Chương 10: Vật chứng quan trọng

Sau khi doạ Ngọc Chương một trận, Tử Hằng chắc chắn lão hồ ly đó sẽ hành động. Danh Thần và Lục Ly đều đã phục sẵn bên trong và bên ngoài phủ của y. Hắn hiện tại có thể thoải mái đi dạo một chút trong đêm nay. Hắn không có ý định đi đâu cả, bước chân không chủ định đi theo một hướng đã định sẵn.

Chỉ những lúc trốn mớ công việc căng thẳng chất đống trong cung cấm, hắn mới có được thời gian thư thả như thế này, để nhìn về quá khứ, nhìn về hiện tại và cả tương lai. Trong lúc còn đang mông lung trong đống suy nghĩ đó thì Tử Hằng chợt khựng lại.

Hắn nhìn thấy trước mặt mình, cách đó không xa lắm, hai cha con Hồng Thanh đang đứng bên đường bán đèn lồng. Không có nhiều đèn, chỉ khoảng chục cái. Không chỉ có hai cha con họ, còn có hai đứa bé tầm tuổi Phi Diên nữa. Bốn người không ngừng rao bán ồn ào thu hút tất cả mọi người đi ngang qua. Nhưng không mấy ai mua đèn của họ. Hắn quan sát thấy những chiếc đèn đó khá giản, màu sắc cũng đơn điệu, quá bình thường, không có gì nổi bật. Hắn tin một kẻ khôn ngoan như Hồng Thanh nhìn ra được điều đó nhưng hắn vẫn rao bán rất nhiệt tình, thậm chí còn đứng đùa giỡn với mấy đứa bé. Phi Diên lúc cười trông thật đáng yêu. Khung cảnh yên bình này khiến hắn cảm thấy rất ấm áp. Hắn đứng đó lặng người nhìn một lúc lâu, cho đến khi Phi Diên phát hiện ra hắn và chạy lại chỗ hắn.

"Thúc thúc, thúc làm gì mà đứng ở đây nhìn bọn con vậy?"

"Ta đi dạo thôi. Con bán đèn lồng có vẻ vui nhỉ."

"Cũng vui ạ nhưng nếu không bán hết được đèn lồng thì không vui lắm ạ."

Tử Hằng bật cười xoa đầu thằng bé. 

"Ta sợ là không ai mua nữa đâu. Cũng muộn rồi. Bảo cha con dọn hàng trở về đi. Mai lại đi bán tiếp."

"Cha con bảo nếu thúc có thể mua hết chỗ đèn lồng kia thì bọn con có thể về sớm rồi."

Tử Hằng đen mặt. Cái tên này biết là hắn có hảo cảm với con trai mình liền không ngần ngại lợi dụng thằng bé để moi tiền của hắn. Vô liêm sỉ. 

"Đi bảo với cha con, nếu hắn có thể khiến mấy cái đèn lồng đó trở nên có giá trị thúc sẽ mua hết."

Phi Diên tuy không hiểu lắm Tử Hằng muốn nói gì nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy đến chỗ cha mình để truyền đạt lại. Một lúc sau thằng nhóc quay lại nói với hắn:

"Cha con nói nếu thúc đồng ý mua hết chỗ đèn lồng của hôm nay và ngày mai, cha cháu sẽ đưa thúc đi gặp một người rất quan trọng."

Tử Hằng kinh ngạc.

...***...

Năm ngoái, người được giao hộ tống chuyến hàng cứu trợ đến Tân Xuân là tướng quân Trần Cảnh. Người này cũng quân lính của mình chuyển hàng thành công tới Tân Xuân, sau khi trở về thì gặp đúng lúc núi lở. Cả mấy chục tên lính bị chôn vùi quá nữa. Trần Cảnh cũng biệt tích, nghi ngờ là cũng bị núi đè. Tử Hằng vẫn còn nhớ bản báo cáo trình lên của năm đó. Giờ đây Hồng Thanh lại đột nhiên nói sẽ đưa hắn đi gặp Trần Cảnh.

"Vụ việc năm đó vốn chẳng phải núi lở hay gì cả. Sau khi vận chuyển hàng đến Tân Xuân thành công, Trần Cảnh phát hiện ra những khuất tất trong việc phát chẩn cho dân của huyện lệnh Ngọc Chương nên ra mặt phản đối. Ngọc Chương mua chuộc Trần Cảnh không được, còn bị Trần Cảnh doạ sẽ báo cáo lên triều đình. Vậy là lập kế hoạch tiêu diệt những kẻ không nghe lời."

