Chương 14: Vạch tội

Danh Thần gục đầu xuống bàn, mặt đỏ lựng, xấu hổ không biết nên nói gì. Bị một đứa con nít chưa đầy năm tuổi nhìn thấu mình như thế này cảm thấy bản thân thật thất bại. Hắn tự hỏi không biết Hồng Thanh có nhìn thấy cái tâm tư xấu xí này của hắn không.

Hắn không phủ nhận mình quả thật có ý với Hồng Thanh. Kể từ lần hắn giúp Hồng Thanh trốn khỏi phủ huyện lệnh ngày đó hắn đã bắt đầu cảm mến y rồi. Sau đó qua mấy lần gặp mặt, nghe những câu chuyện về Hồng Thanh qua lời kể của Lục Ly, ấn tượng của hắn về Hồng Thanh lại càng thêm nể phục và cảm mến. Nhưng cảm xúc cũng chỉ dừng ở đó mà thôi. Hắn đối tốt với Hồng Thanh, quan tâm đến Phi Diên cũng là vì yêu quý hai cha con họ. Cũng có một chút tâm tư nhỏ muốn quan tâm Hồng Thanh. Hắn không nghĩ sẽ bị ai đó phát hiện nhanh như vậy, còn là do cậu nhóc này.

"Không phải. Ta đúng là quý cha đệ thật nhưng không phải là kiểu quan hệ như đệ nghĩ đâu. Với lại giống như đệ nói đó, người như ta không lọt được vào mắt cha đệ đâu. Ha ha ha!"

"Đúng đó. Cha đệ yêu cầu cao lắm. Kiểu như Hằng thúc là phù hợp nhất đó."

Danh Thần chỉ cười, không nói gì. Thế ra chủ nhân vừa đẹp lại vừa giàu nên mới bị Hồng Thanh lừa tiền sao. Để cho con của mình có cái suy nghĩ về cha nó thế này, hắn có thể tưởng tượng được Hồng Thanh nếu biết sẽ có cảm giác thế nào. Hẳn sẽ giống như hắn lúc này, chỉ muốn kiếm cái lỗ chui ngay xuống cho đỡ mất mặt. Còn chủ nhân… chắc sẽ nổi điên lên ấy nhỉ.

"Cho nên chúng ta càng phải cố gắng giúp hai người họ làm hoà đúng không. Có như vậy đệ mới có thể gặp được Hằng thúc của đệ nhiều hơn."

"Vâng ạ. Nhưng mà đệ phải làm thế nào?"

"Cần phải để cho cả hai gặp nhau, tự mình xoá bỏ hiểu lầm mới được. Có điều mấy ngày tới sợ là Hằng thúc của đệ không đến được vì bọn ta đang phải làm một chuyện rất quan trọng. Để mấy ngày nữa lại bàn tiếp nhé!"

"Vâng ạ."

"Còn cái bọc này để lát nữa khi trở về ta sẽ nghĩ cách đưa cho Hồng Thanh. Đồ của ta, ta phải tự mình đưa mới được. Trong bọc này cũng có đồ của đệ đấy."

Phi Diên nghe vậy thì mừng rỡ. 

"Thật sao? Huynh cũng mua cho cả đệ nữa à? Đó là gì vậy ạ?"

"Áo khoác ngoài. Sắp đến mùa đông rồi. Hai cha con đệ thường ra ngoài mà ăn mặc mỏng manh như vậy dễ ốm lắm. Nên ta mua áo khoác cho hai người."

"Lẽ ra huynh chỉ cần mua cho cha đệ là đủ rồi. Cha có tiền là mua đủ thứ cho đệ và những người khác, ít khi mua cho mình. Áo khoác đệ có rồi. Không cần đâu."

Danh Thần mỉm cười hỏi:

"Nhưng ta lỡ mua rồi. Phải làm sao bây giờ?"

Danh Thần mở bọc vải ra lấy từ bên trong một cái áo khoác cỡ nhỏ. Một cái áo khoác màu xanh đậm, đúng màu cậu bé thích. Phi Diên do dự nhìn chiếc áo một hồi cuối cùng đỏ mặt lí nhí nói:

"Nếu… nếu huynh đã lỡ mua rồi thì đệ đành dùng vậy."

Danh Thần bật cười xoa đầu cậu nhóc. Nhìn thấy nụ cười hiền lành, sủng nịnh của người kia, khuôn mặt Phi Diên lại càng đỏ hơn. Không phải cậu cố ý chê Danh Thần xấu đâu. Cậu chỉ không muốn huynh ấy thích cha cậu thôi. Cha đã có Hằng thúc rồi thì phải nhường Danh Thần cho cậu chứ.

