Chương 18: Ngươi quay về đi!

Bị phát hiện một lần dĩ nhiên Hồng Thanh chẳng dám đến gần nhà của huyện lệnh nửa bước. Hắn sợ gặp phải cái tên hung thần kia lần nữa thì chết chắc. Huynh đệ bên nhà đó đúng kiểu huynh đệ ruột thịt, đến tính cách cũng giống nhau, thích là đánh đánh, giết giết. Tốt nhất hắn vẫn là nên tránh xa bọn họ một chút.

Sáng nay hắn lại tiếp tục công việc nhặt rác hàng ngày của mình, chắc mẩm trôi qua sẽ là một ngày bình yên.

"Ồ? Quả nhiên có con thật này."

Giọng nói vừa khiến Hồng Thanh ám ảnh cả ngày hôm qua giờ lại đột ngột vang lên lần nữa khiến hắn không khỏi rùng mình. Hắn kéo Phi Diên ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn cái người đang ngồi vắt vẻo trên tường kia.

Châu Mộ Văn mỉm cười, từ trên cao nhảy xuống đứng đối diện với Hồng Thanh. Hồng Thanh kéo con lùi lại phía sau, nhìn Mộ Văn ánh mắt hoảng sợ nhưng cũng rất kiên định. Hắn biết mình chạy không thoát nhưng cũng không muốn để cho tên hung thần này cho rằng mình yếu đuối, dễ doạ nạt. Nếu có chết cũng phải ngẩng cao đầu mà chết.

(Au: bình thường liêm sỉ quăng đâu chẳng thấy, bây giờ thì ngầu vãi lòi.)

"Ngươi đến đây làm gì? Nếu là lấy lại mấy thứ đồ kia thì xin lỗi, ta đem bán rồi chia tiền cho mọi người cả rồi. Hơn nữa, chúng vốn là của người dân Tân Xuân, không phải của Ngọc Chương. Ngươi không có quyền lấy chúng."

Mộ Văn nhìn gương mặt hướng thẳng đến mình đầy nghiêm túc trong khi ánh mắt vẫn không giấu nổi vẻ sợ hãi của Hồng Thanh, trong lòng càng cảm thấy hứng thú. Hắn bật cười tươi xua tay nói:

"Hiểu lầm thôi. Hiểu lầm thôi. Ta không đến đây để đòi đồ. Ta đến chỉ đơn giản để thăm ngươi và con trai ngươi a. Thằng nhóc dễ thương đấy."

Thái độ của người này vô cùng thân thiện, so với chính y một ngày trước đó khác hẳn một trời một vực khiến hắn không khỏi nghi ngờ tên trước mắt này có phải là bị giả dạng hay không.

"Không cần lo lắng. Lần này ta đến thực sự là có thiện ý. Lần trước nếu ta biết ngươi là người quen của biểu ca thì đã không dọa sợ ngươi. Ta chưa giới thiệu nhỉ. Ta tên Châu Mộ Văn. Tử Hằng ca ca là biểu ca của ta."

Hồng Thanh vẫn nhìn chăm chăm Mộ Văn từ nãy giờ, dường như vẫn không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt mình.

"Khụ khụ." Mộ Văn ho nhẹ, cảm giác hơi ái ngại. Quả nhiên hôm qua làm mặt dữ quá khiến y sợ rồi. "Ta xin lỗi vì chuyện xảy ra hôm qua. Thực ra lúc đó ta không có ý định giết ngươi đâu. Ta cũng đâu phải là kẻ thích chém giết bừa bãi chứ. Ta chỉ muốn doạ ngươi chút thôi."

Nghe cái kiểu nói chuyện kia, hắn đã biết người này tám phần là người thật rồi. Cũng không còn cảm thấy sợ nhiều như trước nữa. Nhưng mà hắn vẫn rất tức giận. Đó mà gọi là doạ chút hả? Hắn đã sợ chết khiếp đấy. 

