Để đổi lấy sự bình yên và sinh mạng của hàng ngàn bách tính, cần phải có sự hy sinh...
Cuộc tiến đánh bộ tộc Lã Lập Na lần này đích thân Đông tướng quân sẽ ra trận. Tuổi đời còn rất trẻ nhưng ngài lại rất tài giỏi. Trí dũng song toàn.
Khoác lên vai chiếc áo choàng đỏ thẳm càng làm nổi bật lên bộ giáp phục màu bạc cùng với thân hình cao ráo rất chi là chuẩn mực của ngài. Nói về nhan sắc và dung mạo thì không biết nên dùng từ ngữ nào để có thể lột tả được hết sự tuấn tú này. Mái tóc đen dài buộc cao bay phấp phơi theo làn gió, hàng lông mày rậm, sắt lẹm càng làm ánh lên sự sống động của cặp mắt chim ưng dài và sâu. Ánh mắt của ngài luôn hướng về một nơi xa xăm nào đó.
Binh sĩ được chiêu mộ từ trước ngày đêm luyện tập binh pháp để sẵn sàng chiến đấu với kẻ địch mọi lúc.
Bốn bề đều là những đồng cỏ mênh mông. Khác với ngọn núi hiểm trở nơi phát hiện kẻ đột nhập lần trước, nơi binh sĩ của ta đóng quân là một khu đất rộng và bằng phẳng. Mong rằng vùng đất bình yên này sẽ không bị chiến tranh tàn phá.
Trời hôm nay thật đẹp, tràn ngập ánh sao, từng đợt gió lạnh thổi vào da thịt vốn đã đầy những vết tích của các cuộc chiến khốc liệt để lại. Tại sao chỉ là "Đông"? Họ của ngài là gì? Chỉ có trời mới biết!
Mảnh ngọc bội mà ngài luôn mang theo ở trước ngực chính là thứ duy nhất mà đấng sinh thành của Đông để lại. Đôi mắt ánh lên một nỗi buồn vô tận, sự cô đơn và nỗi ám ảnh luôn đeo bám ngài mỗi đêm kể từ ngày hôm đó. Một buổi chiều chạng vạng, ngọn lửa dữ dội chợt vùng lên, mọi thứ đều bị thiêu rụi...
Vào ngày này của hai mươi hai mươi lăm năm về trước tại một ngôi làng vô danh nằm cạnh vùng biên giới phía Bắc. Đó là một ngôi làng nghèo, nhân dân không thể trồng trọt, họ sống chủ yếu nhờ nghề săn bắt thú rừng.
Ngôi nhà nhỏ nằm ở chân núi chính là nơi Hạ Tiêu - nam nhân có tài săn bắn giỏi nhất làng sinh sống.
Hạ Tiêu vốn tinh thông võ nghệ lại còn khôi ngô tuấn tú nhưng chàng lại có một khiếm khuyết vô cùng lớn đó chính là mất đi giọng nói.
Năm Hạ Tiêu tròn sáu tuổi, lúc đó chàng sống cùng cha mẹ của mình trong làng. Tuy rằng cuộc sống nghèo khổ nhưng bù lại rất hạnh phúc. Cha mẹ rất yêu thương Hạ Tiêu, họ không quan tâm người khác nói gì về con mình.
Chiều hôm đó, biến cố đã xảy đến. Các bộ tộc phản nghịch tràn vào ngôi làng bình yên nơi chàng đang sống. Chúng giết cha, giết mẹ, cướp hết của cải và mọi thứ có thể sử dụng được trong làng kể cả phụ nữ. Phút chốc, ngôi làng đã chìm trong một mùi máu tươi tanh nồng.
Hạ Tiêu không bị bọn chúng bắt, chàng may mắn trốn thoát kịp thời cùng với số ít người còn sống sót. Chính vì thế ngôi làng mới tồn tại được cho đến ngày hôm nay. Chắc chắn rằng, ai trong số những người chứng kiến được viễn cảnh ngày hôm đó sẽ mãi không thể nào quên!
Mối thù giết cha mẹ, bạn bè mãi mãi không thể nào quên. Hạ Tiêu luôn ấp ủ một mong muốn sẽ có một ngày tận tay xẻo thịt bọn người tàn ác đó!
Ban đêm chính là thời điểm Hạ Tiêu đi săn, có một lần chàng đã giết được một con hổ lớn, lột da nó làm áo lông. Nam nhân trong làng ai cũng nhìn Hạ Tiêu bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Nếu chàng không bị câm thì chắc nữ nhân trong làng sẽ tranh nhau mà gã cho Hạ Tiêu mất.
Rạng đông là lúc Hạ Tiêu đi săn trở về mang theo chiến lợi phẩm là hai con nai rừng lớn. Muốn trở về làng phải băng qua một cánh đồng cỏ xanh ngát, làn gió nhè nhẹ thổi làm tâm trạng của chàng trở nên vô cùng khoan khoái.
Bất chợt Hạ Tiêu nghe thấy một thanh âm khác thường phát ra từ phía bên phải. Đó là tiếng gì vậy nhỉ?
Lần theo âm thanh đó, trước mặt chàng bây giờ là một vách đá cao đến ngang thắt lưng còn phía bên dưới là một thung lũng sâu không thấy đáy. Cảnh tượng trước mặt làm chàng giật nảy người.
Một đứa bé được đặt cheo meo ngay sát mép vách đá đang oà khóc dữ dội giống như đang tìm kiếm sự cứu giúp. Cha mẹ của nó đâu rồi? Sao lại để con mình ở nơi nguy hiểm như thế chứ!
