Chương 6: Con là phúc tinh của ta

Lưng Hồng Thanh bị đá văng vào quầy hàng bán trái cây khiến quầy hàng đổ sập, trái cây lăn lông lốc. Hồng Thanh muốn dậy nhưng không dậy ngay được. Hắn cảm giác hình như xương sườn của mình bị gãy.

"Ngươi muốn chạy đi đâu?"

Cái tên hung thần ác sát kia tiến về phía hắn rồi nhấc bổng hắn lên quăng ra bên ngoài. Người Hồng Thanh đau ê ẩm không thể cử động được. 

"Ta nói thật là ta không lấy trộm ngọc bội của ngươi. Là do tên khốn lấy trộm đồ của ngươi rồi ném cho ta."

"..." Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao?

"... Thôi được rồi. Cứ xem như ngươi không tin đi. Nhưng đồ ngươi đã lấy về rồi cũng nên thả ta đi chứ."

"Nếu ban đầu ngươi không chạy thì ta cũng không định đánh ngươi."

"Ngươi ngay từ đầu đã đánh ta rồi."

"... Ai bảo ngươi trộm đồ của ta."

"..." Má nó. Coi như hôm nay hắn xui tận mạng rồi.

"Được rồi. Thế thả ta đi được chưa? Ta còn có việc."

Tử Hằng nhíu mày. Lần đầu tiên trong đời hắn gặp một tên trộm mà còn bá đạo thế này. Y không những thẳng thắn thừa nhận còn đòi hắn thả người. Hắn tức giận túm cổ áo kéo y lên đối diện với mình, nói:

"Ta thấy cái ngữ trộm cắp như ngươi nếu không nhận được trừng phạt trích đáng thì không chừa được. Để ta đưa ngươi lên quan phủ."

Hồng Thanh hốt hoảng kêu lên:

"Không được. Ta không trộm đồ của ngươi, sao lại bắt ta chứ? Ta không đi. Ta phải đi tìm con ta. Buông ra!"

"Đến lúc này còn già mồm cãi à? Đi gặp quan rồi muốn nói gì thì nói. Danh Thần, đưa hắn đi!"

Tử Hằng định ném Hồng Thanh cho Danh Thần đang đứng phía sau. Ngay lúc này một thằng nhóc tầm năm, sáu tuổi từ trong đám đông chạy ra ôm chặt lấy chân của Tử Hằng kêu lên:

"Thúc thúc, thúc thúc đừng đưa cha con đi! Thúc thúc!"

Tử Hằng ngạc nhiên cúi đầu nhìn. Thằng nhóc này chính là đứa con trong lời của tên trộm kia? Nhìn thằng bé cũng kháu khỉnh, lanh lợi, sao lại có một người cha tệ như vậy chứ?

"Cha ngươi trộm đồ của ta. Ta rất tiếc nhưng phải đưa hắn đi báo quan."

"Đồ điên! Ta đã nói ta không ăn trộm. Ta là bị người khác hại mà." Hồng Thanh không ngừng vùng vẫy khỏi tay Tử Hằng.

"Cha con không ăn trộm đâu. Ông ấy có thể vô sỉ, mặt dày nhưng tuyệt đối sẽ không ăn trộm. Thúc thúc chắc nhầm lẫn gì rồi."

Hồng Thanh: "..." Con nói về cha con như vậy đó hả?

Tử Hằng nhìn thằng nhóc, vừa ngạc nhiên vừa hứng thú với cách nói chuyện của thằng nhóc. Hắn đột nhiên hỏi:

"Ngươi tên gì? Mấy tuổi rồi?"

"Con tên Phương Phi Diên. Mấy ngày nữa là con tròn năm tuổi."

"Mới năm tuổi mà đối đáp khôn quá nhỉ." Hắn mỉm cười xoa đầu thằng bé.

"Này, ngươi xoa đầu con ta làm gì hả? Không được có ý đồ gì đó với thằng bé."

"Nhiều lời."

Tử Hằng buông tay thả Hồng Thanh. Tay vừa thả ra, Hồng Thanh đã ngã phịch xuống đất. Phi Diên vội chạy lại đỡ cha mình. Hồng Thanh ôm chầm lấy con mình, nhìn Tử Hằng bằng ánh mắt cảnh cáo. Nhóc Phi Diên vừa thông minh, lanh lợi, còn rất dễ thương, kháu khỉnh. Đã có rất nhiều người từng hỏi hắn muốn nhận nuôi Phi Diên nhưng hắn đều từ chối. Tên này nhìn ánh mắt kia là biết ngay y nhìn trúng con của hắn. Hắn tuyêt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cướp Phi Diên ra khỏi vòng tay hắn.