"Tạ ơn thế tử đã không giết. Thảo dân cảm kích vạn phần. Bây giờ thảo dân còn phải làm việc. Nơi này rất bẩn, thế tử nên rời đi thì hơn."

Khác với suy nghĩ của Hồng Thanh, Mộ Văn vậy mà không hề rời đi, vẫn đứng ở đó vui vẻ nói chuyện:

"Không sao. Ta đang rất rảnh rỗi. Ngươi đi đâu ta theo đó."

Hồng Thanh trợn mắt. Hắn đã biến thái, tên này còn biến thái hơn nữa à. Thế quái nào còn muốn đi theo hắn? Không lẽ cũng giống với Tử Hằng, tên này cũng có ý với con trai hắn rồi? Nghĩ vậy Hồng Thanh lập tức hối con trai quay về. Mộ Văn ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi không phải hiểu nhầm gì đấy chứ? Ta không định làm hại gì con trai ngươi đâu."

"Vậy thế tử cứ muốn lẽo đẽo đi theo một kẻ làm nghề nhặt rác như thảo dân làm gì? Thảo dân chẳng có gì để đưa cho thế tử đâu. Ngược lại nếu để người bị bẩn mà nhiễm bệnh thì thảo dân có trăm cái mạng cũng gánh không nổi."

Mộ Văn sờ cằm nhìn Hồng Thanh quan sát khiến Hồng Thanh không khỏi có chút ngại xen lẫn ớn lạnh. 

"Ta cảm thấy rất khó hiểu. Ngươi đã biết ta là thế tử, tại sao thái độ của ngươi lại không có chút nào là e sợ ta hết vậy? Hay là... ngươi có thân phận nào khác còn lớn hơn cả ta?"

Là bởi vì hắn kiếp trước là một thế tử, quyền lực có khi còn cao hơn y. Đối mặt với y dĩ nhiên là không sợ hãi gì rồi. Trừ khi đứng trước mặt hắn là đương kim thánh thượng thì may ra.

"Thế tử thật biết đùa. Nếu ta mà có thân phận lớn như thế còn phải đi nhặt rác kiếm sống qua ngày sao? Chẳng qua… ừm… nói sao nhỉ? Có lẽ do thảo dân tiếp xúc nhiều với biểu ca của thế tử rồi nên mới không có cảm giác e sợ quá chăng?"

Mộ Văn nghe vậy lại càng cảm thấy hứng thú hơn.

"Vậy thì ta lại càng tò mò. Có thể ngươi trông ta đáng sợ vậy thôi nhưng ta lại rất sợ biểu ca của ta đấy. Huynh ấy lúc nào cũng nghiêm túc, lạnh lùng như thanh gỗ vậy. Đứng trước mặt huynh ấy ta chẳng dám ho he gì. Thế mà ngươi lại bảo biểu ca không đáng sợ. Ta thực sự rất nể phục ngươi. Ngươi làm như thế nào mà hay vậy?"

Hồng Thanh: "..."

Hắn có nên nói thật rằng hắn vốn chỉ lừa tiền biểu ca của y không? Có thể sống sót đến tận giờ đều là nhờ vào bản lĩnh mặt dày của bản thân hắn.

"Không có làm gì cả. Châu Tử Hằng muốn ta cung cấp thông tin để vạch tội huyện lệnh đại nhân. Ta biết thì ta nói, đổi lại ta nhận được tiền. Tóm lại bọn ta chỉ là quan hệ giao dịch. Vậy thôi. Không có gì mà thế tử gia phải ngưỡng mộ cả."

Một người như Tử Hằng lại có thể giao dịch tiền bạc với một tên nghèo thế này đã là một sự ngạc nhiên, thái độ của Hồng Thanh khi kể lại chuyện đó với hắn còn khiến hắn ngạc nhiên hơn. Hắn thực sự tò mò không biết khi y biết được thân phận thật sự của Tử Hằng thì sẽ có biểu cảm như thế nào.

