Hoa Lăng mưa lạnh, Lâm Xương cũng chìm trong vân vũ, đi đường lầy lội đã mất hơn một ngày, chập tối cận giờ dạ yến bắt đầu. Hoàn Viên Thuyết mới chạm thành Hà Túc - tô giới Đông Phiệt tại Bắc Viễn. Anh đến tây trang còn không đổi kịp, mặc luôn quân phục vào Hà Túc Đông Doanh phủ.
Đã tròn bảy năm từ ngày Hayato Kobayashi chết, Hoàn Viên Thuyết trong lòng ẩn ẩn bi thương. Những người cũ ở Hà Túc Đông Doanh phủ tất cả đều không còn, Thẩm Hào từ buổi tối hôm ấy biệt vô âm tín, cho dù Hoàn Viên Thuyết có cố gắng thế nào cũng không thể điều tra được.
Hoàn Viên Thuyết tiến vào giữa đại sảnh, anh quan sát một vòng, vốn dĩ mục đích hôm nay đến là để mượn vũ khí, nhưng không vì thế mà anh chịu nhún nhường khuất phục. Gương mặt anh nhàn nhạt biểu tình, luôn ngẩng cao đầu.
Sau lưng anh đột ngột vang lên một thanh âm âm trầm lạnh lẽo:
- Bắc Viễn Thiếu soái, lâu rồi không gặp!
Hoàn Viên Thuyết xoay người, cau mày nhìn thanh niên trước mắt, trông chỉ mười chín hai mươi tuổi, không mặc âu phục cũng không mặc quân phục mà là một bộ kamishimo với guốc gỗ và tất trắng, gã hơi nghiêng đầu, tóc nhạt màu rất dài buộc gọn ra sau, biểu tình vô cùng thong thả:
- Ngài Thiếu soái không nhớ ra tôi sao?
Hoàn Viên Thuyết cau nhẹ hàng mày, gương mặt tinh mỹ hiện lên tia bối rối:
- Đây là...
Mạc Viện vội vàng nhỏ giọng:
- Ngài Hyuga Kobayashi, trong thư mời có đề danh!
Hoàn Viên Thuyết thản nhiên đưa tay ra bắt, môi anh nở điệu cười nhạt nhẽo:
- Lần đầu chúng ta gặp nhau, là tôi sơ sót, đành mời tân Tư lệnh một ly vậy!
Hyuga Kobayashi biểu hiện lãnh đạm, mặc kệ bàn tay đang đưa ra giữa không khí của người đối diện:
- Lần đầu sao? Xem ra trí nhớ của Thiếu soái thật không được tốt!
Hoàn Viên Thuyết mím môi, anh thu cái bắt tay lại, cố gắng lục lọi ký ức. Gã ta vẫn đứng đối diện anh, chằm chằm nhìn vào anh vô cùng khó chịu.
Hyuga Kobayashi chậm rãi tiến đến bên cạnh, khẽ thì thầm, hơi thở nóng rẫy thổi vào vành tai Hoàn Viên Thuyết:
- Thiếu soái vẫn thích dùng Long diên hương nhỉ? Ngày anh trai tôi Hayato Kobayashi cùng Thẩm tiên sinh chết đi, ngoài máu tươi, thứ duy nhất tôi ngửi được cũng chính là mùi hương quý hiển này!
Hoàn Viên Thuyết tâm trí như bị nước lạnh dội qua, khuôn miệng tê cứng, rất lâu mới có thể lên tiếng:
- Thẩm Hào...
Gã cười, mắt hẹp sâu thẳm lưu chuyển:
- Là Hyuga, thưa thiếu soái!
Hoàn Viên Thuyết dường như không thể tin nổi, bảy năm trôi qua, Thẩm Hào không chỉ dung mạo trưởng thành, mà ngay cả tâm tính cũng đã đổi khác. Cái nhìn của Thẩm Hào đối với anh hiện tại giống như căm phẫn đến mức chỉ cần trả được thù giết cha, gã chuyện gì cũng có thể làm ra.
Hoàn Viên Thuyết nghe lồng ngực đau nhói, nếu anh không giết Hayato, phải chăng Thẩm Hào đã có thể như bao đứa trẻ khác, bình phàm trưởng thành. Hoặc giả, anh chỉ cần cẩn thận hơn, ngày hôm đó khóa kín cửa phòng làm việc không để Thẩm Hào trông thấy cái chết man rợ của Hayato Kobayashi, tuy nhiên, quá khứ không thể nào thay đổi, ân hận không giải quyết được vấn đề. Người đối diện anh lúc này cũng không còn là Thẩm Hào, mà là Hyuga Kobayashi, tân Tư lệnh miền nam Đông Phiệt quân. Một kẻ nhận giặc làm cha, quay lưng chỉa súng vào chính đồng bào của mình.