"Nhìn cái gì? Ta chỉ hỏi thôi, cũng không định làm gì. Hôm nay ngươi nên cảm ơn thằng nhóc đi. Vì nó ta sẽ thả ngươi đi. Nhớ lần sau đừng ăn trộm nữa, làm gương cho con của ngươi."

"Ta đã bảo ta không ăn trộm. Sao ngươi không chịu nghe ta nói hả?!"

"Chủ tử, tên này đã khai rồi." Lục Ly kéo tên trộm lúc nãy bị Tử Hằng bắt được đưa tới. "Người kia không liên quan gì. Hắn vì muốn chạy trốn nên mới kéo người kia vào. Nhưng rốt cuộc lại bị thuộc hạ bắt lại."

Tử Hằng sững người.

Hồng Thanh nhận ra kẻ đó. Y vẫn luôn ganh ghét nói hắn cướp địa bàn hoạt động của y, khiến tiền y kiếm được giảm đi rất nhiều. Hôm nay ăn trộm không thành lại muốn kéo hắn gánh tội thay. Nếu không phải e ngại tên hung thần đang đứng bên cạnh hắn đã cho y một đạp rồi. Hồng Thanh bức xúc ngẩng đầu nói với Tử Hằng:

"Đấy, ta đã nói là ta không ăn trộm mà. Ngươi nhất định không chịu tin ta."

Tử Hằng thở dài day trán. Thật không ngờ bao nhiêu tuổi rồi còn bị lừa dễ dàng như vậy. 

"Thúc thúc đánh cha con. Thúc thúc làm vậy là sai rồi. Thúc thúc phải xin lỗi."

Lần đầu tiên trong đời Tử Hằng bị một đứa con nít mắng như thế. Hắn cảm thấy xấu hổ. Hắn không hối hận vì đã đánh tên kia. Nhìn mặt y là hắn đã thấy không ưa rồi. Nhưng hắn lại không muốn thằng nhóc đáng yêu này hiểu sai về mình. Hắn định xoa đầu thằng bé nhưng nó sợ hãi núp sau lưng cha nó, còn người cha kia thì đang lườm hắn đe doạ. Hắn thở dài nói:

"Đúng. Là thúc sai rồi. Thúc xin lỗi hai cha con. Để thúc đưa hai cha con đi trị thương."

"Khỏi cần. Ngươi đưa tiền cho ta để ra tự đi khám."

Tử Hằng: "..." Tên này không có liêm sỉ à? Ai lại đi thẳng thừng đòi tiền chữa trị như thế.

"Ngươi muốn bao nhiêu?"

"Ngươi đánh ta, đạp vào lưng ta chắc  nứt xương sườn luôn rồi. Còn làm ảnh hưởng đến công việc của ta, ảnh hưởng đến tinh thần của ta. Ngươi phải đưa ta năm lạng bạc."

"Này, chữa cái xương nứt thôi mà, làm quái gì cần nhiều bạc như thế? Ngươi muốn ăn cướp à?" Lục Ly tức mình nói.

"Các ngươi có võ công trong người mà đi so sánh với một thường dân trong tay không tấc sắt mà xem được à? Ta tính như vậy là vẫn còn rẻ chán. Đã vu oan giá hoạ cho ta giờ muốn bỏ chạy?"

"Được rồi. Là ta sai trước. Ta đưa tiền cho ngươi." 

Tử Hằng nói rồi lấy túi bạc đeo bên hông ném cho Hồng Thanh. Hồng Thanh hí hửng cầm túi bạc, tay kéo Phi Diên đi. Nhưng vì lưng vẫn đang bị thương nên hắn vẫn không thể đi đứng bình thường được.

"Chủ tử, sao ngươi lại đưa cả túi bạc cho y như thế? Y rõ ràng là đang cố tình ăn cướp."

"Kệ đi. Dù sao cũng là do ta sai trước. Hơn nữa, đứa bé tên Phi Diên đó lãnh lợi, hoạt bát, thông minh như vậy. Ta không đành lòng nhìn thằng bé sống khổ sở."