"Phải rồi. Ta còn chưa biết nên gọi ngươi là gì nhỉ?"

"Chúng ta sẽ không gặp nhau nhiều. Thế tử không cần biết tên của thảo dân đâu. Người sẽ quên rất nhanh thôi."

"Nếu ngươi không chịu nói thì ta sẽ gọi ngươi là 'Thử Thử' nhé?"

"Cái gì mà 'Thử Thử'?

"Lần đầu tiên ta gặp ngươi trông ngươi như một con chuột nhắt vậy. Rất thú vị."

"... Tên ta là Phương Hồng Thanh. Cảm ơn. Thế tử muốn gọi thế nào cũng được. Giờ thảo dân phải đi!"

Hồng Thanh nói xong quay người bỏ đi. Mộ Văn lập tức đuổi theo. Hồng Thanh bực mình quay lại, rất kìm chế để không chửi thề.

"Cảm phiền thế tử đừng đi theo thảo dân nữa. Người cứ lẽo đẽo đi theo thế này sẽ khiến mọi người chú ý. Thảo dân không tài nào làm việc được."

"Ngươi cứ xem ta như không khí là được rồi."

Ngươi to đùng sờ sờ như thế, coi là không khí thế quái nào được.

"Vẫn là làm phiền thế tử về đi. Dân nghèo như thảo dân tiếp không nổi người đâu."

"Vậy nhà ngươi ở đâu? Lát ta lại tìm tới."

Hồng Thanh muốn nổi điên. Tên này bị khùng hay gì?

"Đệ đang làm gì ở đây vậy?"

Giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên khiến Mộ Văn giật mình còn Hồng Thanh mừng rỡ như bắt được vàng.

Mộ Văn quay lại nở nụ cười: "Biểu ca, huynh cũng đến ư?"

"Ta đã dặn đệ thế nào mà đệ lại dám đến đây tìm hắn hả?"

Trán Tử Hằng nổi đầy gân xanh, nhìn là đủ biết đang giận dữ thế nào.

"Huynh đừng giận. Huynh chỉ nói với đệ loại người này đệ không nên dây vào nên đệ mới tò mò tại sao huynh lại nói thế. Đệ gặp rồi mới thấy hắn cũng đâu có tệ lắm. Bọn đệ đã nói chuyện rất vui."

"Thế này mà đệ gọi là nói chuyện hả? Cút về nhà cho ta!"

Tử Hằng ngẩng đầu nhìn thì bắt gặp ánh mắt Hồng Thanh nhìn mình sửng sốt. Không chỉ thế trong ánh mắt còn có cả sự đau đớn và thất vọng. Hắn mới nhận ra ban nãy lời mình nói với Mộ Văn đã khiến y tổn thương rồi.

"Ủa? Sao lại bỏ đi rồi?" Mộc Văn ngạc nhiên hỏi với theo.

"Quay về cho ta! Ta sẽ tính sổ với đệ sau."

Tử Hằng lườm mắt nhìn biểu đệ của mình rồi vội đuổi theo Hồng Thanh. Mộ Văn nhìn theo, cười thầm. Đã như vậy rồi huynh ấy còn chối là giữa hai người họ không có gì à? Đúng là một mối quan hệ thú vị.

...***...

"Phương Hồng Thanh, đợi đã!" 

Tử Hằng vừa đi theo phía sau vừa gọi nhưng người kia không đáp lại. Hắn liền lao nhanh lên phía trước chắn đường đi của Hồng Thanh. Y thấy bị chặn đường liền quay người đi hướng khác. Tử Hằng liền kéo tay lôi lại. Hồng Thanh lúc bây giờ mới quay đầu mỉa mai hỏi hắn:

"Chuyện gì đây? Không lẽ Châu Tử Hằng ngươi cũng giống như tên biến thái kia muốn bám theo ta đi làm việc?"