"Mà có điều này ta chưa rõ lắm. Từ nãy đến giờ đệ đang nói là cha đệ thích nam nhân sao?"

Phi Diên ngớ ra. Bàn tay nhỏ vội bịt chặt miệng. Cha đã nói không thể tùy tiện nói chuyện này với bất cứ ai vậy mà cậu lỡ mồm rồi.

Nhìn Phi Diên hốt hoảng như thế Danh Thần đã đoán ra vấn đề gì rồi. Hắn khá là ngạc nhiên. Nếu Hồng Thanh thích nam nhân nhưng vẫn chấp nhận có con với nữ nhân. Chuyện này không phải hiếm gặp nhưng xảy ra trên người Hồng Thanh vẫn khiến hắn cảm thấy rất khó tin. Hay là… Phi Diên không phải con ruột của Hồng Thanh?

"Ca ca đừng nói cho cha biết là đệ nói với huynh chuyện này nha. Nếu không cha sẽ giận đệ."

"Ừ. Yên tâm. Ta sẽ xem như chưa nghe thấy gì."

Sau đó Danh Thần dẫn Phi Diên về nhà để đưa Kim ngọc mãn đường cho Mai nương và mấy bạn nhỏ ở nhà. Hồng Thanh lúc này đang làm chạy bàn cho một quán ăn, hết sức bận rộn. Danh Thần để bọc đồ lên giường của y, nói nhỏ với Phi Diên nói đỡ giúp hắn để Hồng Thanh chịu nhận quà. Cậu nhóc vui vẻ đồng ý với điều kiện mấy ngày nữa Danh Thần nhất định phải đến chơi với nó.

...***...

Ba ngày nay Ngọc Chương đứng ngồi không yên. Vị hoàng thân quốc thích kia suốt mấy ngày rồi lượn tới lượn lui quanh phố huyện, giao tiếp với đủ loại người khiến hắn lo sốt vó. Ngọc Chương cho chuẩn bị sẵn người để đối phó nhưng vẫn không hết lo lắng, cứ sợ đám người đó nói hớ cái gì. Rốt cuộc mấy ngày nay hắn không tài nào ngủ ngon được. 

Hắn đã từng mời vị điện hạ này đến dịch quán mấy lần nhưng lần nào cũng từ chối, cứ nhất quyết muốn ở lại khách điếm cho gần dân. Không chỉ vậy người này dường như không có ý định về cung. Suốt ngày vui chơi ở bên ngoài giống như một người đến đây để dạo chơi thật sự vậy. Cho nên hắn hoang mang kinh khủng.

Đến ngày thứ năm, vị hoàng thân kia đột ngột đến tìm hắn.

"Mới mấy ngày không gặp sao trông ngươi gầy đi nhiều vậy? Sức khỏe không tốt sao?"

"Cảm ơn điện hạ quan tâm. Thần có tuổi rồi. Thời tiết thay đổi rất dễ bị bệnh. Mấy ngày rồi quả thật là thần không được khoẻ lắm."

"Nếu ngươi đã yếu như vậy sợ là không đảm đương được vị trí huyện lệnh này rồi. Để ta bẩm báo với hoàng thượng cho ngươi cáo lão về quê sớm nhé."

Ngọc Chương giật mình, đang ngồi vội vàng đứng bật dậy. Hắn hốt hoảng cúi đầu thưa:

"Không cần đâu ạ. Thần đúng là hay bệnh nhưng đều rất nhẹ, chỉ vài ngày là khỏi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến công việc. Xin điện hạ yên tâm."

"Chuyện ngươi có được ở đây hay không vốn không phải do ta quyết định. Trách nhiệm của ta là báo lại toàn bộ sự việc cho đương kim thánh thượng để tùy người định đoạt."

Nghe vậy Ngọc Chương đã hơi run. Hắn không hiểu ý của vị này là gì.

"Điện hạ nói gì, thần… không hiểu lắm."

Tử Hằng biết Ngọc Chương đang nghi ngờ hắn là Châu Mộ Văn. Hắn cũng không ngại nửa vờ nửa thật giả mình làm Mộ Văn, thậm chí còn bắt chước bộ dạng của thằng nhóc.