Lục Ly và Danh Thần ngạc nhiên nhìn nhau. Lần đầu tiên hắn thấy chủ nhân của mình quan tâm đến một đứa trẻ xa lạ như vậy.

Chính Tử Hằng cũng rất ngạc nhiên, không hiểu tại sao mình lại quan tâm đến một đứa bé dù chỉ mới qua một lần gặp mặt. Hắn chỉ cảm thấy đứa bé này gương mặt sáng sủa, thông minh, lanh lợi như vậy, nếu được sinh trưởng trong một môi trường tốt không biết sẽ có tương lai sáng lạng như thế nào. Người tên Phương Hồng Thanh kia, nhìn cách ăn mặc, cách nói chuyện đủ biết là không được ăn học đàng hoàng rồi. (Au: xin lỗi nhá. Thanh nhi nhà ta là thế tử, được ăn học đàng hoàng, chẳng qua lăn lộn kiếm tiền trong nhiều năm nên ăn nói có chút dân dã thôi.) Để thằng bé suốt ngày đi theo người cha như thế đúng là uổng phí cho tương lai của nó. 

...***...

Hồng Thanh bị nứt xương sườn nhẹ, phải băng bó lại. Chi phí chữa trị vốn không tốn bao nhiêu. Nhưng nếu có cơ hội kiếm thêm ít tiền hắn ngu gì mà không tận dụng. Dù sao tên kia có vẻ cũng rất nhiều tiền. Có năm lượng bạc đối với y cũng chẳng thấm vào đâu nhưng với hai cha con hắn là chi phí ăn uống sinh hoạt cả tháng trời. 

Hắn cũng hơi ngạc nhiên là người này lại đồng ý số tiền đền bù lớn như vậy. Hắn cứ nghĩ cái kẻ lạnh lùng, bạo lực như y khi nghe đến số tiền này phải tức giận lắm. Hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần la ầm lên nếu y định đánh hắn. Vậy mà y đồng ý rất nhẹ nhàng. Hơn nữa, có vẻ y có thiện cảm với Phi Diên nên mới dễ nói chuyện như vậy. Hồng Thanh không kìm được ôm Phi Diên hôn chụt vào đôi má đỏ hồng mềm mại của nó.

"Cha làm sao vậy? Ghê quá đi!" Thằng bé nhăn mặt đẩy cha nó ra.

"Con đúng là phúc tinh của ta mà."

"Chuyện đó còn phải nói sao? Lúc nào cha gây chuyện cũng là con chạy tới cứu cha."

"Đúng rồi. Nhờ cái mặt dễ thương của con cứu cha đó. Mà lúc nãy con chạy đi đâu thế hả? Nếu không phải cha lo đi tìm con cũng không bị người ta tính kế."

"Con đi xem tân lang. Lâu lâu mới có đám cưới hoành tráng như thế nên con phải đi xem chứ. Nhưng con không thấy cha nên con vội quay lại tìm." Thằng bé xoa lưng cho Hồng Thanh, lo lắng hỏi: "Lưng cha còn đau không? Hay hôm nay thôi đừng đi nữa, về nhà nghỉ ngơi đi. Dù sao chúng ta cũng có tiền rồi."

"Không được. Con có biết đám cưới của công tử huyện lệnh lớn thế nào không? Thức ăn bày đầy hơn trăm bàn. Đồ ăn thừa ra rất nhiều, đến cuối buổi thải ra nhiều lắm. Mấy tên kia đã phục sẵn ở cửa sau rồi. Chúng ta mà cứ làm theo cách thông thường thì không có còn phần dư nào đâu. Muốn ăn thì phải liều."

Ở cái huyện nhỏ Tân Châu này, dân nghèo đi lao động đủ mọi nghề kiếm ăn như hai cha con Hồng Thanh rất nhiều. Thường những đám cưới lớn như vậy, thức ăn nấu nhiều mà dư ra cũng lắm. Dân nghèo tụ tập ở cửa sau của nhà người ta, chờ phụ bếp đem đồ ăn thừa quăng ra rồi cùng nhau dành giật. Hồng Thanh từng mấy lần giành đến sứt đầu mẻ trán mà không giành chút miếng ăn nào. Lần này hắn muốn đi trước bọn họ một bước.