"Đội quân dưới quyền Trần Cảnh có vài người đã bị Ngọc Chương mua chuộc, trong đêm liền làm phản. Tất cả những người chống đối đều bị giết chết. Trần Cảnh bị trọng thương. Trong lúc ông ta chạy trốn khỏi sự truy lùng của bọn người Ngọc Chương thì gặp ta. Ta đã đem giấu ông ấy trong nhà, bí mật chữa trị một thời gian."

"Trần Cảnh bị thương quá nặng. Ta lại không có tiền, không có cách nào để đưa ông ấy đi chữa trị. Mấy tháng sau thì qua đời. Trước khi mất Trần Cảnh đã viết một bức thư tố cáo tội trạng của Ngọc Chương rồi dặn ta đưa cho một vị quan đáng tin cậy."

Tử Hằng lặng người đứng trước ngôi mộ nhỏ của Trần Cảnh đó Hồng Thanh lập, được đặt ở trên ngọn đồi phía sau làng. Trên bia mộ Hồng Thanh không dám ghi tên của Trần Cảnh vì sợ kẻ thù biết được. Ở trên đó chỉ khắc duy nhất một chữ: "Cảnh".

"Ta nghèo như vậy, nhà lại có mấy miệng ăn nên không thể rời khỏi đây. Chỉ đành giữ bức thư này bên mình chờ gặp một người nào đó đáng tin cậy để giao bức thư. Giờ trước mộ của tướng quân, ta giao nó cho ngươi."

Hồng Thanh lấy từ trong người ra một bọc vải. Trong bọc vải được gói cẩn thận đó là một bức thư được gấp làm đôi. Tử Hằng mở bức thư ra đọc. Lông mày nhíu lại, hai bàn tay dần siết chặt. Hồng Thanh có thể nhận ra người này đang rất tức giận nhưng cố kìm nén. 

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Tử Hằng cất bức thư này vào trong tay áo, rồi quay qua hỏi Hồng Thanh:

"Ngươi chỉ mới gặp qua ta vài lần, sao đã tin tưởng giao cho ta vật quan trọng này?"

Hồng Thanh nghiêng đầu nhìn Tử Hằng một chút rồi hỏi lại:

"Không phải ngươi là tên giàu có tiền cầm không hết, rảnh rỗi không có việc gì làm, nên muốn làm anh hùng vạch mặt kẻ xấu sao?"

"Ngươi nói cái gì?" 

"Còn không phải à? Nhà ngươi giàu thế sao cứ phải bám lấy một kẻ chỉ làm nghề nhặt rác như ta? Còn không phải là rảnh rỗi không có việc gì làm. Ta thấy ngươi có hứng thú với vụ phát chẩn của Tân Xuân như vậy lại là người từ kinh thành đến nên mới giao cho ngươi thôi. Ngươi chắc hẳn không xấu xa đến mức đem quăng luôn bức thư đó chứ?"

Tử Hằng tối sầm mặt. Hắn đang rất kiềm chế để không đấm tên này một trận. Rõ ràng là y đang cố tình chọc tức hắn.

"Giao dịch đã xong. Thông tin lần này của ngươi rất hữu ích. Chỗ đèn lồng hôm nay ta sẽ trả trước. Ngày mai đèn lồng làm ra bao nhiêu ta mua bấy nhiêu."

"Không cần mất công vậy. Mai nương mỗi ngày chỉ làm ra được có mười cái đèn thôi. Số đèn của hai ngày là hai mươi cái. Ngươi đưa cho ta hai mươi lượng là được."

Tử Hằng trợn mắt.

"Ngươi đùa ta à? Mỗi cái đèn xấu xí đó mà những một lượng bạc? Cho không còn chả ai thèm lấy."

"Ngươi nói vậy là sai rồi. Mai nương bị tật ở tay, làm được chỗ đèn đó cũng chẳng phải dễ dàng gì. Chỉ tính công sức cô ấy bỏ ra thôi thì một lượng có đáng gì. Với lại…" Hồng Thanh tiến đến gần Tử Hằng, kéo áo hắn nói: "Người ở Tân Xuân nghèo lắm. Ta dĩ nhiên không thể bán cho họ giá quá đắt được, nhưng ngươi không phải rất giàu sao? Ta mới có thể bán với đúng giá của nó."