Tử Hằng vội buông tay.

"Chuyện Mộ Văn làm phiền ngươi, ta thay đệ ấy xin lỗi ngươi."

"Khỏi cần. Phận thấp hèn như ta không dám nhận lời xin lỗi của mấy người địa vị cao cao như các ngươi đâu."

Tử Hằng cau mày. "Ngươi đừng có giở cái giọng đó ra nói như vậy với ta. Ta đã bao giờ xem thường thân phận của ngươi chứ."

"Không ư? Vậy thì lời mà ngươi dặn dò Châu Mộ Văn là thế nào? Ngươi nói hạng người như ta là thế nào mà người khác không thể gặp?"

"Ngươi không hiểu. Ta nói thế chỉ vì không muốn tên nhóc đó làm phiền ngươi."

"Phiền ư? Ta thấy ngươi còn phiền gấp mấy lần hắn. Ta đã chán ngấy việc suốt ngày phải cãi nhau với ngươi. Ngươi xong việc ở đây rồi thì làm ơn quay về chỗ của ngươi nhanh giùm cái. Cũng dắt luôn tên biểu đệ gì đó của ngươi về giùm."

Tử Hằng nhìu mày. "Ngươi nói cái gì?

"Ta nói cái gì ngươi còn nghe không hiểu sao?" 

Hồng Thanh thực sự rất giận. Người nào người nấy đều xem thường hắn. Coi hắn là tên nhặt rác, hám tiền rồi tùy ý thích thì trêu chọc, thích thì doạ giết. Hắn quá mệt mỏi rồi.

"Ta không muốn ngươi đến làm phiền cuộc sống của cha con ta nữa. Từ lúc ngươi xuất hiện cuộc sống của cha con ta chưa ngày nào được yên ổn. Ngươi làm ơn quay về đi. Coi như ta cầu xin ngươi đấy!"

Hai bàn tay siết chặt lại. Đã qua mấy ngày không gặp, lại thêm chuyện hôm qua nên hắn lo lắng muốn đến thăm Hồng Thanh, rốt cuộc thứ hắn nhận về là cái gì thế này. Hắn bị người ta mắng té tát rồi đuổi về. Nực cười làm sao? Hắn là hoàng đế vậy mà bị một kẻ thấp hèn dưới đáy xã hội đuổi về.

Tử Hằng ôm đầu cười đến rung người khiến Hồng Thanh giật mình. Tử Hằng đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người trước mặt.

"Muốn ta về cũng được thôi. Nhưng ta muốn đưa Diên Diên đi theo."

* Không được. Ngươi mà làm thế là mất vợ đấy.

Hot

Comments

Huyết Nguyệt

Huyết Nguyệt

cãi nhau với đương kim thánh thượng mà còn ko bt
đến khi bt r thì sẽ như thế nào ta

