Dương Tổng, Đừng Yêu Em
Tại cổng lớn của Dục gia, từng chiếc siêu xe lần lượt chạy vào, tiếp theo đó là những người thương gia có tiếng trên thường, trên người mặc đồ hàng hiệu bước xuống thảm đỏ. Đa số bọn họ đều có đôi có cặp, chỉ riêng một số người lại không thích có người đi cùng, điển hình là Dương Tuấn Phong. Bởi vì theo anh nghĩ, đem theo phụ nữ rất phiền phức, vả lại anh cũng chẳng có người phụ nữa nào bên cạnh.
Băng qua thảm đỏ đi vào trong ngôi biệt thự theo kiểu phương Tây, Tuấn Phong ung dung bước đến một bàn tiệc, cầm ly rượu vang trên tay, nhấp một ngụm. Đối với anh, những buổi tiệc như thế này thật sự rất nhàm chán. Nhưng nếu như may mắn gặp được một đối tác làm ăn nổi tiếng thì cũng không quá nhàm chán như vậy.
Tuấn Phong lơ đãng đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng chẳng phát hiện được gì, đành thu hồi ánh mắt, tiếp tục thưởng thức ly rượu trên tay của mình. Tuy anh không am hiểu về rượu nhưng đây có lẽ là loại rượu vang ngon nhất từ trước tới giờ mà anh từng nếm qua. Nó có một mùi hương thoang thoảng, khi uống vào sẽ có một vị ngọt ngào tan chảy trong miệng rồi dần dần trở thành vị chua chát, có chút cay nóng ở cổ họng, để lại cho người thưởng thức một cảm giác nhớ mãi không quên.
Trong khi anh đang chìm đắm trong ly rượu vang, thì một bàn tay đập nhẹ lên vai anh một cái làm anh giật mình. Phía sau liền truyền đến một tiếng cười khẽ, anh quay lại, dùng ánh mắt khinh thường nhìn chủ nhân của tiếng cười kia, người đó không ai khác là Trịnh Chu. Cậu ta luôn tìm mọi cách để trêu chọc anh nhưng mỗi lần như thế đều bị anh cho một ánh mắt khinh bỉ rồi lạnh lùng quay đi. Lần này cũng vậy, Tuấn Phong nhìn cậu ta một cái, tiếp tục thưởng thức ly rượu của mình.
Trịnh Chu biết rằng anh sẽ phản ứng như vậy, nhún vai một cái rồi cầm lấy ly rượu trên bàn.
"Cậu lúc nào cũng nhàm chán như vậy. Đừng uống nhiều rượu quá đó. Chị cậu bảo tôi xem chừng cậu đấy."
"Biết rồi."
Đúng lúc này, ánh đèn trong căn phòng đột nhiên biến mất, dồn về phía trên tầng. Trong ánh sáng ấy dần hiện ra hình ảnh của một người đàn ông trung niên, khoảng chừng 45 46 tuổi, trên tay cầm một cái micro, hướng xuống dưới mỉm cười. Người đó không ai khác chính là Dục Đức, chủ tịch tập đoàn HD, chuyên về trang sức dành cho phái nam lẫn phái nữ.
"Cảm ơn mọi người đã đến dự tiệc do Dục gia chúng tôi tổ chức. Hôm nay, tôi ngỏ lời mời các vị đến là có hai việc quan trọng muốn thông báo. Thứ nhất, con trai duy nhất của tôi, Dục Y Hàm, sẽ thừa kế công ty thiết kế trang sức JK."
Vừa dứt lời, ánh đèn lại chuyển qua một người thanh niên có vẻ ngoài khá tuấn tú, gương mặt có chút kiêu ngạo, chầm chậm bước đến đứng bên cạnh Dục Đức. Phải, hắn ta là Dục Y Hàm, đứa con trai duy nhất của Dục gia. Hắn đưa con mắt nhìn xuống những người phía dưới, nở nụ cười quyến rũ cúi người chào. Mà hành động này, mục đích không chỉ là chào hỏi mà còn là câu dẫn những người con gái trẻ trung phía dưới. Quả nhiên, sau khi hắn kết thúc màn chào hỏi, phía dưới liền vang lên tiếng xôn xao. Mà Dục Y Hàm lẫn Dục Đức đều hài lòng với phản ứng này.