"Ngươi…"

"Nếu bây giờ ngươi không mang đủ tiền thì ta có thể cho ngươi nợ trước cũng được nhưng hôm sau phải trả đủ. Nếu không… Diên Diên sẽ buồn đấy."

Trán Tử Hằng đã nổi đầy gân xanh.

"Ngươi đừng có đem Diên Diên ra uy hiếp ta. Nếu để thằng bé biết được cha nó là kẻ vô sỉ như thế này để xem nó còn tôn trọng ngươi không."

Tuy Hồng Thanh là kẻ vô sỉ, hám tiền nhưng Tử Hằng có thể nhận ra y rất yêu thương Phi Diên. Chắc chắn y sẽ không muốn để thằng bé xem thường và ghét bỏ mình. 

Nhưng trái với những gì nó nghĩ, Hồng Thanh lại mỉm cười.

"Ngươi cứ việc nói. Diên Diên là đứa thông minh, việc này nó biết từ lâu rồi. Cái mặt vô sỉ này của ta chưa bao giờ có ý giấu thằng bé cả."

"Khốn! Ngươi sống như vậy không thấy xấu hổ à? Nếu để thằng bé học theo ngươi rồi sau này lớn lên nó sẽ sống ở đời như thế nào?"

Hồng Thanh tức giận đẩy Tử Hằng ra, lạnh lùng gằn giọng:

"Ta đã nói với ngươi không chỉ một lần. Chuyện của hai cha con ta không cần ngươi xen vào. Một kẻ giàu có không phải lo chuyện tiền bạc như ngươi không có tư cách chỉ trích cách sống của những người ở dưới đáy xã hội như bọn ta. Chúng ta ở hai thế giới khác nhau, sẽ không bao giờ có được tiếng nói chung đâu. Ngươi vẫn nên trở về nơi vốn thuộc về mình đi. Tránh xa bọn ta ra!"

Tử Hằng sững người không phản bác được một câu nào. Trong ánh mắt của Hồng Thanh khi đó không chỉ có sự giận dữ còn cả đau đớn, cô độc. Rốt cuộc y đã phải trải qua những chuyện gì lại có ánh mắt như vậy?

"Ngày mai chồng bạc cho đủ. Sau đó chúng ta đường ai nấy đi. Ta sẽ không giao dịch gì với ngươi nữa."

"Đợi…" 

Tử Hằng muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt nên lời nào. Hồng Thanh đã bỏ đi. Không hề quay đầu lại. Hắn cảm thấy giận chính mình. Vẫn biết rõ cuộc sống của hai người trái ngược nhau. Hồng Thanh đã phải lăn lộn cả ngày kiếm từng đồng nuôi sống bản thân. Việc y có chấp niệm sâu về tiền bạc như vậy là có thể hiểu được. Hắn vốn không có tư cách chỉ trích cách y sống, nhưng cứ nghĩ đến việc Phi Diên sẽ phải sống một cuộc sống như thế trong nhiều năm sau thì hắn lại không nhịn được mà tức giận. 

Xem ra Hồng Thanh đã rất giận. Hắn cũng chẳng có mặt mũi nào đi gặp y. 

Vậy là sáng hôm sau, người đến tìm hai cha con Hồng Thanh đưa hai mươi lạng bạc là Danh Thần. Hồng Thanh nhận túi bạc trên tay có hơi ngạc nhiên. Hôm qua tranh cãi nhau như thế nhưng Tử Hằng vẫn giữ lời đưa bạc cho hắn. Hắn có chút hối hận vì đã lợi dụng y kiếm tiền như thế.

"Châu Tử Hằng đi đâu rồi?"

"Chủ tử đang rất bận. Có lẽ trong mấy ngày tới sẽ không có thời gian tới gặp hai người. Chủ tử có dặn ngươi nên tránh xa phủ huyện lệnh ra kẻo gặp nguy hiểm."

Hồng Thanh hiểu rằng mấy ngày tới Tử Hằng sẽ tập trung vào việc vạch trần bộ mặt giả dối của huyện lệnh Ngọc Chương. Xem ra mấy ngày tới sẽ rất căng thẳng.

"Biết rồi. Mấy người các ngươi cũng phải cẩn thận đấy."

Danh Thần gật đầu. Hắn lấy từ trong người ra một gói bánh còn nóng hổi dúi vào tay Hồng Thanh, nói:

"Ta biết từ sáng đến giờ hai cha con chưa ăn gì. Lấp cho đầy bụng rồi hẵng làm tiếp."

