Mọi việc xảy ra đều được thu vào ống kính của Nguyễn Thanh Ngôn. Anh hạ máy ảnh xuống nhìn thẳng về phía bên này. Đó là cô gái mà anh vừa gặp. Cô đang ngồi ở vị trí gần cửa hông, không hề động đậy, ánh mắt tĩnh lặng.
Cô ấy có vẻ... rất kì lạ.
Trực giác của một nhiếp ảnh gia đã nói với anh rằng, cô gái này không giống với những người khác. Mặc dù cô thanh tú, xinh đẹp, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác trầm lặng, sâu sắc.
Anh bị ánh nhìn chằm chằm đó làm cho không tự nhiên, bèn khẽ mỉm cười, gật đầu với cô. Dù sao thì cũng mới gặp nhau ngoài kia, giờ chào hỏi một chút cũng là việc nên làm đúng không? Nhưng ai ngờ, người ta lại chẳng quan tâm...
Nguyễn Thanh Ngôn nhìn cô gái đang làm như không thấy anh kia, lại còn quay sang nói chuyện với bạn, khẽ thở dài một tiếng. Anh đột nhiên có cảm giác mình bắt chuyện với con nhà người ta nhưng không thành, tất cả chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Anh lắc lắc đầu, tự cười nhạo chính mình.
Trên đường về nhà, tâm trạng Hứa Trí Thành dường như rất tốt. Trong xe bật một bản dương cầm du dương êm ái, ngón tay gõ gõ lên vô lăng theo nhịp, lơ đễnh hỏi người ngồi bên cạnh: "Bản nhạc này thế nào?"
Nguyễn Thanh Ngôn: "Cũng được. Sao? Cậu muốn hát?"
Hứa Trí Thành thầm hít sâu một hơi, nín thở rồi lấy hết dũng khí nói một mạch: "Tôi nhận giúp cậu rồi."
" ... " Bàn tay đang bấm máy để xem ảnh khựng lại, Nguyễn Thanh Ngôn khẽ cau mày, quay sang liếc bạn mình, giọng như chất vấn: "Tôi đã từng nói là tôi muốn nhận bài hát mới à?"
"Không nhận cũng phải nhận." Thái độ của Hứa Trí Thành có vẻ cứng rắn. "Cậu không biết đấy chứ, phần bình luận trên Weibo của tôi đã bị oán niệm của fan cậu chiếm lĩnh toàn bộ rồi. Bọn họ biết giục cậu thì chẳng có tác dụng gì, liền chạy đến giục tôi. Ngày nào cũng có người nhắn tin riêng hỏi tôi là có phải cậu đã kết hôn đi hưởng tuần trăng mặt rồi sinh con rồi không..."
Nguyễn Thanh Ngôn không nhịn được cười. "Kết hôn, hưởng tuần trăng mặt, sinh con?"
"Cậu còn cười được à?" Hứa Trí Thành cảm thấy mình bất lực rồi. "Từ sau lần hát bài hát chủ đề của bộ phim hoạt hình kỳ quái khủng khiếp đó, cậu liền chạy sang Châu Phi chụp ảnh, đến Weibo cũng chẳng thèm đăng bài mới. Đừng nói là kết hôn sinh con, có nói là cậu cưỡi hạt về tây¹ (ý chỉ cái chết) rồi thì cũng có khối người tin đấy."
"Vậy thì phiền ngài đây báo bình an giúp tôi, nói với bọn họ rằng tôi vẫn còn sống khỏe." Nguyễn Thanh Ngôn nói bằng giọng nhàn nhạt. "Chưa kết hôn, không hưởng tuần trăng mật, càng chưa sinh con."
"Vậy bài hát đó thì sao?" Hứa Trí Thành chỉ chỉ vào đĩa CD ở trong xe.
Người bên cạnh anh ta thở dài một hơi, cũng không suy nghĩ nhiều, thản nhiên nói: "Nhận đi, coi như cậu chân thành mời tôi."
Hứa Trí Thành đen mặt, cũng lười chẳng buồn đôi co với bạn mình, chỉ nói tiếp: "À đúng rồi, tôi còn liên hệ một nữ ca sĩ để song ca với cậu."
"..." Lần này thì tới lượt Nguyễn Thanh Ngôn chẳng biết phải nói gì.
"Cậu trừng mắt nhìn tôi làm gì..." Hứa Trí Thành đang lái xe, chột dạ liếc người ngồi ở ghế lái phụ. "Cậu suốt ngày song ca với tôi, người ta đều cho rằng chúng ta bị gay đấy. Ông anh ơi, cậu có thể không màng thanh danh, nhưng tôi còn muốn tìm bạn gái chứ. Thôi được rồi cậu lườm tôi cũng chẳng thay đổi được gì đâu, chuyện này cứ quyết định như thế nhé!"
Nguyễn Thanh Ngôn cau mày, giọng nói mang theo vẻ bất đắt dĩ: "Ai?"
"Niệm Ngư."
"Ai cơ?" Anh cau mày chặt hơn, hỏi lại lần nữa.
"..." Hứa Trí Thành liếc anh một cái. "Tôi thật không hiểu sao mình lại có thể chơi với cậu được, cậu lăn lộn trong giới cổ phong bao nhiêu năm nay mà không biết tôi và Tiểu Oai hát cùng nhau sao?"
"Biết thế là tốt."
Hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng, Hứa Trí Thành kiềm chế cơn kích động muốn làm thịt người bên cạnh, nói tiếp: "Giọng Niệm Ngư rất hay, nhân khí cũng rất cao, cậu nên thử nghe sản phẩm của cô ấy."
Nguyễn Thanh Ngôn chẳng có hứng thú với những điều này lắm, ánh mắt như đang cười nhạt. "Cậu cũng thật biết cách quyết định thay tôi."
"Vậy là cậu đã chốt rồi?" Chỉ sợ người ta nuối lời, Hứa Trí Thành phải lập tức hành động cho chắc ăn. "Lát nữa tôi sẽ tìm người cải biên bài hát rồi đăng lên Weibo chiêu cáo thiên hạ."
"Tùy cậu." Nguyễn Thanh Ngôn lên tiếng, trong lúc lơ đãng lại mở đến tấm ảnh vừa chụp lúc nãy. Bức ảnh mà anh còn chưa kịp xóa. Làm nghề này bao nhiêu năm, anh đã nhìn thấy người đẹp muôn hình muôn vẻ, ôn nhuận như ngọc, thuần khiết như băng, hoạt bát đáng yêu, xinh tươi rực rỡ..... nhưng lại chưa từng gặp cô gái nào mi thanh mục tú, có thần thái kỳ lạ như thế này. Cô không giống với những cô người mẫu cố tình làm vẻ mơ màng dưới ống kính của anh, trong đôi mắt đẹp của cô phần lớn là vẻ hư ảo, vô vọng.
Updated 132 Episodes
Comments