Hắn lăn lộn kiếm tiền năm năm, phụ bếp đã từng làm qua. Hắn chỉ cần tìm cách lẻn vào trong đó giả làm phụ bếp rồi trộm ít đồ ăn mang ra ngoài cho con trai đang đứng đợi sẵn ở cửa là được.

Nhưng hắn là nghĩ thế còn đời vốn không như là mơ.

Hot

Comments

Nguyễn Chúc

Nguyễn Chúc

Vâng sau này a rát mặt

2024-03-11

0

Huyết Nguyệt

Huyết Nguyệt

sau vụ này đừng cưới vk nx
xứng đáng ế tới già

2023-12-29

2

Nguyễn Oanh

Nguyễn Oanh

tiền mặt vẫn là thực tế nhất

2023-12-03

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Mới xuyên đến đã bị cưỡng bức
2 Chương 2: Ta tên Phương Hồng Thanh
3 Chương 3: Học cách sống như ăn mày
4 Chương 4: Nam nhân mang thai
5 Chương 5: Gặp lại sau năm năm
6 Chương 6: Con là phúc tinh của ta
7 Chương 7: Ngươi không có tư cách mắng ta
8 Chương 8: Liêm sỉ gì cũng quăng qua một bên
9 Chương 9: Giết gà doạ khỉ
10 Chương 10: Vật chứng quan trọng
11 Chương 11: Bắt gian tại trận
12 Chương 12: Con ta không cần mẹ
13 Chương 13: Huynh thích cha đệ à?
14 Chương 14: Vạch tội
15 Chương 15: Săn mồi
16 Chương 16: Suýt chết
17 Chương 17: Ngươi thích hắn phải không?
18 Chương 18: Ngươi quay về đi!
19 Chương 19: Bỏ trốn
20 Chương 20: Ta quá nghèo nên không có chỗ ở
21 Chương 21: Ta xin lỗi
22 Chương 22: Con có muốn đi với ta không?
23 Chương 23: Tại sao không cho con nhận cha nuôi?
24 Chương 24: Thích khách
25 Chương 25: Tất cả là tại ngươi!
26 Chương 26: Đưa chính mình vào hang cọp
27 Chương 27: Đặt cược cả tính mạng
28 Chương 28: Ta muốn về nhà
29 Phiên ngoại: Quà năm mới
30 Chương 29: Tìm người
31 Chương 30: Chiều đến hư rồi
32 Chương 31: Hắn vậy mà không giận
33 Chương 32: Tam sao thất bản
34 Chương 33: Chúng ta không thể đâu
35 Chương 34: Trốn ra ngoài đổi gió
36 Chương 35: Ăn chơi thả cửa
37 Chương 36: Để ta giúp ngươi...
38 Chương 37: Suy nghĩ dung tục
39 Chương 38: Ta thích thì hôn thôi
40 Chương 39: Hoá ra là ngươi
41 Chương 40: Ngươi chiều ta quá rồi đấy.
42 Chương 41: Ta hận ngươi!
43 Chương 42: Dỗ vợ
44 Chương 43: Ta sẽ làm ngươi thích
45 Chương 44: Ta sẽ đi cùng ngươi
46 Chương 45: Thứ kia của ngươi to quá rồi (H)
47 Chương 46: Cha yếu quá!
48 Chương 47: Tiên hoàng và thái hậu
49 Chương 48: Về cung
50 Chương 49: Nó là con trai của nhi thần
51 Chương 50: Bạn mới
52 Chương 51: Thanh Trúc bị bắt nạt