"À, cảm ơn."

"Mấy lời của chủ tử nói ngươi đừng để trong lòng. Ngài ấy không biết cách biểu lộ tình cảm, miệng nói khó nghe vậy thôi nhưng trong lòng toàn nghĩ ngược lại đấy. Chủ tử thật sự rất lo cho hai cha con ngươi."

Hồng Thanh chỉ im lặng, không nói gì.

Hot

Comments

♡AThuw♡

♡AThuw♡

Trần Cảnh=))

2024-03-10

1

Nguyên Phạm

Nguyên Phạm

Táng thk mặt dày này đi a🤣

2023-12-06

2

bún thịt nướng

bún thịt nướng

làm như ông hay lắm á ?
híp ngt , đánh ngt , làm ẻm có thai con thì cũng chẳng phải ông nuôi, mở miêng ra chỉ biết chê này chê nọ ko thấy ngượng mồm hả

2023-06-23

5

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Mới xuyên đến đã bị cưỡng bức
2 Chương 2: Ta tên Phương Hồng Thanh
3 Chương 3: Học cách sống như ăn mày
4 Chương 4: Nam nhân mang thai
5 Chương 5: Gặp lại sau năm năm
6 Chương 6: Con là phúc tinh của ta
7 Chương 7: Ngươi không có tư cách mắng ta
8 Chương 8: Liêm sỉ gì cũng quăng qua một bên
9 Chương 9: Giết gà doạ khỉ
10 Chương 10: Vật chứng quan trọng
11 Chương 11: Bắt gian tại trận
12 Chương 12: Con ta không cần mẹ
13 Chương 13: Huynh thích cha đệ à?
14 Chương 14: Vạch tội
15 Chương 15: Săn mồi
16 Chương 16: Suýt chết
17 Chương 17: Ngươi thích hắn phải không?
18 Chương 18: Ngươi quay về đi!
19 Chương 19: Bỏ trốn
20 Chương 20: Ta quá nghèo nên không có chỗ ở
21 Chương 21: Ta xin lỗi
22 Chương 22: Con có muốn đi với ta không?
23 Chương 23: Tại sao không cho con nhận cha nuôi?
24 Chương 24: Thích khách
25 Chương 25: Tất cả là tại ngươi!
26 Chương 26: Đưa chính mình vào hang cọp
27 Chương 27: Đặt cược cả tính mạng
28 Chương 28: Ta muốn về nhà
29 Phiên ngoại: Quà năm mới
30 Chương 29: Tìm người
31 Chương 30: Chiều đến hư rồi
32 Chương 31: Hắn vậy mà không giận
33 Chương 32: Tam sao thất bản
34 Chương 33: Chúng ta không thể đâu
35 Chương 34: Trốn ra ngoài đổi gió
36 Chương 35: Ăn chơi thả cửa
37 Chương 36: Để ta giúp ngươi...
38 Chương 37: Suy nghĩ dung tục
39 Chương 38: Ta thích thì hôn thôi
40 Chương 39: Hoá ra là ngươi
41 Chương 40: Ngươi chiều ta quá rồi đấy.
42 Chương 41: Ta hận ngươi!
43 Chương 42: Dỗ vợ
44 Chương 43: Ta sẽ làm ngươi thích
45 Chương 44: Ta sẽ đi cùng ngươi
46 Chương 45: Thứ kia của ngươi to quá rồi (H)
47 Chương 46: Cha yếu quá!
48 Chương 47: Tiên hoàng và thái hậu
49 Chương 48: Về cung
50 Chương 49: Nó là con trai của nhi thần