Tiếng khóc vang lên ngày một lớn như nhắc cho chàng rõ hơn về sự tồn tại của một sinh linh nhỏ bé ở ngay trước mặt. Không có cha mẹ nào lại đem con mình đặt trên vách đá như vầy cả, chắc chắn đứa trẻ tội nghiệp này đã bị bỏ rơi.
Hạ Tiêu nên làm gì đây? Không được! Nếu còn đứng đây chần chừ nữa thì đứa bé sẽ rơi xuống thung lũng mất! Chàng nhanh chóng tiến lại gần vách đá, bàn tay chai sạn từ từ nhấc bổng cái hình hài nhỏ bé đó lên. Là một bé trai.
Lạ thật, vừa nãy nó còn khóc to nhưng khi được Hạ Tiêu bế lên thì ngay lập tức nín khóc, ánh mắt nó nhìn Hạ Tiêu như thể hiện tấm lòng biết ơn sâu sắc. Đứa trẻ này quả thật rất kì lạ.
Mặt trời đã mọc, cả một vùng được nhuộm bởi một sắc đỏ thuần thúy, ánh sáng này giống như một tia hy vọng loé lên trong thực tại. Đánh dấu cho sự khởi đầu của một con người, một lịch sử mới.
Đứa bé này ta sẽ đặt cho nó một cái tên. Mặt trời mọc ở đằng đông... Đúng rồi! Từ giờ con tên là Đông - sự khởi đầu cho một tương lai mới, ánh sáng đỏ rực dẫn dắt đến sự bình yên.
.....
"Sắp đến canh tý rồi, huynh hãy mau cho tướng sĩ lên đường!" Chu Cửu Hàn báo cáo, đồng thời nhắc nhở vị sư huynh kết nghĩa của mình.
Chu Cửu Hàn cùng với Khương Thái Đức cả ba người là huynh đệ xuất thân từ một ngôi làng nhỏ, bây giờ làng đã không còn. Cả ba đều có chung mối thâm thù đại hận với bọn giặc phản nghịch.
"Ta biết rồi, truyền lệnh xuống, đoàn quân chuẩn bị khởi hành!" Đông ra lệnh.
"Tiểu đệ đã rõ, xin phép được cáo lui."
Nói rồi Cửu Hàn lui xuống chuẩn bị cho việc tiến quân. Bây giờ là canh tý, thời điểm mặt trăng và muôn loài còn đang say giấc. Quân ta sẽ đánh một cú bất ngờ vào doanh trại của tộc Lã Lạp Na. Theo như tin mà quân do thám báo về thì canh tý là thời điểm lính gác của tộc sẽ đổi phiên trực, lợi dụng lúc sơ hở chúng ta sẽ đột nhập một cách bất ngờ, quân canh gác sẽ không kịp báo cáo tình hình vào bên trong, đánh cho chúng không còn manh giáp. Mặc khác cánh quân còn lại chia nhau may phục ở tứ phương làm cho chúng muốn thoát cũng khó lòng thoát được.
Kế hoạch đã định sẵn, quân lính sĩ khí đang tăng cao. Trận này quân ta nắm chắc phần thắng!
Tướng quân với bộ áo choàng đỏ thẳm nổi bật trong màn đêm. Đông lên ngựa, giơ thanh gươm sáng chói lên cao, hô to:
"Toàn quân xuất trận!"
Đông tướng quân tiên phong đi trước, theo sau là hai huynh đệ thân cận của ngài.
Đi đến điểm tập trung thứ nhất, quân ta chia làm hai cánh. Đông tướng quân và Trương Thái Đức sẽ tiến hành đột kích đánh trực diện, Chu Cửu Hàn và cánh quân còn lại lo việc vây bắt những tên bỏ chạy và hỗ trợ từ phía sau.
Phút chốc đã đến được cứ điểm của quân thù, đúng như lời quân do thám báo về, bọn chúng đang thay phiên gác đêm cho nhau.
Đông ra hiệu cho các binh sĩ đợi thêm lát nữa. Khi đám lính gác kia tiến vào doanh trại nghĩ ngơi, chúng ta sẽ tiến hành đột kích. Ngay bây giờ! Các binh sĩ xông lên, tiếng hô hùng dữ dội vang lên. Đám lính gác chỉ trong phút chốc đã bị diệt gọn.
Lã Lạp Na và binh sĩ của hắn đang say giấc thì bị làm cho một phen hoảng loạn, vội vội vàng vàng mặc giáp, cầm gươm mà tiến ra chống trả. Nhưng rõ ràng, một bên đã có chuẩn bị từ trước và một bên bị đánh bất ngờ. Không cần nói cũng biết phần thắng đang nghiêng về phía ai.
Hai quân bây giờ đã bắt đầu giao tranh. Tại sao Đông tướng quân lại chọn buổi tối để xuất trận. Bởi vì quân địch sơ hở? Đó chỉ là một phần. Đối với ngài, sinh mạng của binh sĩ rất quan trọng, một người hy sinh vô ích cũng là đáng tiếc.
Lưỡi gươm được nhuộm đỏ bởi máu của quân thù, nhờ có Thái Đức và những binh sĩ tinh nhuệ yểm trợ nên việc đánh vào trung tâm của doanh trại nhanh hơn dự tính.
Mục tiêu lần này là bắt sống Lã Lạp Na. Gần đây Đông phát hiện ra rằng các bộ tộc mà mình từng diệt trừ đều có một mối liên hệ và nền văn hoá rất tương đồng nhau. Liệu rằng có bí mật nào ẩn sau các bộ tộc mà Tứ Quốc không hề biết đến?
"Bắt sống Lã Lạp Na!" Đông ra lệnh, sau đó cùng binh sĩ tiến vào lều trại của hắn...
#còn_tiếp 🙆♀️❤️
Updated 29 Episodes
Comments