"Con trai tôi từ nhỏ đã sống ở nước ngoài nên bây giờ mới có dịp giới thiệu cho mọi người biết. Mặc dù kiến thức của nó không ít nhưng tôi mong mọi người có thể chiếu cố cho nó. Còn việc thứ hai tôi muốn nói với mọi người ở đây, đó là sản phẩm mới nhất của công ty chúng tôi."
Một người áo đen nhanh chóng đẩy một tủ kính hình vuông tới, bên trong là một chiếc vòng cổ, mặt dây chuyền làm bằng thạch anh khắc hình hoa hồng, chính giữa còn đính thêm một viên đá ruby nhỏ, nếu không để ý kĩ thì sẽ không thể biết được giá trí thật sự của nó.
Để mọi người được chiêm ngưỡng rõ hơn, Dục Đức cho người chiếu lên màn ảnh lớn. Mọi người sau khi thấy đều trầm trồ khen ngợi, bàn tán không ngừng, ai cũng muốn có được nó. Chỉ có Tuấn Phong cùng Trịnh Chu là không có phản ứng gì, bởi vì họ không hứng thú lắm với trang sức.
"Đây là vòng cổ mới nhất do công ty tôi thiết kế, trên thế giới chỉ có một cái, được làm từ thạch anh và ruby vô cùng quý giá. Nó tượng trưng cho sự lãng mạn, giống như một lời tỏ tình dành cho những quý cô xinh đẹp. Nếu mọi người ưa thích thì có thể đến công ty tôi, chúng ta sẽ cùng nhau nói về giá trị của nó. Đây chỉ là một mẫu thiết kế, còn rất nhiều mẫu ở công ty chúng tôi, đều chỉ có một cái duy nhất. Mọi thứ đều có ở công ty chúng tôi. Những điều cần nói tôi cũng đã nói xong, chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ."
Tiếng nói vừa dứt, một tràng vỗ tay được vang lên, căn phòng dần sáng lên, mọi người lại tiếp tục cùng nhau ăn uống, nói chuyện. Tuấn Phong bắt đầu cảm thấy có chút buồn chán, muốn về nhà nhưng lại không thể, bởi vì anh phải đợi buổi tiệc kết thúc mới được về. Nếu không bà chị ở nhà lại làm ầm lên, nói rằng anh làm việc không nghiêm túc. Nghĩ thôi cũng đã thấy phiền phức rồi.
Đúng lúc này, Dục Y Hàm bước tới chỗ anh, trên mặt không còn vẻ kiêu ngạo như lúc trước mà dần trở nên thân thiện, giống như đã quen Tuấn Phong từ lâu. Bên cạnh hắn là một người phụ nữ thấp hơn hắn một cái đầu, nước da trắng trẻo, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ bó sát người, chân váy được xẻ từ đùi xuống mắt cá chân lộ ra một cái chân thon thả. Cô sở hữu một đôi mắt to tròn đen nhánh, sóng mũi cao nhỏ gọn, và đôi môi đầy đặn đỏ mọng, tất cả hợp lại tạo nên một gương mặt có thể nói còn đẹp hơn minh tinh gấp vạn lần, một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Chỉ tiếc rằng, gương mặt ấy một chút cảm xúc cũng không có, giống như một cái xác vô hồn, càng tạo cho người ta một cảm giác muốn ôm cô vào lòng mà bảo vệ.
Dục Y Hàm bước đến trước mặt Tuấn Phong, niềm nở cười, đưa tay ra.
