Gió thổi qua khung cửa sổ, những tia nắng sớm mai rọi vào phòng học. Cậu vươn vai uể oải, gương mặt thiếu ngủ mơ màng trông rất đáng yêu, vỗ vai Á Hiên một cái:
- Tiểu Hiên, tớ xuống phòng y tế ngủ một lúc, thầy có hỏi nói tớ bị bệnh nên xin nghỉ một tiết nhé.
Á Hiên vừa đặt mông ngồi xuống còn đang mơ màng thì bị cậu vỗ vai nên hơi giật mình liền quay qua trách móc cậu:
- Ui má ơi... mới sáng sớm cậu vỗ vai tớ làm gì, xui chết đi được mà.
Cậu không quan tâm Á Hiên nói gì, trực tiếp đứng lên đi về hướng cửa, thuận tiện lấy luôn hộp sữa của Tứ Húc bàn trên. Tứ Húc còn mãi lay hoay nhiều chuyện với bàn bên cạnh, sau khi quay lại liền mất hộp sữa bữa sáng của mình. Gương mặt hoang mang lục tìm hộp sữa trong đóng vở của mình, vừa tìm vừa lẩm bẩm:
- Tổ cha đứa nào mất dạy cầm hộp sữa của tớ rồi...
'Bộp' một tiếng, Á Hiên vươn tay đập quyển vở vô đầu Tứ Húc, gương mặt bất cần:
- A Húc ngốc à, hộp sữa của cậu bị Tiểu Hạ lấy đi rồi, cậu hét lên như thế không khéo lại có chuyện với cậu ấy đấy...
Tứ Húc vừa xoa đầu vừa oai oái nhìn Á Hiên:
- Tống Á Hiên cậu bị điên rồi à, đập như vậy lỡ tớ ngốc luôn rồi sao?.
Á Hiên không thèm quan tâm Tứ Húc, bắt đầu lôi sách vở trong ba lô ra, chỉnh lại bàn học cho ngay ngắn, hoàn thành xong mới trả lời Tứ Húc:
- Cậu ngốc sẵn rồi, nếu do bị đập mà ngốc thì e rằng Tiểu Hạ mới là người nên chịu trách nhiệm nha...
Tứ Húc trợn mắt nhìn Á Hiên, tức đến nói không nên lời, cuối cùng 'Xía' một tiếng liền quay lại chỗ ngồi của mình.
Sau khi cậu rời phòng học liền đi đến phòng y tế, vừa vào phòng liền tìm một cái giường trống trong cùng nằm xuống. Bác sĩ Vương nhìn cậu lắc đầu, đem cho cậu 1 chai nước suối:
- Bạn học Hạ, em lại bị làm sao nữa rồi, có cần thầy kê thuốc cho em hay không?
Cậu nhận lấy chai nước, mở nắp ra uống một ngụm, cười nhẹ đáp lời bác sĩ Vương:
- Em không sao ạ, tại tối qua thức khuya quá nên bây giờ hơi mệt thôi, em nằm một chút sẽ khỏe lại ngay...
Bác sĩ Vương cười cười rồi cũng không nói gì nữa, xoay người đi đến bàn làm việc của mình, cầm theo tập hồ sơ liền đi ra ngoài:
- Thầy phải đi họp, em cứ nằm đó nghỉ ngơi đi, nếu không khỏe thì báo với thầy nhé...
Cậu 'vâng' một tiếng liền nằm xuống nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ. Bác sĩ Vương lắc đầu nhìn cậu, khép cửa phòng lại liền rời đi.
Một lúc sau cậu liền nghe tiếng ồn ào ở giường bên cạnh, lật người một cái nheo mắt nhìn qua khe hở của màng ngăn. Một đám 4 người lớn tiếng nói chuyện không kiên nể ai, hắn nằm trên giường gương mặt bất cần lên tiếng:
- Các cậu phiền thật mà, trốn đến đây cũng bị các cậu tìm ra được...
Gia Kỳ ngồi giường đối diện xoay xoay móc khóa, nhăn nhó trách móc:
- Nghiêm Hạo Tường, cậu cũng quá đáng lắm rồi đấy, bọn tớ tìm cậu cả buổi còn cậu lại trốn lên đây ngủ ngon ghê.
Hắn cười cười liền đạp Diệu Văn đang ngồi trên giường của hắn xuống dưới đất:
- Lưu Diệu Văn, cái chỗ chật hẹp như vậy em lại leo lên ngồi được à?