51 Chương 50: Bạn mới
52 Chương 51: Thanh Trúc bị bắt nạt
53 Chương 52: Trẻ con thì không cần liêm sỉ
54 Chương 53: Hoàng đế thì cũng phải nhịn
55 Chương 54: Phong phi
56 Chương 55: Tranh giành với thái hậu
57 Chương 56: Ta vẫn là chủ hậu cung
58 Chương 57: Ngày đầu đi học đã trốn
59 Chương 58: Leo được lên giường đã rồi tính
60 Chương 59: Dạy con
61 Chương 60: Bất ngờ
62 Chương 61: Ngày diễn ra hôn lễ
63 Chương 62: Động phòng
64 Chương 63: Kẻ đứng sau
65 Chương 64: Không xử lý được thì đuổi
66 Chương 65: Ta là đang cứu cuộc đời họ
67 Chương 66: Luyện tập
68 Chương 67: Dỗ dành
69 Chương 68: Tử Hằng bị cắm sừng?
70 Chương 69: Ăn hiếp
71 Chương 70: Uyển Dư dịu dàng
72 Chương 71: Gặp trúng thú dữ
73 Chương 72: Hắn là tất cả của ta
74 Chương 73: Tin nhầm người
75 Chương 74: Kẻ nào dám hại ta
76 Chương 75: Thái hậu đổi tính?
77 Chương 76: Tiểu hoàng tử thích ngươi
78 Chương 77: Trừng phạt
79 Chương 78: Diệt khẩu
80 Chương 79: Đi ngắm hoa
81 Chương 80: Tử Hằng giận rồi
82 Chương 81: Phần thưởng
83 Chương 82: Tiệc chúc mừng
84 Chương 83: Phương thuốc trường sinh
85 Chương 84: Tranh cãi
86 Chương 85: Quậy tanh bành một trận
87 Chương 86: Ngươi buông tha cho ta
88 Chương 87: Cầu xin cho Hồng Thanh
89 Chương 88: Ta muốn bỏ trốn
90 Chương 89: Kế hoạch bỏ trốn
91 Chương 90: Thanh nhi ở đâu?
92 Chương 91: Các ngươi dám phản ta
93 Chương 92: Có đáng không?
94 Chương 93: Thằng bé vẫn luôn có mẹ
95 Chương 94: Sự cô đơn của người ở lại
96 Chương 95: Phụ hoàng tìm cha về đi!
97 Chương 96: Người kể chuyện
98 Chương 97: Có phải ngươi làm không?
99 Chương 98: Thả người
100 Chương 99: Ai là kẻ chủ mưu
101 Chương 100: Lật ngược tình thế
102 Phiên ngoại: Thăm bạn cũ
103 Chương 101: Đế vương cần phải vô tình
104 Chương 102: Hoàng tổ phụ quá trẻ rồi
105 Chương 103: Đón người trở về
106 Chương 104: Thanh nhi, nhìn ta đi!
107 Chương 105: Tại sao lại đối xử với ta như thế?
108 Chương 106: Thử thuốc
109 Chương 107: Ta đã ngủ rất lâu
110 Chương 108: Chỉ là hiểu lầm
111 Chương 109: Tận hứng
112 Chương 110: Muốn làm thái tử?
113 Chương 111: Xem mắt
114 Chương 112: Đệ thích huynh
115 Chương 113: Viên mãn
116 Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký
117 Phiên ngoại: Thái từ truy thê ký (2)
118 Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký (3)
119 Phiên ngoại: Những đứa con của chúng ta
Chapter