2023-12-29

1

Bé Pi

Bé Pi

" một kẻ thấp hèn dưới đáy xã hội " 😡🤬

2023-09-24

3

Cữu Vĩ Hồ Ly

Cữu Vĩ Hồ Ly

may ko phải thí thí😁😁😁

2023-08-20

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Mới xuyên đến đã bị cưỡng bức
2 Chương 2: Ta tên Phương Hồng Thanh
3 Chương 3: Học cách sống như ăn mày
4 Chương 4: Nam nhân mang thai
5 Chương 5: Gặp lại sau năm năm
6 Chương 6: Con là phúc tinh của ta
7 Chương 7: Ngươi không có tư cách mắng ta
8 Chương 8: Liêm sỉ gì cũng quăng qua một bên
9 Chương 9: Giết gà doạ khỉ
10 Chương 10: Vật chứng quan trọng
11 Chương 11: Bắt gian tại trận
12 Chương 12: Con ta không cần mẹ
13 Chương 13: Huynh thích cha đệ à?
14 Chương 14: Vạch tội
15 Chương 15: Săn mồi
16 Chương 16: Suýt chết
17 Chương 17: Ngươi thích hắn phải không?
18 Chương 18: Ngươi quay về đi!
19 Chương 19: Bỏ trốn
20 Chương 20: Ta quá nghèo nên không có chỗ ở
21 Chương 21: Ta xin lỗi
22 Chương 22: Con có muốn đi với ta không?
23 Chương 23: Tại sao không cho con nhận cha nuôi?
24 Chương 24: Thích khách
25 Chương 25: Tất cả là tại ngươi!
26 Chương 26: Đưa chính mình vào hang cọp
27 Chương 27: Đặt cược cả tính mạng
28 Chương 28: Ta muốn về nhà
29 Phiên ngoại: Quà năm mới
30 Chương 29: Tìm người
31 Chương 30: Chiều đến hư rồi
32 Chương 31: Hắn vậy mà không giận
33 Chương 32: Tam sao thất bản
34 Chương 33: Chúng ta không thể đâu
35 Chương 34: Trốn ra ngoài đổi gió
36 Chương 35: Ăn chơi thả cửa
37 Chương 36: Để ta giúp ngươi...
38 Chương 37: Suy nghĩ dung tục
39 Chương 38: Ta thích thì hôn thôi
40 Chương 39: Hoá ra là ngươi
41 Chương 40: Ngươi chiều ta quá rồi đấy.
42 Chương 41: Ta hận ngươi!
43 Chương 42: Dỗ vợ
44 Chương 43: Ta sẽ làm ngươi thích
45 Chương 44: Ta sẽ đi cùng ngươi
46 Chương 45: Thứ kia của ngươi to quá rồi (H)
47 Chương 46: Cha yếu quá!
48 Chương 47: Tiên hoàng và thái hậu
49 Chương 48: Về cung
50 Chương 49: Nó là con trai của nhi thần
51 Chương 50: Bạn mới
52 Chương 51: Thanh Trúc bị bắt nạt
53 Chương 52: Trẻ con thì không cần liêm sỉ
54 Chương 53: Hoàng đế thì cũng phải nhịn
55 Chương 54: Phong phi
56 Chương 55: Tranh giành với thái hậu
