"Lại thêm một người tổn thương vì thầy.!"
"Ai kêu bắt nạt học trò của thầy làm chi"
"Đã vậy còn là Chiêu Lang..!"
"Được rồi, được rồi, chúng ta mau tới thăm thằng nhóc Chiêu Lang xem nó thế nào rồi, kẻo thầy phát hiện chúng ta đi hóng chuyện là chết.."
...
Cuối cùng tôi cũng tỉnh lại sau ba ngày liền hôn mê, lúc này trong phòng chỉ còn một mình học trưởng đang ngồi gọt táo, thấy tôi đang lồm cồm ngồi lên liền dừng tay đi lại giường đỡ tôi dậy,
"Thằng nhóc Chiêu Lang, chịu tỉnh rồi đó hả.? Thấy trong người thế nào rồi.?"
"Em không sao, em cứ tưởng em đã thành một cái xác sình nước trong cái hồ đó rồi"
Học trưởng thở dài ngồi lại vị trí lúc nãy, ánh mắt nhìn xa xăm, nói: "Em đã bất tỉnh ba ngày rồi, ngày đầu tiên mới nhập viện em cứ la hét rồi ôm chặt lấy cánh tay của thầy rên rỉ khóc lóc, kéo thế nào cũng không chịu buông ra, thầy thấy thương quá, nên chỉ còn cách vỗ vai an ủi em đừng sợ nữa. Rồi đến những ngày anh chăm sóc em cũng hành động như vậy, thật không khác gì một đứa con gái nhõng nhẽo"
Học trưởng là con trai của một vị đại tướng của Trung Quốc thời hiện đại, anh ấy cũng là người lạnh lùng và rất nghiêm túc, mặc dù vậy cũng rất yêu thương cưng chiều tôi, ngoài thầy ra trong trường anh ấy là người thứ hai lo cho an nguy của tôi từ khi tôi xảy ra chuyện.
Ban ngày anh ấy đến thay cho thầy về dạy học với nghỉ ngơi. Buổi tối trở về Cao Lãnh đường thay thầy kiểm tra lại các phòng rồi nghỉ ngơi.
Cứ như vậy, tôi đã làm phiền họ được gần ba tuần rồi.
●▬▬▬▬๑۩۩๑▬▬▬▬●
-- Một Năm Sau --
Tôi đang sống cùng người đàn ông tôi yêu ở một biệt phủ rộng lớn, ở đây ngoài anh ra không có ai muốn đến gần tôi, ai cũng tỏ thái độ khinh thường tôi ra mặt.
Danh phận của tôi ở trong cái biệt phủ này không rõ ràng, chỉ là một cô gái được đưa về đây sống vì đang mang thai con của người thừa kế của gia tộc, cũng có thể là bởi vì tôi không phải là con nhà quyền quý mà chỉ là một đứa con gái thấp cổ bé họng không rõ lai lịch của mình.
Gần đây, tôi rất hay đau đầu.
Bảo mẫu nói: “Chắc vì mang thai nên cơ thể mới yếu vậy, cô chủ không nên lo lắng quá."
Bảo mẫu là người Đông Đông tuyển trực tiếp đến chăm sóc tôi. Mặc dù chưa được cả dòng họ anh ấy đưa sính lễ tới đón về, những người khác thái độ lồi lõm với tôi, riêng chỉ có bảo mẫu này luôn thật tình quan tâm tôi.
Bảo mẫu ra mở cửa sổ, gió nhẹ thổi vào, bên ngoài vẳng tới tiếng bước chân của ai đó. Giọng bảo mẫu thoáng ngạc nhiên, vui mừng: “Cô chủ, là cậu chủ tới thăm ạ”.
Tôi trống hai tay kéo người ngồi lên, dựa vào thành giường, đầu còn hơi váng vất, mang thai nên không thể sử dụng thuốc bừa bãi nên đầu tôi vẫn không ngừng xoay vòng.
Đông Đông ngồi xuống bên cạnh tôi, chiếc nệm hơi lún xuống khiến người tôi hơi ngả vào vai anh ấy.
Tôi mơ mơ hồ hồ hỏi anh: “Tối nay liệu rằng trời có đổ mưa không?”.
Anh lặng đi một hồi rồi mới đáp: “Cẩm Nhi, để tối nay anh đưa em đi hóng gió."
Theo thói quen tôi dụi dụi mắt, tay còn lại đụng phải vết thương ở chân mới nhớ ra chân mình đang có nguy cơ không thể cử động được nữa.
Đông Đông im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Chúng ta kết hôn đi, anh muốn mình sẽ là đôi chân của em... muốn được cõng em đi khắp mọi nơi."
Theo bản năng tôi đẩy anh ấy ra. Ác mộng đêm hôm đó lại một lần nữa bủa vây tôi, tôi sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Đông Đông nắm tay tôi: “Cẩm Nhi, em làm sao vậy?”. Tôi run run cắn răng nói dối: “Đột… đột nhiên hơi buồn ngủ. Anh làm việc đi, em muốn ngủ một lát”.
Tôi vẫn luôn hiếu kỳ rằng, anh đã yêu người con gái ấy như thế, sao ban đầu lại đến bên tôi.
Đông Đông rời đi, bảo mẫu nhẹ nhàng cài then cửa. Tôi nằm nhoài ra giường, đầu óc rối như tơ vò. Những hình ảnh hiện lên, lúc là tiếng cười đùa của chúng tôi khi còn ở căn trọ cũ nát ven sông, lúc là khuôn mặt của những người trong gia đình anh ấy, lúc là cơ thể đẫm máu và đôi chân bị xe hơi cán ngang qua. Rất đau, đau tới nỗi không thể rơi được một giọt nước mắt nào.
Tôi vẫn luôn giữ ý định sinh con cho anh xong tôi sẽ để đứa bé ở lại đây một mình rời đi, khi con tôi sống ở đây chắc hẳn sẽ tốt hơn khi ở cùng người mẹ đến cái tên còn phải nhờ Đông Đông đặt cho.
Bảo mẫu rón rén đẩy cửa bước vào, khe khẽ gọi: “Cô chủ, cô ổn không?"
"Có chuyện gì không dì?"
Bảo mẫu bước tới: "Cô Cẩm Mộng cho người tới mời cô chủ cùng dùng bữa."
Tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía cửa phòng: "Tôi không đi, cứ nói tôi mệt."
Gần đây ả Cẩm Mộng đó cứ tỏ vẻ thân thiện tốt tính với tôi. Hại tôi ngồi xe lăn sắp trở thành tàn phế suốt đời rồi thấy có lỗi à? Đối tốt để chuộc lại lỗi lầm sao? Giận không thể xé toạc cái miệng ăn không nói có của cô ta ra, vì ả mà chính tay Đông Đông lạnh lùng hất tay tôi ra, khiến cơ thể chao đảo mà ngã nhào ra đường, chiếc taxi đi tới không kịp phanh đã cán ngang qua đôi chân của tôi, đến nay đã 2 tuần nhưng chân tôi vẫn chưa hề có lại cảm giác của sự sống.
🙆🏻♀️🙆🏻♀️🙆🏻♀️
Rất cám ơn bạn đã đón đọc.! Chúc bạn nhiều may mắn, đừng vội bỏ qua.! hãy đón chờ tập tiếp theo nhé (♥_♥) Mọi người thả tim , follow me , theo dõi truyện và comment để mình có thêm động lực viết tiếp a.! (✿◠‿◠)
Updated 80 Episodes
Comments