Tình Trong Vô Vọng
Chúng ta chia tay đi! Từ nay em sẽ không ở đây nữa! Đảm bảo suốt cuộc đời anh sẽ không phải nhìn thấy em!
Du Nguyệt tay kéo chiếc vali đến đứng trước mặt Trịnh Diệc Thần nói lời chia tay và ngắm nhìn khuôn mặt của người con trai cô yêu thương lần cuối. Cô biết mối quan hệ này không thể tiếp tục được nữa, nếu bên nhau chỉ mang lại toàn đau thương thì chi bằng rời xa.
- Cô nghĩ mình có thể dễ dàng chối bỏ trách nhiệm như thế ư?
Trịnh Diệc Thần đứng dậy đi về phía Du Nguyệt, đôi mắt anh đỏ lồng vì suốt bao ngày chỉ toàn rơi nước mắt cho đến bây giờ thì nước mắt chẳng còn để rơi nữa.
- Nếu không tại cô thì em gái tôi không phải chịu nỗi ô nhục lớn như vậy! Nó sẽ không phải vì thế mà tìm đến cái chết!
- Chỉ là sự cố thôi mà! Dù sao thì ba em cũng đã chịu tội tử hình rồi còn gì! Còn về bản thân em, em sẽ tự mình kiểm điểm lại để cầu xin sự tha thứ từ Ngọc Hân...a....
Trịnh Diệc Thần tức giận bóp lấy cổ Du Nguyệt:
- Cô nghĩ mọi chuyện dễ dàng cho qua như vậy sao? Chính cô là người gián tiếp giết em gái tôi giờ cô muốn chối bỏ trách nhiệm hả? Tôi nói cho cô biết cô không được đi đâu cả! Món nợ này cô nợ tôi nhất định cô phải trả cho xong!
- Được! Trong chuyện này không phải em không có lỗi! Nếu như hôm đó em không nhờ cô ấy đến nhà cũ lấy giúp vài cuốn sách thì cô ấy đã không bị ba em.... Vậy nên em sẽ trả, em dùng cả đời để trả món nợ này cho anh và cô ấy! Về việc đó em xin lỗi anh rất nhiều!
- Hừ! Xin lỗi mà em gái tôi về được sao?
- Vậy thì hai mạng đổi một mạng! Anh giết em luôn đi!
Trịnh Diệc Thần buông lỏng tay khỏi cổ cô ra cười nham hiểm:
- Giết cô ư? Dễ dàng quá đấy! Bố cô đã chết dễ dàng trong khi ông ta còn được hưởng lợi thì tôi sẽ khiến con gái ông ta chết còn thê thảm hơn em gái tôi!
Ngữ điệu của Trịnh Diệc Thần vô cùng man rợ khiến Du Nguyệt nghe mà lạnh cả sống lưng cả người run lên bần bật.
- Sao? Sợ hả? - Trịnh Diệc Thần ghé sát tai cô.
- Không!
- Vậy thì đi theo tôi!
Trịnh Diệc Thần nắm lấy cổ áo của Du Nguyệt lôi đi, anh ta đưa Du Nguyệt xuống một căn phòng tối dưới hầm, nơi đây lạnh lẽo thấu xương tối tăm vô cùng, ở đây cũng khá lâu nhưng Du Nguyệt chưa từng thấy qua nơi này. Trịnh Diệc Thần mở cửa của một căn phòng rồi ném Du Nguyệt vào trong đó.
- Từ nay cô sẽ ở trong đó cho đến khi nếm đủ mùi đau khổ rồi tôi cho cô ra ngoài! Haha yên tâm đây mới chỉ là bước đầu thôi! Ngoan ngoãn ngồi đó mà suy nghĩ về những thứ sẽ xảy ra với cô trong tương lai đi!
*Rầm*
Cánh cửa đóng lại không gian trở nên tĩnh lặng hẳn, Du Nguyệt đảo mắt nhìn xung quanh chẳng có lấy một tí ánh sáng nào cả, cô ngồi thu mình lại vùi đầu suy nghĩ về Trịnh Diệc Thần trước kia, anh ấy khác hẳn bây giờ rất dịu dàng ôn nhu, yêu chiều cô hết mực, những khi cô chỉ bị xây sát nhẹ đã đủ để anh cuống cuồng lo lắng rồi chứ huống gì là bị nhốt trong phòng tối nhưng bây giờ có lẽ vì cái chết của Trịnh Ngọc Hân đã là cú đả kích tinh thần lớn cho anh khiến anh thay đổi mọi thứ.