Updated 119 Episodes

1
Chương 1: Mới xuyên đến đã bị cưỡng bức
2
Chương 2: Ta tên Phương Hồng Thanh
3
Chương 3: Học cách sống như ăn mày
4
Chương 4: Nam nhân mang thai
5
Chương 5: Gặp lại sau năm năm
6
Chương 6: Con là phúc tinh của ta
7
Chương 7: Ngươi không có tư cách mắng ta
8
Chương 8: Liêm sỉ gì cũng quăng qua một bên
9
Chương 9: Giết gà doạ khỉ
10
Chương 10: Vật chứng quan trọng
11
Chương 11: Bắt gian tại trận
12
Chương 12: Con ta không cần mẹ
13
Chương 13: Huynh thích cha đệ à?
14
Chương 14: Vạch tội
15
Chương 15: Săn mồi
16
Chương 16: Suýt chết
17
Chương 17: Ngươi thích hắn phải không?
18
Chương 18: Ngươi quay về đi!
19
Chương 19: Bỏ trốn
20
Chương 20: Ta quá nghèo nên không có chỗ ở
21
Chương 21: Ta xin lỗi
22
Chương 22: Con có muốn đi với ta không?
23
Chương 23: Tại sao không cho con nhận cha nuôi?
24
Chương 24: Thích khách
25
Chương 25: Tất cả là tại ngươi!
26
Chương 26: Đưa chính mình vào hang cọp
27
Chương 27: Đặt cược cả tính mạng
28
Chương 28: Ta muốn về nhà
29
Phiên ngoại: Quà năm mới
30
Chương 29: Tìm người
31
Chương 30: Chiều đến hư rồi
32
Chương 31: Hắn vậy mà không giận
33
Chương 32: Tam sao thất bản
34
Chương 33: Chúng ta không thể đâu
35
Chương 34: Trốn ra ngoài đổi gió
36
Chương 35: Ăn chơi thả cửa
37
Chương 36: Để ta giúp ngươi...
38
Chương 37: Suy nghĩ dung tục
39
Chương 38: Ta thích thì hôn thôi
40
Chương 39: Hoá ra là ngươi
41
Chương 40: Ngươi chiều ta quá rồi đấy.
42
Chương 41: Ta hận ngươi!
43
Chương 42: Dỗ vợ
44
Chương 43: Ta sẽ làm ngươi thích
45
Chương 44: Ta sẽ đi cùng ngươi
46
Chương 45: Thứ kia của ngươi to quá rồi (H)
47
Chương 46: Cha yếu quá!
48
Chương 47: Tiên hoàng và thái hậu
49
Chương 48: Về cung
50
Chương 49: Nó là con trai của nhi thần
51
Chương 50: Bạn mới
52
Chương 51: Thanh Trúc bị bắt nạt
53
Chương 52: Trẻ con thì không cần liêm sỉ
54
Chương 53: Hoàng đế thì cũng phải nhịn
55
Chương 54: Phong phi
56
Chương 55: Tranh giành với thái hậu
57
Chương 56: Ta vẫn là chủ hậu cung
58
Chương 57: Ngày đầu đi học đã trốn
59
Chương 58: Leo được lên giường đã rồi tính
60
Chương 59: Dạy con
61
Chương 60: Bất ngờ
62
Chương 61: Ngày diễn ra hôn lễ
63
Chương 62: Động phòng
64
Chương 63: Kẻ đứng sau
65
Chương 64: Không xử lý được thì đuổi
66
Chương 65: Ta là đang cứu cuộc đời họ
67
Chương 66: Luyện tập
68
Chương 67: Dỗ dành
69
Chương 68: Tử Hằng bị cắm sừng?
70
Chương 69: Ăn hiếp
71
Chương 70: Uyển Dư dịu dàng
72
Chương 71: Gặp trúng thú dữ
73
Chương 72: Hắn là tất cả của ta
74
Chương 73: Tin nhầm người
75
Chương 74: Kẻ nào dám hại ta
76
Chương 75: Thái hậu đổi tính?
77
Chương 76: Tiểu hoàng tử thích ngươi
78
Chương 77: Trừng phạt
79
Chương 78: Diệt khẩu
80
Chương 79: Đi ngắm hoa
81
Chương 80: Tử Hằng giận rồi
82
Chương 81: Phần thưởng
83
Chương 82: Tiệc chúc mừng
84
Chương 83: Phương thuốc trường sinh
85
Chương 84: Tranh cãi
86
Chương 85: Quậy tanh bành một trận
87
Chương 86: Ngươi buông tha cho ta
88
Chương 87: Cầu xin cho Hồng Thanh
89
Chương 88: Ta muốn bỏ trốn
90
Chương 89: Kế hoạch bỏ trốn
91
Chương 90: Thanh nhi ở đâu?
92
Chương 91: Các ngươi dám phản ta
93
Chương 92: Có đáng không?
94
Chương 93: Thằng bé vẫn luôn có mẹ
95
Chương 94: Sự cô đơn của người ở lại
96
Chương 95: Phụ hoàng tìm cha về đi!
97
Chương 96: Người kể chuyện
98
Chương 97: Có phải ngươi làm không?
99
Chương 98: Thả người
100
Chương 99: Ai là kẻ chủ mưu
101
Chương 100: Lật ngược tình thế
102
Phiên ngoại: Thăm bạn cũ
103
Chương 101: Đế vương cần phải vô tình
104
Chương 102: Hoàng tổ phụ quá trẻ rồi
105
Chương 103: Đón người trở về
106
Chương 104: Thanh nhi, nhìn ta đi!
107
Chương 105: Tại sao lại đối xử với ta như thế?
108
Chương 106: Thử thuốc
109
Chương 107: Ta đã ngủ rất lâu
110
Chương 108: Chỉ là hiểu lầm
111
Chương 109: Tận hứng
112
Chương 110: Muốn làm thái tử?
113
Chương 111: Xem mắt
114
Chương 112: Đệ thích huynh
115
Chương 113: Viên mãn
116
Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký
117
Phiên ngoại: Thái từ truy thê ký (2)
118
Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký (3)
119
Phiên ngoại: Những đứa con của chúng ta

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play