57 Chương 56: Ta vẫn là chủ hậu cung
58 Chương 57: Ngày đầu đi học đã trốn
59 Chương 58: Leo được lên giường đã rồi tính
60 Chương 59: Dạy con
61 Chương 60: Bất ngờ
62 Chương 61: Ngày diễn ra hôn lễ
63 Chương 62: Động phòng
64 Chương 63: Kẻ đứng sau
65 Chương 64: Không xử lý được thì đuổi
66 Chương 65: Ta là đang cứu cuộc đời họ
67 Chương 66: Luyện tập
68 Chương 67: Dỗ dành
69 Chương 68: Tử Hằng bị cắm sừng?
70 Chương 69: Ăn hiếp
71 Chương 70: Uyển Dư dịu dàng
72 Chương 71: Gặp trúng thú dữ
73 Chương 72: Hắn là tất cả của ta
74 Chương 73: Tin nhầm người
75 Chương 74: Kẻ nào dám hại ta
76 Chương 75: Thái hậu đổi tính?
77 Chương 76: Tiểu hoàng tử thích ngươi
78 Chương 77: Trừng phạt
79 Chương 78: Diệt khẩu
80 Chương 79: Đi ngắm hoa
81 Chương 80: Tử Hằng giận rồi
82 Chương 81: Phần thưởng
83 Chương 82: Tiệc chúc mừng
84 Chương 83: Phương thuốc trường sinh
85 Chương 84: Tranh cãi
86 Chương 85: Quậy tanh bành một trận
87 Chương 86: Ngươi buông tha cho ta
88 Chương 87: Cầu xin cho Hồng Thanh
89 Chương 88: Ta muốn bỏ trốn
90 Chương 89: Kế hoạch bỏ trốn
91 Chương 90: Thanh nhi ở đâu?
92 Chương 91: Các ngươi dám phản ta
93 Chương 92: Có đáng không?
94 Chương 93: Thằng bé vẫn luôn có mẹ
95 Chương 94: Sự cô đơn của người ở lại
96 Chương 95: Phụ hoàng tìm cha về đi!
97 Chương 96: Người kể chuyện
98 Chương 97: Có phải ngươi làm không?
99 Chương 98: Thả người
100 Chương 99: Ai là kẻ chủ mưu
101 Chương 100: Lật ngược tình thế
102 Phiên ngoại: Thăm bạn cũ
103 Chương 101: Đế vương cần phải vô tình
104 Chương 102: Hoàng tổ phụ quá trẻ rồi
105 Chương 103: Đón người trở về
106 Chương 104: Thanh nhi, nhìn ta đi!
107 Chương 105: Tại sao lại đối xử với ta như thế?
108 Chương 106: Thử thuốc
109 Chương 107: Ta đã ngủ rất lâu
110 Chương 108: Chỉ là hiểu lầm
111 Chương 109: Tận hứng
112 Chương 110: Muốn làm thái tử?
113 Chương 111: Xem mắt
114 Chương 112: Đệ thích huynh
115 Chương 113: Viên mãn
116 Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký
117 Phiên ngoại: Thái từ truy thê ký (2)
118 Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký (3)
119 Phiên ngoại: Những đứa con của chúng ta
Chapter