Diệu Văn bất ngờ bị đạp xuống đất có phần oán trách nhìn hắn, phủi mông ngồi dậy:
- Tường Ca à, anh bị bệnh à, đạp em rớt xuống giường vậy biết đau lắm không hả?
Chân Nguyên cười cười đỡ Diệu Văn ngồi dậy:
- Hạo Tường à, cậu ra tay cũng nặng lắm rồi đấy, trực tiếp đập thằng nhỏ vào cạnh giường không phải tốt hơn sao?
Diệu Văn trợn mắt nhìn Chân Nguyên:
- Nguyên Ca, anh cũng ít có ác quá ha...
Hắn chẳng quan tâm mọi người, nhắm mắt liền muốn đi ngủ. Gia Kỳ dùng chân đạp vào giường của hắn:
- Nè, cậu còn chưa trả lời câu hỏi của bọn tớ mà...
Hắn mở mắt ra nhìn Gia Kỳ, gương mặt không biểu cảm:
- Tự dưng lại muốn tớ vây vào thằng nhóc đó làm gì, tớ không bắt nạt học sinh ngoan hiền đâu...
Diệu Văn đưa điện thoại có ảnh cậu qua cho hắn xem:
- Tường Ca, anh nhìn xem cậu ta chỗ nào ngoan hiền, hôm trước còn chơi khăm em làm em mất mặt trước crush nữa chứ, anh mau giúp em cho cậu ta bài học đi...
Hắn nheo mắt nhìn bức ảnh trên điện thoại của Diệu Văn, cậu học sinh khuôn mặt đáng yêu, dáng người gầy gò, nụ cười tỏa nắng... Trong phút chốc hắn đơ cả người, nhìn chằm chằm bức ảnh đó.
Thấy hắn mãi nhìn điện thoại mà không trả lời, Gia Kỳ liền đạp chân giường của hắn lần nữa kéo tâm trí hắn quay trở lại:
- Hạo Tường, cậu đừng có nhìn không ngớt mắt như thế chứ, không biết còn tưởng cậu gặp được người yêu trong mộng rồi đấy...
Hắn thu hồi ánh mắt, gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ:
- Chuyện đó là của Diệu Văn, để em ấy tự giải quyết, sao phải bắt tớ ra tay chứ?
Diệu Văn lây vai hắn, gương mặt bài ra dáng vẻ nũng nịu:
- Năng nỉ anh mà Tường Ca, em mất mặt như thế không lẽ anh nhắm mắt làm ngơ...
Chân Nguyên cười cười đá cho Diệu Văn một cái:
- Tường Ca của em cao lãnh lắm nha, em càng năng nỉ cậu ta càng làm ngơ thôi...
Hắn cười cười kéo lại màng ngăn, xua tay đuổi người:
- Mọi người mau trở về lớp học đi, tụ tập ở đây bác sĩ Vương sẽ mắng chúng ta đấy...
'Rẹt' một cái Gia Kỳ liền kéo tấm màng ngăn ra, cười cười nhìn hắn:
- Cậu chắc chắn không ra tay có phải không?. Vậy tớ nói cho cậu nghe người xả bánh xe của cậu làm cậu phải dẫn bộ về nhà mấy hôm trước là thằng nhóc đó đấy...
Hắn liếc mắt nhìn Gia Kỳ, gương mặt không rõ là giận hay bất cần:
- Tên thằng nhóc đó là gì??
Diệu Văn chen lên trước mặt hắn, cao hứng lên tiếng:
- Hạ Tuấn Lâm, lớp chuyên 10A1...
Cậu vốn là hóng chuyện chơi, nhưng đột nhiên có người nhắc tên cậu, gương mặt cậu vặn vẹo, âm thầm oán trách trong lòng:
- Hạ Tuấn Lâm ơi là Hạ Tuấn Lâm, kẻ thù của mày ở khắp mọi nơi như vậy sao?
Cậu vội vàng định rời khỏi phòng y tế, vừa bước xuống giường liền vấp phải tấm màng che, trực tiếp kéo rơi nó xuống đất. Tình huống ngượng ngùng khiến cả phòng trở nên yên tĩnh, 5 gương mặt nhìn nhau ngơ ngác, hắn nheo mắt nhìn cậu, Diệu Văn trợn mắt chỉ tay về hướng cậu:
- Chính cậu ta, cậu ta chính là Hạ Tuấn Lâm..
Updated 69 Episodes
Comments
TF Gia Tộc
chắc z á
2022-12-10
7
TF Gia Tộc
câu này đọc mà thấm
2022-12-10
5
vt💢
😂😂😂 em ko nói là Lâm nhi lấy đâu ak😎
2022-07-29
3