53 Chương 52: Trẻ con thì không cần liêm sỉ
54 Chương 53: Hoàng đế thì cũng phải nhịn
55 Chương 54: Phong phi
56 Chương 55: Tranh giành với thái hậu
57 Chương 56: Ta vẫn là chủ hậu cung
58 Chương 57: Ngày đầu đi học đã trốn
59 Chương 58: Leo được lên giường đã rồi tính
60 Chương 59: Dạy con
61 Chương 60: Bất ngờ
62 Chương 61: Ngày diễn ra hôn lễ
63 Chương 62: Động phòng
64 Chương 63: Kẻ đứng sau
65 Chương 64: Không xử lý được thì đuổi
66 Chương 65: Ta là đang cứu cuộc đời họ
67 Chương 66: Luyện tập
68 Chương 67: Dỗ dành
69 Chương 68: Tử Hằng bị cắm sừng?
70 Chương 69: Ăn hiếp
71 Chương 70: Uyển Dư dịu dàng
72 Chương 71: Gặp trúng thú dữ
73 Chương 72: Hắn là tất cả của ta
74 Chương 73: Tin nhầm người
75 Chương 74: Kẻ nào dám hại ta
76 Chương 75: Thái hậu đổi tính?
77 Chương 76: Tiểu hoàng tử thích ngươi
78 Chương 77: Trừng phạt
79 Chương 78: Diệt khẩu
80 Chương 79: Đi ngắm hoa
81 Chương 80: Tử Hằng giận rồi
82 Chương 81: Phần thưởng
83 Chương 82: Tiệc chúc mừng
84 Chương 83: Phương thuốc trường sinh
85 Chương 84: Tranh cãi
86 Chương 85: Quậy tanh bành một trận
87 Chương 86: Ngươi buông tha cho ta
88 Chương 87: Cầu xin cho Hồng Thanh
89 Chương 88: Ta muốn bỏ trốn
90 Chương 89: Kế hoạch bỏ trốn
91 Chương 90: Thanh nhi ở đâu?
92 Chương 91: Các ngươi dám phản ta
93 Chương 92: Có đáng không?
94 Chương 93: Thằng bé vẫn luôn có mẹ
95 Chương 94: Sự cô đơn của người ở lại
96 Chương 95: Phụ hoàng tìm cha về đi!
97 Chương 96: Người kể chuyện
98 Chương 97: Có phải ngươi làm không?
99 Chương 98: Thả người
100 Chương 99: Ai là kẻ chủ mưu
101 Chương 100: Lật ngược tình thế
102 Phiên ngoại: Thăm bạn cũ
103 Chương 101: Đế vương cần phải vô tình
104 Chương 102: Hoàng tổ phụ quá trẻ rồi
105 Chương 103: Đón người trở về
106 Chương 104: Thanh nhi, nhìn ta đi!
107 Chương 105: Tại sao lại đối xử với ta như thế?
108 Chương 106: Thử thuốc
109 Chương 107: Ta đã ngủ rất lâu
110 Chương 108: Chỉ là hiểu lầm
111 Chương 109: Tận hứng
112 Chương 110: Muốn làm thái tử?
113 Chương 111: Xem mắt
114 Chương 112: Đệ thích huynh
115 Chương 113: Viên mãn
116 Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký
117 Phiên ngoại: Thái từ truy thê ký (2)
118 Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký (3)
119 Phiên ngoại: Những đứa con của chúng ta
Chapter

