Chương 2: Quán rượu thành Vinh.

Ngoài cửa một chiếc xe xích lô được điều khiển bởi một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, da dẻ đen nhẻm, thân mình gầy gò đang đợi cậu.

Ba Trà bước xuống, lịch sự chào hỏi người lái xích lô:

“Chào anh, phiền anh cho em tới quán rượu Thành Vinh trên đại lộ Lê Nin.”

Người đàn ông nhìn thân mình trắng trẻo, bộ áo dài ngũ thân thanh lịch đẹp đẽ cảm thấy hơi ngượng. Ghế ngồi xích lô của anh hình như quá bẩn so với tà áo của cậu.

Bên kia Ba Trà chẳng bận tâm, cậu ngồi lên ghế, tự nhiên nói:

“Mình đi thôi.”

Thái độ dứt khoát, cùng lời nói đầy tôn trọng lấy lại tự tin cho anh ta, anh ta lập tức điều khiển xích lô chạy tới đại lộ Lê Nin.

Quán rượu Thành Vinh quả thực không hề xa lạ đối với những tài xế xích lô như họ, nơi đó có thể được xem như một nhà hàng hạng sang thời bấy giờ, có phát nhạc nhẹ, có rượu tây, có bánh kem, cùng một số món ăn ngon nghẻ đẹp mắt.

Nơi này thường dành cho các cán bộ, hoặc người có tiền, chứ dân thường như họ chỉ đủ để nhìn cánh cửa lớn nhà người ta mà thôi.

Rất nhanh tài xế đưa Ba Trà đến trước quán rượu thành Vinh, phía trước quán có vài ba cây bằng lăng dày cành xanh lá, vài vũng nước mưa chưa khô nằm rải rác trước mặt tiền quán. Quán sơn màu đỏ đô, cửa vào cánh đôi cao lớn dạng vòm đóng kín, bức tường hai bên mở rất nhiều cửa sổ dạng vòm dát kính vàng khá đẹp.

Ba Trà xuống xe trả công cho người lái xích lô một tem vải trị giá một mét. Hôm nay cậu chi khá sộp, nhà Ba Trà không thiếu nhất chính là những tem vải này, dù sao chuyện hôm nay thành cậu cũng không còn dùng tới số tem này nữa, thôi đưa cho người xem như làm phước.

Người lái xích đô nhận được một tem mua vải của cậu, kinh ngạc. “Cậu, hình như trả hơi nhiều rồi thì phải?”

Ba Trà cười. “Cho anh mua thớ vải đẹp tặng người nhà. Nếu cảm thấy nhiều, tầm một tiếng sau anh quay lại đây đón em được không?”

Nghe cậu nói vậy, người xích lô liền gật đầu. “Được được, cảm ơn cậu, cậu có việc vào trước đi, một tiếng sau tôi nhất định quay lại đón cậu.”

Ba Trà tạm biệt người lái xích lô đi lên đẩy cửa tiến vào trong. Tiếng nhạc nhẹ lập tức bay vào tai cậu, du dương dịu dàng như tiếng mùa xuân giúp cậu thả lỏng tinh thần đôi chút.

Quán vắng lặng chỉ đôi ba bàn có người ngồi. Trình bày nội thất trong quán theo từng khu, có khu bốn đến sáu ghế, khu gần cửa sổ thì hai ghế. Ghế bàn chủ yếu là salon thùng màu hạt dẻ cổ kính, có kê gối màu xanh nổi bật làm lưng tựa.

“Xin hỏi cậu muốn dùng gì?”

Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên. Ba Trà nhìn qua, bắt gặp ánh nhìn thân thiện đến từ một người phụ nữ tầm ba mươi mấy, tóc búi cao, thân mang một tà áo dài nhung màu tím thêu hoa sen cực kì sang trọng.

Ba Trà mỉm cười. “Chào chị, em tới tìm người.”

Người phụ nữ nở nụ cười, sửa xưng hô: “Em tìm ai?”

“Là một người nam đến từ Sài Thành, không biết hôm nay quán ta có tiếp vị khách nào như thế không?”

Người phụ nữ cực thích thái độ lịch sự nho nhã này của cậu, đặc biệt tà áo dài màu bạc trên thân càng khiến cô muốn nhìn cậu nhiều hơn.