Hoàn Viên Thuyết nụ cười xã giao lãnh đạm, gật nhẹ đầu lướt ngang qua gã, đánh mắt tìm bàn tiệc của Thái Quân Haro Kobayashi. Anh nhanh chóng được nồng nhiệt chào đón.
Hoàn Viên Thuyết tự nhiên ngồi xuống:
- Thật hiếm khi được cùng ngài Kobayashi dùng bữa!
Haro Kobayashi đã hơn sáu mươi tuổi, tóc toàn bộ đều bạc như cước, làn da đầy đốm đồi mồi, không còn khỏe mạnh giống lúc xưa, phải ngồi xe lăn, ngược lại giọng nói trầm đục hữu lực:
- Thời gian này Sư đoàn 112 và 322 lần nữa phải mượn Lâm Xương để tiếp tục hành quân, khuyển tử trong nhà tuổi trẻ non kém, lần đầu tiếp quản tô giới, ta tin rằng Thiếu soái sẽ chiếu cố thằng bé, không gây khó dễ gì!
Hoàn Viên Thuyết miệng cười tâm lạnh, cố ý nhấn mạnh:
- Con trai Thái Quân Kobayashi đều là bậc anh tài, ví như Hayato...
Trên bàn tiệc mười mấy ánh mắt đổ dồn đến Hoàn Viên Thuyết, cơ bản chuyện Hayato Kobayashi mất mạng tại Hoa Lăng năm xưa vẫn là vết cắt nhức nhối trong lòng quân Đông Phiệt.
Haro Kobayashi một nét bất thường cũng không hiện hữu, chỉ thấy môi trên hơi mấp máy, sau đó liền nở nụ cười giảo hoạt:
- Hyuga, lại đây chào ngài Thiếu soái!
Hoàn Viên Thuyết không nhịn được tiếc nuối tận đáy lòng, đứa trẻ ngày xưa đơn thuần cuối cùng cũng đã không còn, bao năm anh hy vọng, tìm kiếm, chỉ để đổi lại một kẻ bán nước cầu vinh.
- Chào cậu, Hyuga!
Thẩm Hào lần nữa lại nghiêng đầu cười, mắt hẹp như vầng trăng khuyết, thiên chân vô tà:
- Rất vui được gặp lại anh, Thiếu soái!
Haro Kobayashi gắp một phần thức ăn vào bát Thẩm Hào, lại nhìn Hoàn Viên Thuyết:
- Nghe nói Giang Bình Nhân dân quân muốn tiến công Bắc Viễn!
Cuối cùng đã đến được công việc chính, Hoàn Viên Thuyết sơ sài nói qua vấn đề với Giang Bình quân, sau đó mở lời:
- Lâm Xương lâu nay đã không còn là tô giới của Đông Phiệt quân, ngài Thái Quân nếu muốn bố trí một tân Tư lệnh ở Hà Túc này, thì cũng nên xem xét một chút! Bắc Viễn Hoàn Nhan quân có mạnh thì Lâm Xương mới được yên ổn!
Thẩm Hào mắt hẹp liếc nhẹ Hoàn Viên Thuyết:
- Nói trắng ra là Bắc Viễn các người đang thiếu vũ khí?
Lời nói trực tiếp đánh vào lòng tự trọng của Hoàn Viên Thuyết, cũng như tình hình khó khăn của Bắc Viễn. Hoàn Viên Thuyết môi lưỡi khô đắng, Thẩm Hào này, quả thật rất hận anh, hận đến mức chỉ muốn giết chết anh. Huống hồ Thẩm Hào đã thật sự bán linh hồn cho quân Đông Phiệt, bốn từ “Bắc Viễn các người” kia chính là trực tiếp phủi sạch tất cả quan hệ với quê hương, với dân tộc.
- Đúng vậy!
Hoàn Viên Thuyết đáp.
Haro Kobayashi nâng ly, lên tiếng:
- Uống rượu đi!
Haro Kobayashi là một con cáo già, không dễ dàng gì đồng ý viện trợ vũ khí cho Bắc Viễn. Hoàn Viên Thuyết lòng sinh chán nản, xem ra việc mượn vũ khí không thể nào thành công.
Hoàn Viên Thuyết trong tiệc uống rất nhiều, đến mức khi tiệc tàn, anh không thể đứng dậy nổi, mơ hồ bám vào vai Mạc Viện mà đi. Hoàn Viên Thuyết tâm thức chỉ nhớ đến chuyện cũ, khi ấy anh còn là một thiếu niên mười sáu tuổi, lần đầu tiên gặp được Hayato Kobayashi.
