Thanh Ngôn.
"Tôi có chút việc nên đi trước nhé!" Nguyễn Thanh Ngôn mỉm cười rồi gật đầu, nói.
"Vâng." Cô gái vẫn không nói gì nhiều, lời nói ra cũng rất ngắn gọn khiến người ta không nghe ra bất cứ sự thay đổi âm tình nào.
Anh quay người rời đi, nhìn thấy Hứa Trí Thành chạy tới, vừa cười khúc khích vừa thăm dò: "Cô gái đeo cả cỗ quan tài trên lưng đó là ai vậy?"
"Quan tài cái gì... Đó là đàn tranh." Nguyễn Thanh Ngôn liếc bạn mình một cái vẻ ghét bỏ. "Cậu có hiểu gì không đấy?"
Hứa Trí Thành khinh ngạc nhìn anh chằm chằm. "Cậu được đấy, bây giờ còn đi bắt chuyện với con gái nhà người ta nữa?"
"Bắt chuyện?" Nguyễn Thanh Ngôn nói. "Cô ta còn không phải gu của tôi."
Hứa Trí Thành: "Ồ? Vậy gu của cậu là như thế nào?"
Nguyễn Thanh Ngôn nghĩ ngợi. "Tối thiểu, khi nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt người ta, đấy gọi là phép lịch sự cơ bản."
"Tôi biết rồi nhé, câu không cưa đổ con gái nhà người ta nên mới nói vậy chứ gì?" Hứa Trí Thành lập tức nhận ra "tinh hoa" trong câu nói của bạn mình, liền cười sung sướng. "Ha ha, Nguyễn Thanh Ngôn cậu cũng có ngày hôm nay cơ đấy!"
"Ha!" Nguyễn Thanh Ngôn chỉ lắc đầu cười khẽ mà không giải thích gì thêm.
***
"Tiểu Chi." Vu Niệm từ xa chạy tới, thuận tay đỡ lấy cây đàn tranh mà Cố Sương Chi đang đeo trên lưng. "Dao Dao đi thay trang phục rồi, chúng ta ra sau cánh gà trước đi, để cậu chỉnh lại dây đàn."
"Ừ." Cố Sương Chi nhặt hai cái giá gỗ ở dưới đất lên rồi bám vào cánh tay Vu Niệm từ từ đi cùng cô ấy.
"Cẩn thận nhé, phía trước có bậc thang." Vu Niệm dừng bước, chậm rãi hướng dẫn cô. "Đúng rồi, đi chậm thôi!"
"Mẹ Dao Dao cũng thật là... Buổi biễu diễn của con gái quan trọng như thế này mà lại không tới, đúng ra người đưa con bé đến không nên là chúng ta." Đi vào tòa nhà lễ đường, Vu Niệm nhìn những người đang đi tới đi lui, miệng thì tả lại cho Sương Chi nghe. "Chỗ này rộng lắm, trên sân khấu treo đầy bóng bay đủ màu sắc, trần nhà hình tròn rất lớn, mấy hàng ghế phía trước dành cho lãnh đạo và giáo viên trong trường, ai nấy đều áo mũ chỉnh tề, nghiêm trang đạo mạo, có mấy vị phụ huynh đang lục đục kéo đến từ cánh cửa ở phía sau... Tiểu Chi?"
"Ừ?"
"Sao trông cậu có vẻ không vui thế?" Vu Niệm lại gần, nhìn Sương Chi thật kỹ.
Cố Sương Chi đã khác trước rất nhiều, bây giờ cô ít nói, giữa hai hàng lông mày lúc nào cũng như ẩn hiện vẻ buồn rầu nhàn nhạt.
"Tớ không sao." Vô lúng túng chớp chớp mắt, quay đầu đi chỗ khác không cho Vu Niệm nhìn nữa.
Vu Niệm: "Cậu thật sự không sao chứ?"
"Thật mà." Cô thấp giọng cười. "Thực ra cậu không cần phải miêu tả lại chi tiết như vậy đâu, tớ đều có thể nghe được mà. Phía bên cạnh sân khấu, người phụ trách chương trình đang mắng MC còn chưa thuộc kịch bản. Có một cậu bé đang tiết lộ với mẹ về điểm thi tháng chỉ đạt sáu mươi điểm, mẹ cậu nói sớm biết thế này thì đã không đến, đến chỉ bị người ta cười cho. Cửa bên hông có một cô giáo trẻ đang gọi điện thoại cãi nhau với người yêu, bây giờ chẳng còn tâm tư mà xem biểu diễn nữa rồi..." Cô nói một lèo.
"Oa! Tiểu Chi, thính lực của cậu quá thần sầu rồi!" Vu Niệm cảm thán. "Mặc dù mắt cậu không nhìn thấy gì nhưng những chuyện cậu biết còn nhiều hơn tớ nữa."
Nụ cười của Cố Sương Chi có vẻ chua chát, giọng nói cũng dần trầm xuống: "Nhưng chẳng có ai muốn có cái khả năng này của tớ cả."
***
Âm thanh từ chiếc máy chỉnh âm liên tục vang lên bên tai, Cố Sương Chi nghe mãi mà có chút chết lặng. Bình thường cô không cần dùng đến chiếc máy này thì vẫn có thể chỉnh âm một cách chuẩn xác, vậy mà lúc này lại dường như có thứ âm thanh kỳ lạ gì đó làm ảnh hưởng đến sự phán đoán của cô.
Cái thứ âm thanh tiêu chuẩn đó có thể chạm đến trái tim ấy, lúc này lại lặng lẽ bỏ đi đâu mất.
Khi cô chỉnh âm cho cây đàn tranh xong, quay lại khu vực sân khấu thì chương trình đã bắt đầu rồi. Cô ngồi ở chỗ gần cửa bên hông, nghe thấy hai cô giáo trẻ ngồi ở hàng ghế phía trước đang khẽ nói chuyện.
"Cô nhìn kìa, anh chàng nhiếp ảnh gia ngồi phía bên trái chúng ta đẹp trai quá đi mất."
"Nghe nói anh ta rất nổi tiếng đấy."
"Nổi tiếng thế nào?"
"Tôi cũng không rõ, theo những gì tôi nghe được thì hình như anh ta giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế về nhiếp ảnh."
"Xạo! Anh ta nổi tiếng như vậy mà lại đến trường chúng ta chụp ảnh?"
"Ai mà biết được, đây là Sở giáo dục đích thân mời tới đấy. Có lẽ người ta chụp cái cầu kỳ to tát mãi rồi, giờ muốn chụp cái gì đó khác để đổi gió chăng..."
Đoạn đối thoại sau đó, cô không nghe tiếp nữa, mắt nhìn về phía mà hai cô gái vừa rồi đã nhắc đến.
Vị nhiếp ảnh gia đó... Anh ta đang ở đây.
Updated 132 Episodes
Comments
Phạm Chánh
Văn phong khá quá trời.
2023-05-12
1