“Có, sáng sớm khi trời vừa tạnh mưa có một vị khách khá đẹp trai tự xưng là đến từ Sài Thành bảo qua đây chờ người. Đúng một vị duy nhất thôi đấy. Đi theo chị lên lầu nào.”

Người phụ nữ nói xong liền quay người bước đi dẫn đường cho cậu. Ba Trà vội bước nhanh theo. Nhưng khi vừa đi hết hai bậc thang gỗ, cậu níu nhẹ tay cô.

“Có chuyện gì sao?” Cô khó hiểu nhìn cậu, trông cậu hơi ngượng ngùng.

Ba Trà ấp úng:

“À... em... muốn hỏi... cái người Miền Nam ấy ấy... anh ta trông thế nào ạ?”

Nghe vậy cô bật cười. “Anh ta khá cao, trẻ tuổi tầm hai mươi mấy, nước da hơi sẫm màu, một thân áo sơ mi trắng quần tây lịch sự, còn mang giày da nữa đấy, đẹp trai lắm.”

“Đặc điểm đó có trùng với vị khách nào khác không ạ?”

Cô hiểu ý. “Không, anh ta ngồi ở bàn đôi gần cửa sổ trong góc. Trên lầu chỉ có ba bàn có khách, hai bàn còn lại, một là bàn hai vị cán bộ trong thành phố đang bàn chuyện, bàn kia là hai người trẻ gặp nhau trò chuyện, anh ta là người lạc điệu trong khu đó đấy. Em cứ đi lên nhìn một cái là thấy ngay.”

Nói xong, cô hỏi cậu:  “Em muốn uống gì chị đem lên cho.”

Ba Trà lắc đầu. “Dạ, chị để em lên gặp anh ta đã có gì chị lên sau, gọi trước hình như không hay lắm.”

Nghe cậu nói vậy cô mỉm cười, nghiêng người nhường đường để cậu đi lên.

“Em cảm ơn.”

Ba Trà nhẹ lời cảm ơn cô chủ quán, nâng chân bước lên từng bậc thang gỗ màu óc chó, khúc nhạc nhẹ mang giai điệu từ đàn piano phương tây bắt đầu bay vào tai cậu.

Ba Trà bước lên đưa mắt nhìn một vòng. Sự xuất hiện của cậu khiến tất cả những người trên đây thoáng chốc im lặng.

Ba Trà không hề tỏ ra ngượng ngùng, cậu lịch sự gật đầu chào hỏi từng người ở đây, dù không thân thiết nhưng cậu biết họ, tất cả đều là người thành Vinh, nhà họ khá gần nhà cậu, chỉ riêng người thanh niên một thân thân áo sơ mi trắng khoác gile ngoài màu đen kia là lạ mặt.

Chắc anh ta chính là người đến từ Sài Thành, Ba Trà nghĩ.

Bên kia người thanh niên cũng nheo mắt nhìn qua đây, như thể đang đánh giá cậu.

Ba Trà nâng bước tiến lại gần anh ta, khóe môi cố cong lên nụ cười tự nhiên nhất.

Ngay khi cậu lại gần người thanh niên liền ngồi thẳng lưng, nhìn về phía cậu, nở nụ cười. Nụ cười của anh ta trông còn tươi hơn cả cánh hoa hồng màu đỏ dùng trang trí trên bàn.

Nhịp tim của Ba Trà bất chợt run lên, cánh tay vắt sau lưng siết chặt. Cậu cố tỏ ra bình tĩnh lịch sự cất lời: “Xin chào, anh là người Miền Nam sao?”

Thái Thịnh nở nụ cười, mái tóc chuyên ngày được vuốt gọn ra sau của anh loáng lên khi anh xoay đầu, anh đứng lên cực kì nho nhã trong bộ đồ tây, vươn tay thân sĩ với cậu.

“Xin chào, anh là Thái Thịnh, rất vui được gặp em.”

Ba Trà vươn tay đáp lại anh, rồi buông ngay khi vừa nắm nhẹ. Tay cậu phát nhiệt nóng đếm muốn rỉ mồ hôi khiến cậu ngượng ngùng quên luôn phép tắc kéo ghế ngồi xuống.