Hắn lấy cây quạt sắt ra, gõ đầu quạt xuống bàn từng nhịp, từng nhịp đều đều, chậm rãi. Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Ngọc Chương, giọng ầm trầm hỏi:

"Ngươi không hiểu thật hay giả vờ không hiểu? Ngươi tưởng những việc ngươi làm ở đây không ai biết sao?"

Ngọc Chương sợ hãi vội quỳ sụp xuống đất, đập đầu kêu lên:

"Điện hạ, oan quá! Điện hạ! Thần bao nhiêu năm nay vẫn luôn tận lực vì triều đình. Thần không hiểu mình đã làm sai điều gì mà điện hạ lại nói như thế."

"Vẫn già mồm không nhận à?"

Tử Hằng lấy từ trong người ra một cuốn sổ màu xanh ném thẳng xuống trước mặt Ngọc Chương. Đó là cuốn sổ ghi chép việc chi tiêu số lương thực cứu tế của triều đình. Ngọc Chương nhìn thấy nó thì giật mình nhưng rồi cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn đã sai người làm một cuốn sổ giả để qua mặt quan thanh tra của triều đình khi cần. Nhưng khi mở cuốn sổ đó ra xem thì hắn hoảng hồn, mặt cắt không còn hột máu. Đây là cuốn sổ thật. 

Làm sao người này lại có trong tay cuốn sổ này? Hắn nhớ đã đem cất nó vào một cái hộp gỗ đặt dưới gầm giường của mình rồi kia mà.

"Ngươi còn gì muốn nói nữa không? Hay là để ta lấy luôn cuốn sổ ghi chép việc ngươi ăn cắp trắng trợn ngân lượng cứu tế cho xem luôn?"

Ngọc Chương bị sốc đến ngả ngồi ra sau. Trong chiếc hộp đó để toàn bộ những số sách ghi chép việc hắn ăn chặn đồ cứu tế từ triều đình mấy năm nay. Hắn vốn định giải quyết xong vụ lần này sẽ đem tiêu hủy chúng. Giờ cuốn sổ này đã rơi vào tay người đó thì những cuốn sổ khác có lẽ cũng đã bị phát hiện rồi. 

Lần này hắn chết chắc rồi.

Không được. Con hắn chỉ vừa mới thành thân. Nhà thông gia cực kỳ giàu có. Hắn không thể phá hỏng tương lai của con trai được. Hắn không thể chết lúc này được. Ngọc Chương nghĩ như vậy liền lấy lại bình tĩnh, dập đầu thưa:

"Bẩm điện hạ, thần thực sự không hiểu cuốn sổ này là ở đâu ra. Thần hoàn toàn không biết gì về việc này. Thần đã nhìn kỹ, những bút tích trên cuốn sổ này đều là của sư gia Vĩnh Ninh. Xin điện hạ cho thần gọi sư gia vào đối chất."

Tử Hằng phất tay. "Gọi đi!"

Người tên Vĩnh Ninh đột ngột bị kéo đến trước mặt Tử Hằng. Thấy huyện lệnh quỳ ở đó Vĩnh Ninh rét run, vội vàng quỳ sụp xuống, đầu cúi gằm, hoảng sợ thấy rõ.

"Giờ ngươi hỏi hắn đi!"

Ngọc Chương vâng lệnh rồi cầm cuốn sổ ném thẳng vào mặt còn đang hoang mang của Vĩnh Ninh, mắng sa sả:

"Ngươi giải thích chuyện này cho ta! Cuốn sổ ghi chép này là sao hả? Ngươi dám qua mặt ta ăn cắp hàng cứu tế của triều đình à?"

Vĩnh Ninh kinh ngạc không hiểu chuyện gì, đến lúc cầm cuốn sổ dưới đất lên xem thì tái mặt. Hắn sợ hãi nhìn Ngọc Chương ấp úng nói:

"Đại nhân… cái này không phải đại nhân sai thuộc hạ...A!"

Vĩnh Ninh chưa nói xong đã bị Ngọc Chương tát cho một cái vào mặt choáng váng ngã lăn ra đất. Ngọc Chương lớn giọng mắng mỏ:

"Ta sai người theo dõi ghi chép việc phát chẩn thật nghiêm túc và cẩn trọng. Sao ngươi dám qua mặt ta làm chuyện táng tận lương tâm thế này hả?! Ngươi nói đi! Ngươi nghe lệnh của ai? Kẻ đó cho ngươi bao nhiêu tiền mà ngươi dám phản bội ta!"