"Cảm ơn Dương tổng đã đến dự buổi tiệc của Dục gia chúng tôi. Lúc nãy ba tôi từ trên cao đã thấy anh nhưng vì công việc còn nhiều nên không thể tiếp đón anh một cách chu đáo. Mong anh thông cảm."
"Ừm." Tuấn Phong chẳng quan tâm mấy đến việc Dục Đức có tiếp đón anh hay không. Dù sao anh cũng chẳng muốn tới dự buổi tiệc này. Anh hờ hững bắt tay với Y Hàm, ánh mắt vô tình lướt qua người phụ nữ bên cạnh hắn.
Dục Y Hàm nhận ra anh đang nhìn người bên cạnh mình thì ngay lập tức ôm eo cô đẩy tới, vui vẻ giới thiệu. "Đây là bạn gái của tôi, tên Từ Thanh Tú. Thanh Tú, mau chào Dương tổng đi."
"Chào Dương tổng, rất hân hạnh được gặp anh." Thanh Tú bắt chước Y Hàm đưa tay ra, ngước nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim đột nhiên lại đập mạnh một cái. Cô biết cảm giác này, rất lâu rồi cô đã không còn cảm nhận được tim mình đang đập nữa. Nhưng giờ phút này, trái tim ấy lại đập liên hồi vì người đàn ông trước mặt.
"Chào cô."
Bàn tay truyền đến cảm giác mát lạnh, là tay của Tuấn Phong. Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung làm Thanh Tú giật mình né tránh, vội rụt tay lại, gương mặt vẫn vô cảm như cũ.
Dục Y Hàm dường như nhận ra có điều không đúng, vội vã nói với anh vài câu rồi kéo cô rời đi.
Tuấn Phong nhìn theo bóng lưng của bọn họ, trong đầu hiện lên hình ảnh của Thanh Tú, cảm thấy có chút quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó.
Trịnh Chu đi tới, khoác tay lên vai anh, cũng nhìn về phía hai người kia, có chút ngạc nhiên nói với Tuấn Phong. "Trái Đất này quả nhiên rất tròn nha. Cậu còn nhớ cô gái kia không? Cô ấy từng là hoa khôi của trường mình đó. Năm đó tụi mình học lớp 12, cô ấy lớp 10. Vừa vào trường đã nổi tiếng là xinh đẹp lại còn học giỏi, được rất nhiều người yêu thích. Không ngờ, bây giờ đã là bạn gái của Dục Y Hàm rồi. Có chút đáng tiếc."
"Đáng tiếc?" Tuấn Phong khó hiểu nhìn cậu. Nếu được làm dâu trong Dục gia chẳng phải là điều rất tốt hay sao? Vì sao lại đáng tiếc?
"Đúng vậy. Dục Y Hàm là một tên sát gái nổi tiếng, có khi cô ấy chỉ là tình nhân mua vui của hắn thôi. Làm gì có cửa bước vào Dục gia? Haiz. Một người đẹp như vậy, vì sao lại chọn hắn chứ? Nào. Chúng ta đi thôi. Buổi tiệc cũng đến lúc tàn rồi." Cậu vừa nói vừa vỗ vai Tuấn Phong. Anh gật đầu, hai người cùng quay lưng trở về nhà.
Trên đường về nhà, anh lại nghĩ đến Thanh Tú. Anh chợt nghĩ đến, một cô gái có vẻ đẹp rất giống với Thanh Tú đã từng tỏ tình năm cuối cấp. Nhưng xung quanh cô gái đó lại toả ra một cảm giác rất thoải mái, gương mặt luôn tươi cười, nói thích anh chứ không phải gương mặt vô cảm kia. Có lẽ là người giống người? Nhưng mặc kệ là ai, anh cũng không quan tâm. Đã là bạn gái của người khác, tốt nhất đừng nên nghĩ về người đó nhiều để tránh phiền phức. Tuấn Phong đã luôn nghĩ thế.
Updated 52 Episodes
Comments
Ngọc Thanh
a
2021-08-27
2
Thập Tô
.............
2021-08-20
2