Updated 119 Episodes

1
Chương 1: Mới xuyên đến đã bị cưỡng bức
2
Chương 2: Ta tên Phương Hồng Thanh
3
Chương 3: Học cách sống như ăn mày
4
Chương 4: Nam nhân mang thai
5
Chương 5: Gặp lại sau năm năm
6
Chương 6: Con là phúc tinh của ta
7
Chương 7: Ngươi không có tư cách mắng ta
8
Chương 8: Liêm sỉ gì cũng quăng qua một bên
9
Chương 9: Giết gà doạ khỉ
10
Chương 10: Vật chứng quan trọng
11
Chương 11: Bắt gian tại trận
12
Chương 12: Con ta không cần mẹ
13
Chương 13: Huynh thích cha đệ à?
14
Chương 14: Vạch tội
15
Chương 15: Săn mồi
16
Chương 16: Suýt chết
17
Chương 17: Ngươi thích hắn phải không?
18
Chương 18: Ngươi quay về đi!
19
Chương 19: Bỏ trốn
20
Chương 20: Ta quá nghèo nên không có chỗ ở
21
Chương 21: Ta xin lỗi
22
Chương 22: Con có muốn đi với ta không?
23
Chương 23: Tại sao không cho con nhận cha nuôi?
24
Chương 24: Thích khách
25
Chương 25: Tất cả là tại ngươi!
26
Chương 26: Đưa chính mình vào hang cọp
27
Chương 27: Đặt cược cả tính mạng
28
Chương 28: Ta muốn về nhà
29
Phiên ngoại: Quà năm mới
30
Chương 29: Tìm người
31
Chương 30: Chiều đến hư rồi
32
Chương 31: Hắn vậy mà không giận
33
Chương 32: Tam sao thất bản
34
Chương 33: Chúng ta không thể đâu
35
Chương 34: Trốn ra ngoài đổi gió
36
Chương 35: Ăn chơi thả cửa
37
Chương 36: Để ta giúp ngươi...
38
Chương 37: Suy nghĩ dung tục
39
Chương 38: Ta thích thì hôn thôi
40
Chương 39: Hoá ra là ngươi
41
Chương 40: Ngươi chiều ta quá rồi đấy.
42
Chương 41: Ta hận ngươi!
43
Chương 42: Dỗ vợ
44
Chương 43: Ta sẽ làm ngươi thích
45
Chương 44: Ta sẽ đi cùng ngươi
46
Chương 45: Thứ kia của ngươi to quá rồi (H)
47
Chương 46: Cha yếu quá!
48
Chương 47: Tiên hoàng và thái hậu
49
Chương 48: Về cung
50
Chương 49: Nó là con trai của nhi thần
51
Chương 50: Bạn mới
52
Chương 51: Thanh Trúc bị bắt nạt
53
Chương 52: Trẻ con thì không cần liêm sỉ
54
Chương 53: Hoàng đế thì cũng phải nhịn
55
Chương 54: Phong phi
56
Chương 55: Tranh giành với thái hậu
57
Chương 56: Ta vẫn là chủ hậu cung
58
Chương 57: Ngày đầu đi học đã trốn
59
Chương 58: Leo được lên giường đã rồi tính
60
Chương 59: Dạy con
61
Chương 60: Bất ngờ
62
Chương 61: Ngày diễn ra hôn lễ
63
Chương 62: Động phòng
64
Chương 63: Kẻ đứng sau
65
Chương 64: Không xử lý được thì đuổi
66
Chương 65: Ta là đang cứu cuộc đời họ
67
Chương 66: Luyện tập
68
Chương 67: Dỗ dành
69
Chương 68: Tử Hằng bị cắm sừng?
70
Chương 69: Ăn hiếp
71
Chương 70: Uyển Dư dịu dàng
72
Chương 71: Gặp trúng thú dữ
73
Chương 72: Hắn là tất cả của ta
74
Chương 73: Tin nhầm người
75
Chương 74: Kẻ nào dám hại ta
76
Chương 75: Thái hậu đổi tính?
77
Chương 76: Tiểu hoàng tử thích ngươi
78
Chương 77: Trừng phạt
79
Chương 78: Diệt khẩu
80
Chương 79: Đi ngắm hoa
81
Chương 80: Tử Hằng giận rồi
82
Chương 81: Phần thưởng
83
Chương 82: Tiệc chúc mừng
84
Chương 83: Phương thuốc trường sinh
85
Chương 84: Tranh cãi
86
Chương 85: Quậy tanh bành một trận
87
Chương 86: Ngươi buông tha cho ta
88
Chương 87: Cầu xin cho Hồng Thanh
89
Chương 88: Ta muốn bỏ trốn
90
Chương 89: Kế hoạch bỏ trốn
91
Chương 90: Thanh nhi ở đâu?
92
Chương 91: Các ngươi dám phản ta
93
Chương 92: Có đáng không?
94
Chương 93: Thằng bé vẫn luôn có mẹ
95
Chương 94: Sự cô đơn của người ở lại
96
Chương 95: Phụ hoàng tìm cha về đi!
97
Chương 96: Người kể chuyện
98
Chương 97: Có phải ngươi làm không?
99
Chương 98: Thả người
100
Chương 99: Ai là kẻ chủ mưu
101
Chương 100: Lật ngược tình thế
102
Phiên ngoại: Thăm bạn cũ
103
Chương 101: Đế vương cần phải vô tình
104
Chương 102: Hoàng tổ phụ quá trẻ rồi
105
Chương 103: Đón người trở về
106
Chương 104: Thanh nhi, nhìn ta đi!
107
Chương 105: Tại sao lại đối xử với ta như thế?
108
Chương 106: Thử thuốc
109
Chương 107: Ta đã ngủ rất lâu
110
Chương 108: Chỉ là hiểu lầm
111
Chương 109: Tận hứng
112
Chương 110: Muốn làm thái tử?
113
Chương 111: Xem mắt
114
Chương 112: Đệ thích huynh
115
Chương 113: Viên mãn
116
Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký
117
Phiên ngoại: Thái từ truy thê ký (2)
118
Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký (3)
119
Phiên ngoại: Những đứa con của chúng ta

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play