Updated 119 Episodes

1
Chương 1: Mới xuyên đến đã bị cưỡng bức
2
Chương 2: Ta tên Phương Hồng Thanh
3
Chương 3: Học cách sống như ăn mày
4
Chương 4: Nam nhân mang thai
5
Chương 5: Gặp lại sau năm năm
6
Chương 6: Con là phúc tinh của ta
7
Chương 7: Ngươi không có tư cách mắng ta
8
Chương 8: Liêm sỉ gì cũng quăng qua một bên
9
Chương 9: Giết gà doạ khỉ
10
Chương 10: Vật chứng quan trọng
11
Chương 11: Bắt gian tại trận
12
Chương 12: Con ta không cần mẹ
13
Chương 13: Huynh thích cha đệ à?
14
Chương 14: Vạch tội
15
Chương 15: Săn mồi
16
Chương 16: Suýt chết
17
Chương 17: Ngươi thích hắn phải không?
18
Chương 18: Ngươi quay về đi!
19
Chương 19: Bỏ trốn
20
Chương 20: Ta quá nghèo nên không có chỗ ở
21
Chương 21: Ta xin lỗi
22
Chương 22: Con có muốn đi với ta không?
23
Chương 23: Tại sao không cho con nhận cha nuôi?
24
Chương 24: Thích khách
25
Chương 25: Tất cả là tại ngươi!
26
Chương 26: Đưa chính mình vào hang cọp
27
Chương 27: Đặt cược cả tính mạng
28
Chương 28: Ta muốn về nhà
29
Phiên ngoại: Quà năm mới
30
Chương 29: Tìm người
31
Chương 30: Chiều đến hư rồi
32
Chương 31: Hắn vậy mà không giận
33
Chương 32: Tam sao thất bản
34
Chương 33: Chúng ta không thể đâu
35
Chương 34: Trốn ra ngoài đổi gió
36
Chương 35: Ăn chơi thả cửa
37
Chương 36: Để ta giúp ngươi...
38
Chương 37: Suy nghĩ dung tục
39
Chương 38: Ta thích thì hôn thôi
40
Chương 39: Hoá ra là ngươi
41
Chương 40: Ngươi chiều ta quá rồi đấy.
42
Chương 41: Ta hận ngươi!
43
Chương 42: Dỗ vợ
44
Chương 43: Ta sẽ làm ngươi thích
45
Chương 44: Ta sẽ đi cùng ngươi
46
Chương 45: Thứ kia của ngươi to quá rồi (H)
47
Chương 46: Cha yếu quá!
48
Chương 47: Tiên hoàng và thái hậu
49
Chương 48: Về cung
50
Chương 49: Nó là con trai của nhi thần
51
Chương 50: Bạn mới
52
Chương 51: Thanh Trúc bị bắt nạt
53
Chương 52: Trẻ con thì không cần liêm sỉ
54
Chương 53: Hoàng đế thì cũng phải nhịn
55
Chương 54: Phong phi
56
Chương 55: Tranh giành với thái hậu
57
Chương 56: Ta vẫn là chủ hậu cung
58
Chương 57: Ngày đầu đi học đã trốn
59
Chương 58: Leo được lên giường đã rồi tính
60
Chương 59: Dạy con
61
Chương 60: Bất ngờ
62
Chương 61: Ngày diễn ra hôn lễ
63
Chương 62: Động phòng
64
Chương 63: Kẻ đứng sau
65
Chương 64: Không xử lý được thì đuổi
66
Chương 65: Ta là đang cứu cuộc đời họ
67
Chương 66: Luyện tập
68
Chương 67: Dỗ dành
69
Chương 68: Tử Hằng bị cắm sừng?
70
Chương 69: Ăn hiếp
71
Chương 70: Uyển Dư dịu dàng
72
Chương 71: Gặp trúng thú dữ
73
Chương 72: Hắn là tất cả của ta
74
Chương 73: Tin nhầm người
75
Chương 74: Kẻ nào dám hại ta
76
Chương 75: Thái hậu đổi tính?
77
Chương 76: Tiểu hoàng tử thích ngươi
78
Chương 77: Trừng phạt
79
Chương 78: Diệt khẩu
80
Chương 79: Đi ngắm hoa
81
Chương 80: Tử Hằng giận rồi
82
Chương 81: Phần thưởng
83
Chương 82: Tiệc chúc mừng
84
Chương 83: Phương thuốc trường sinh
85
Chương 84: Tranh cãi
86
Chương 85: Quậy tanh bành một trận
87
Chương 86: Ngươi buông tha cho ta
88
Chương 87: Cầu xin cho Hồng Thanh
89
Chương 88: Ta muốn bỏ trốn
90
Chương 89: Kế hoạch bỏ trốn
91
Chương 90: Thanh nhi ở đâu?
92
Chương 91: Các ngươi dám phản ta
93
Chương 92: Có đáng không?
94
Chương 93: Thằng bé vẫn luôn có mẹ
95
Chương 94: Sự cô đơn của người ở lại
96
Chương 95: Phụ hoàng tìm cha về đi!
97
Chương 96: Người kể chuyện
98
Chương 97: Có phải ngươi làm không?
99
Chương 98: Thả người
100
Chương 99: Ai là kẻ chủ mưu
101
Chương 100: Lật ngược tình thế
102
Phiên ngoại: Thăm bạn cũ
103
Chương 101: Đế vương cần phải vô tình
104
Chương 102: Hoàng tổ phụ quá trẻ rồi
105
Chương 103: Đón người trở về
106
Chương 104: Thanh nhi, nhìn ta đi!
107
Chương 105: Tại sao lại đối xử với ta như thế?
108
Chương 106: Thử thuốc
109
Chương 107: Ta đã ngủ rất lâu
110
Chương 108: Chỉ là hiểu lầm
111
Chương 109: Tận hứng
112
Chương 110: Muốn làm thái tử?
113
Chương 111: Xem mắt
114
Chương 112: Đệ thích huynh
115
Chương 113: Viên mãn
116
Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký
117
Phiên ngoại: Thái từ truy thê ký (2)
118
Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký (3)
119
Phiên ngoại: Những đứa con của chúng ta

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play