Hayato Kobayashi thích nam nhân, cả Bắc Viễn không ai không biết, thời điểm đó thế quân Đông Phiệt mạnh như chẻ tre, nếu không thể cùng hắn ta thỏa hiệp, thì toàn bộ Bắc Viễn sẽ chìm trong khói lửa, máu chảy thành sông. Chỉ là Hoàn Viên Thuyết chưa từng nghĩ, cha ruột anh lại đưa ra hạ sách yêu cầu anh phải chiếm được sự hứng thú của Hayato Kobayashi.
Gió rét thổi vào sống lưng buốt giá, Hoàn Viên Thuyết hôm nay của tuổi hai mươi tư đang say túy lúy nghĩ lại không khỏi cay đắng, một người cha có thể nhẫn tâm đối đãi với con trai mình như vậy sao. Anh biết bản thân là con vợ lẽ, anh cũng đã phấn đấu hết sức, chưa từng phạm sai lầm, nhưng...
Hoàn Viên Thuyết bám víu vai áo người bên cạnh, mắt cũng chỉ mở được một nửa:
- Mạc Viện, tôi.. chưa say... còn rượu...
Người kia giữ lấy vai áo anh:
- Tôi không phải Mạc Viện!
Hoàn Viên Thuyết gục vào vai đối phương, một hồi lại ngẩng đầu lên, vuốt ve khắp gương mặt đó, lệ cứ chảy dài:
- Là anh sao? Hayato!
Hoàn Viên Thuyết bật cười, thuở hoa niên, anh còn chưa biết đến tình yêu là gì, người đầu tiên anh dùng mọi biện pháp lấy lòng ngoại trừ phụ thân chính là Hayato, đó cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận được thế nào là tình yêu. Có một đoạn thời gian, mỗi đêm trước khi đi ngủ, anh chỉ ước nguyện làm sao sáng mai thức dậy, Hayato không còn là người Đông Phiệt nữa, hoặc cả hai trở thành thường dân áo vải, không chút can hệ với chính trị thời cuộc.
Anh từng muốn từ bỏ toàn bộ, mặc kệ Hoàn Nhan quân, mặc kệ Bắc Viễn, nhưng Hayato không phải là người đặt ái tình lên trên tất cả. Hayato coi sự nghiệp xâm lược như một tín ngưỡng, dùng mọi biện pháp để đạt đến thỏa thuận có lợi nhất. Là anh lợi dụng Hayato, hay Hayato lợi dụng anh, anh không phân rõ được. Chỉ biết, cuộc tình dù có sâu đậm đến mức nào cuối cùng cũng đến lúc phải chấm dứt.
Hoàn Viên Thuyết bất ngờ hôn lên làn môi người đối diện:
- Hayato! Tôi đợi anh đã rất lâu rồi!
Nụ hôn nồng nàn hương rượu, lại thoang thoảng mùi thuốc lá cao cấp, đầu lưỡi anh đắng ngắt, nhưng lại ngập tràn ấm áp. Hoàn Viên Thuyết đã bảy năm chưa từng rung động trở lại, chưa từng thân mật cùng ai, một nụ hôn này dường như đã vận dụng toàn bộ tâm trí.
Người kia cũng không từ chối, bàn tay to lớn siết lấy eo anh, làn da anh tuy rằng lạnh buốt nhưng lại vô cùng mềm mại. Răng nanh gã mạnh bạo cắn vào bờ môi anh rướm máu, hơi thở cả hai cuồn loạn quyện lẫn nhau, mùi vị dục tình tràn ngập.
Hoàn Viên Thuyết càng nồng nhiệt hôn, người kia càng thêm phấn khích. Phần eo Hoàn Viên Thuyết nhói lên mấy bận đau đớn, nhưng cũng không thể làm anh thanh tỉnh nổi. Hoàn Viên Thuyết vô thức thốt ra một thanh âm mị hoặc, khiến người kia đột ngột dừng động tác.
Gã thì thào, đứt quãng:
- Tôi không phải Hayato! Tôi là Thẩm Hào!
Hoàn Viên Thuyết không hề nghe thấy, anh đã gục trên vai gã, lồng ngực phập phồng say ngủ. Thẩm Hào chật lưỡi một tiếng, ôm anh vào phòng.
Gã thế mà lại khinh suất, để lộ tâm tình bản thân. Thật may mắn Hoàn Viên Thuyết không đủ tỉnh táo nhận ra. Thẩm Hào thở mạnh, cố tỏ vẻ nhẹ nhõm, kỳ thực đáy lòng nặng trĩu đớn đau.
Updated 82 Episodes
Comments
Irisé
Hmu hmu
2021-07-29
0
Mèo Lười 🍅🍥 (off dài vì bận)
Hoàn Viên Thuyết thiệt là đáng thương
2021-07-10
1
Táo🍏[ Tùng Lemon🍋 ]
má ... cái chap nó dài... đọc nó đãaaaa!
2021-05-13
0