Thịnh nhìn thấy vậy không nói gì cùng ngồi xuống đối mặt với cậu. Ba Trà hơi ngại ngùng cúi người nhìn cành hoa hồng trơ trọi trong lọ hoa màu trắng trên bàn.

Nhìn thái độ ngại ngần kia của cậu, Thịnh quyết định lên tiếng trước, anh hỏi:

“Tên em là Ba Trà đúng không?”

Ba Trà gật nhẹ một cái xem như trả lời.

Anh tằng hắng vài cái rồi hỏi: “Em muốn uống gì?”

Ngay lúc này bà chủ quán giữ đúng lời hứa bước lên đi tới, hỏi cùng câu với anh:

“Em muốn uống gì?’

Rồi cô liếc qua ly rượu trên bàn của người Sài Thành. “Anh có muốn châm thêm rượu không?”

Thịnh nhìn ly rượu gần chạm đáy của mình gật đầu, nói thêm: “Cô đem cho cậu ấy một ấm trà. Ở chỗ cô có trà gì?”

Cô chủ quán mỉm cười liếc Ba Trà một cái. “Chỗ tôi hiện tại có trà sen anh muốn không?”

Thịnh nhìn qua Ba Trà đón lấy tầm mắt ngạc nhiên của cậu nở nụ cười. “Được, một ấm trà sen, loại tốt nhất.”

Cô chủ quán gật đầu xoay người rời đi. Ba Trà nhìn theo bóng cô, rồi nhìn lại anh.

“Sao anh lại gọi trà cho em?”

Thịnh cười, tay nâng ly rượu tây đỏ lịm lên nhấp nhẹ, đôi mắt nâu đào hoa nhìn cậu.

Ba Trà nhìn thấy ánh mắt trên vành ly ấy không hiểu sao lại đỏ mặt, ngượng ngùng rời tầm nhìn ra ngoài khung cửa.

“Em không thích sao?” Thịnh nhẹ giọng hỏi.

Ba Trà nhìn lại, lắc đầu. “Không phải.”

Thịnh lại cười, tiếng cười trầm ấm như ủ nồng trái tim trong lồng ngực Ba Trà.

“Anh gọi thế vì tên em, một cái tên rất hay, anh nghĩ trà sẽ hợp với em.”

Nghe anh giải thích như vậy khóe môi Ba Trà cong lên, ý cười in đậm trong đôi mắt cậu, trông cậu rất thích thú với kiểu khen ngợi đầy tế nhị này của anh.

Thịnh hít một hơi khí nhẹ vào trong, anh đặt ly rượu xuống nhìn cậu chằm chằm, nhìn tới nỗi thiếu niên trẻ phải chuyển tầm nhìn qua cánh hồng ngăn giữa họ. Bên tai tiếng quạt marelli vang lên xoành xoạch y như cảm xúc nhộn nhạo của hai người họ lúc này.