* Version Group*
Trịnh Diệc Thần vẫn phải đến công ty để gải quyết công việc của mình, mấy ngày nay anh bỏ bê công việc nên giờ nó chất lên như núi, các cuộc họp diễn ra dồn dập nhưng không hề có bóng dáng của trợ lý riêng là Lam Du Nguyệt mà toàn là trợ lý thay thế khiến mọi người trong công ty không khỏi tò mò, giám đốc bộ phận chăm sóc khách hàng Đằng Vũ là bạn thân từ nhỏ của Trịnh Diệc Thần xưa nay anh ta luôn là người vui vẻ tính tình hòa đồng và đặc biệt trong công ty trừ Du Nguyệt ra thì anh là người duy nhất được vào phòng Trịnh Diệc thần mà không cần gõ cửa bởi anh không hề có tí phép lịch sự nào, bởi vậy cũng chỉ có mình Đằng Vũ dám lên tiếng hỏi khi sếp đang như cục than đỏ rực ấy.
- Này sếp! Trợ lý Lam bị ốm sao?
Trịnh Diệc Thần nhìn Đằng Vũ trừng mắt khiến anh có một phen hú hồn.
- Cô ta sẽ không đi làm nữa!
Dù rất tò mò lý do cụ thể nhưng chẳng ai dám nói gì chỉ đành cắm cúi vào công việc, hôm nay sếp như cục than đỏ lừ vậy ai dám đụng tới, chỉ cầu trời khấn phật cho bản thân không phạm lỗi gì để được sống thôi.
9h.
10h.
Qua đêm Trịnh Diệc Thần vẫn không về, anh làm việc như điên cuồng vậy không chịu ngừng nghỉ, mấy đêm thức trắng cộng cả đêm hôm qua nữa khiến thân thể anh xanh xao tàn tạ đến đáng sợ, mái tóc bù xù thêm cả đôi mắt như gấu trúc nữa, Vũ Đằng xuýt thì không nhận ra anh nữa, cậu vừa sáng đến công ty đã thấy anh trong phòng thì đến chơi chút mà nhìn anh bạn như vậy thì chơi bời gì, cậu ta đang định tự tử hay sao không biết.
- Này Trịnh Diệc Thần! Tôi biết là cậu rất đau lòng nhưng cũng không cần dày vò bản thân như vậy đâu!
- Cậu mặc kệ tôi!
- Cái thằng này! Cậu tính bỏ công ty bỏ bố mẹ và gia đình cậu sao? Ngọc Hân nó cũng chẳng muốn cậu vì nó mà như vậy đâu! Chẳng lẽ cậu muốn nó chết mà không được siêu thoát à?
- Cậu im miệng! - Trịnh Diệc Thần đập bàn đứng phắt dậy.
- Thôi thôi! Tôi biết là cậu đau lòng mà! Đi! Đi uống vài chén rượu cho quên chuyện đó đi cho nhẹ lòng hơn rồi bắt đầu từ mai tiếp tục sống! - Đằng Vũ khoác vai Trịnh Diệc Thần dẫn đi.
* Phòng Vip quán bar VRT*
- Nào nào uống đi! Uống cho quên mọi thứ nào! - Lúc này Đằng Vũ đã ngà ngà say, hai tay hai em chân dài tiếp rượu.
Trịnh Diệc Thần cầm cả chai rượu uống, từ sáng tới bây giờ là 7 giờ tối anh đã uống được hơn chục chai rượu, cũng say ngất ngưởng chẳng khác gì Đằng Vũ, tay cũng ôm gái hát hò lung tung chẳng còn biết trời đất gì.
Đến lúc mệt quá rồi thì cũng ngủ mất khi nào chẳng hay, may mà nhân viên gọi được cho thư ký Vương đến đưa họ về nhà.
Updated 105 Episodes
Comments
...
chéo với mình ko cậu iu . mình đã like trước một ít nếu bạn qua trả đủ thì mình sẽ fl và like full tất cả các truyện của bạn để chéo dài dài nhoa
2021-09-08
0
Hàn Lâm Thiên Thu (Mithu)
chéo hông bann
2021-07-29
4