Hot

Comments

Mèo Ú

Mèo Ú

Mới gặp đã ngọt dữ zậy nè 😝😝😝

2023-08-28

2

Tran Thục Anh

Tran Thục Anh

đọc cái kiểu ngọt như này lm tui mún xỉu up, xiu đơn lun á

2022-06-21

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cậu Ba Trà.
2 Chương 2: Quán rượu thành Vinh.
3 Chương 3: Trà sen.
4 Chương 4: Phà Bến Thủy.
5 Chương 5: Ước mơ của cả hai.
6 Chương 6: Bỏ lại sông Lam.
7 Chương 7: Sài Thành.
8 Chương 8: Chuyến xe lộn xộn.
9 Chương 9: Thung thủm.
10 Chương 10: Ông nhà anh rất dễ thương.
11 Chương 11: Bữa cơm thân mật
12 Chương 12: Thửa cà phê của hai người.
13 Chương 13: Con buôn mưu mô.
14 Chương 14: Vị khách không mời.
15 Chương 15: Ôm lấy.
16 Chương 16: Thuộc về nhau.
17 Chương 17: Trả thù.
18 Chương 18: Ghen.
19 Chương 19: Thành quả.
20 Chương 20: Hành động từ chối.
21 Chương 21: Quả bưởi.
22 Chương 22: Xảy ra chuyện.
23 Chương 23: Ba Trà phiên bản khác.
24 Chương 24: Liên kết tâm hồn.
25 Chương 25: Quan điểm làm ăn với người tây.
26 Chương 26: Nói thật nhưng cũng không thật.
27 Chương 27: Gặp lại anh.
28 Chương 28: Chờ anh về.
29 Chương 29: Đổ bệnh
30 Chương 30: Hắn dám không lấy của nhà cậu.
31 Chương 31: Chọc trời khuấy nước.
32 Chương 32: Gặp người mà Thịnh tin tưởng.
33 Chương 33: Lấy tên Thái tôn đi.
34 Chương 34: Thăm nhà.
35 Chương 35: Người bạn vong niên.
36 Chương 36: Gặp người thưa chuyện.
37 Chương 37: Phin cà phê.
38 Chương 38: Bàn cờ bàn chuyện.
39 Chương 39: Người có tên rất nhẹ nhàng.
40 Chương 40: Chỉ mặt đặt tên.
41 Chương 41: Suy nghĩ liều lĩnh.
42 Chương 42: Ngọt ngào và khó khăn.
43 Chương 43: Khó khăn chồng chất.
44 Chương 44: Bức thư nên được gửi.
45 Chương 45: Một hình thức mới.
46 Chương 46: Bất ngờ to lớn.
47 Chương 47: Giấy phép kinh doanh cao cấp.
48 Chương 48: Nhường anh.
49 Chương 49: Đổi mới.
50 Chương 50: Bị bôi xấu.
51 Chương 51: Mười ngón đan chặt.
52 Chương 52: Bến Thủy.
Chapter

Updated 52 Episodes

1
Chương 1: Cậu Ba Trà.
2
Chương 2: Quán rượu thành Vinh.
3
Chương 3: Trà sen.
4
Chương 4: Phà Bến Thủy.
5
Chương 5: Ước mơ của cả hai.
6
Chương 6: Bỏ lại sông Lam.
7
Chương 7: Sài Thành.
8
Chương 8: Chuyến xe lộn xộn.
9
Chương 9: Thung thủm.
10
Chương 10: Ông nhà anh rất dễ thương.
11
Chương 11: Bữa cơm thân mật
12
Chương 12: Thửa cà phê của hai người.
13
Chương 13: Con buôn mưu mô.
14
Chương 14: Vị khách không mời.
15
Chương 15: Ôm lấy.
16
Chương 16: Thuộc về nhau.
17
Chương 17: Trả thù.
18
Chương 18: Ghen.
19
Chương 19: Thành quả.
20
Chương 20: Hành động từ chối.
21
Chương 21: Quả bưởi.
22
Chương 22: Xảy ra chuyện.
23
Chương 23: Ba Trà phiên bản khác.
24
Chương 24: Liên kết tâm hồn.
25
Chương 25: Quan điểm làm ăn với người tây.
26
Chương 26: Nói thật nhưng cũng không thật.
27
Chương 27: Gặp lại anh.
28
Chương 28: Chờ anh về.
29
Chương 29: Đổ bệnh
30
Chương 30: Hắn dám không lấy của nhà cậu.
31
Chương 31: Chọc trời khuấy nước.
32
Chương 32: Gặp người mà Thịnh tin tưởng.
33
Chương 33: Lấy tên Thái tôn đi.
34
Chương 34: Thăm nhà.
35
Chương 35: Người bạn vong niên.
36
Chương 36: Gặp người thưa chuyện.
37
Chương 37: Phin cà phê.
38
Chương 38: Bàn cờ bàn chuyện.
39
Chương 39: Người có tên rất nhẹ nhàng.
40
Chương 40: Chỉ mặt đặt tên.
41
Chương 41: Suy nghĩ liều lĩnh.
42
Chương 42: Ngọt ngào và khó khăn.
43
Chương 43: Khó khăn chồng chất.
44
Chương 44: Bức thư nên được gửi.
45
Chương 45: Một hình thức mới.
46
Chương 46: Bất ngờ to lớn.
47
Chương 47: Giấy phép kinh doanh cao cấp.
48
Chương 48: Nhường anh.
49
Chương 49: Đổi mới.
50
Chương 50: Bị bôi xấu.
51
Chương 51: Mười ngón đan chặt.
52
Chương 52: Bến Thủy.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play