Vĩnh Ninh ngậm miệng. Cả người đang run lên. Hắn nhìn vào ánh mắt long sòng sọc của Ngọc Chương mà giận dữ, ấm ức. Quả nhiên đúng như người kia nói, chủ nhân mà hắn hết lòng phục vụ khi mọi chuyện bại lộ sẵn sàng đẩy hắn ra thế mạng.

Hot

Comments

Epip

Epip

vote nhóc này stop

2023-08-15

3

mộc

mộc

má ơi
5 tuổi đó hả 😃😃

2022-09-02

7

alice cute

alice cute

tới công chuyện r cháu tui nó mới 5 tuổi mà nhắm xong người r sắp mất cháu r 😢😢

2022-07-07

7

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Mới xuyên đến đã bị cưỡng bức
2 Chương 2: Ta tên Phương Hồng Thanh
3 Chương 3: Học cách sống như ăn mày
4 Chương 4: Nam nhân mang thai
5 Chương 5: Gặp lại sau năm năm
6 Chương 6: Con là phúc tinh của ta
7 Chương 7: Ngươi không có tư cách mắng ta
8 Chương 8: Liêm sỉ gì cũng quăng qua một bên
9 Chương 9: Giết gà doạ khỉ
10 Chương 10: Vật chứng quan trọng
11 Chương 11: Bắt gian tại trận
12 Chương 12: Con ta không cần mẹ
13 Chương 13: Huynh thích cha đệ à?
14 Chương 14: Vạch tội
15 Chương 15: Săn mồi
16 Chương 16: Suýt chết
17 Chương 17: Ngươi thích hắn phải không?
18 Chương 18: Ngươi quay về đi!
19 Chương 19: Bỏ trốn
20 Chương 20: Ta quá nghèo nên không có chỗ ở
21 Chương 21: Ta xin lỗi
22 Chương 22: Con có muốn đi với ta không?
23 Chương 23: Tại sao không cho con nhận cha nuôi?
24 Chương 24: Thích khách
25 Chương 25: Tất cả là tại ngươi!
26 Chương 26: Đưa chính mình vào hang cọp
27 Chương 27: Đặt cược cả tính mạng
28 Chương 28: Ta muốn về nhà
29 Phiên ngoại: Quà năm mới
30 Chương 29: Tìm người
31 Chương 30: Chiều đến hư rồi
32 Chương 31: Hắn vậy mà không giận
33 Chương 32: Tam sao thất bản
34 Chương 33: Chúng ta không thể đâu
35 Chương 34: Trốn ra ngoài đổi gió
36 Chương 35: Ăn chơi thả cửa
37 Chương 36: Để ta giúp ngươi...
38 Chương 37: Suy nghĩ dung tục
39 Chương 38: Ta thích thì hôn thôi
40 Chương 39: Hoá ra là ngươi
41 Chương 40: Ngươi chiều ta quá rồi đấy.
42 Chương 41: Ta hận ngươi!
43 Chương 42: Dỗ vợ
44 Chương 43: Ta sẽ làm ngươi thích
45 Chương 44: Ta sẽ đi cùng ngươi
46 Chương 45: Thứ kia của ngươi to quá rồi (H)
47 Chương 46: Cha yếu quá!
48 Chương 47: Tiên hoàng và thái hậu
49 Chương 48: Về cung
50 Chương 49: Nó là con trai của nhi thần
51 Chương 50: Bạn mới
52 Chương 51: Thanh Trúc bị bắt nạt
53 Chương 52: Trẻ con thì không cần liêm sỉ
54 Chương 53: Hoàng đế thì cũng phải nhịn
55 Chương 54: Phong phi
56 Chương 55: Tranh giành với thái hậu
57 Chương 56: Ta vẫn là chủ hậu cung
58 Chương 57: Ngày đầu đi học đã trốn
59 Chương 58: Leo được lên giường đã rồi tính
60 Chương 59: Dạy con
61 Chương 60: Bất ngờ
62 Chương 61: Ngày diễn ra hôn lễ
63 Chương 62: Động phòng
64 Chương 63: Kẻ đứng sau
65 Chương 64: Không xử lý được thì đuổi
66 Chương 65: Ta là đang cứu cuộc đời họ
67 Chương 66: Luyện tập
68 Chương 67: Dỗ dành
69 Chương 68: Tử Hằng bị cắm sừng?
70 Chương 69: Ăn hiếp
71 Chương 70: Uyển Dư dịu dàng
72 Chương 71: Gặp trúng thú dữ
73 Chương 72: Hắn là tất cả của ta
74 Chương 73: Tin nhầm người
75 Chương 74: Kẻ nào dám hại ta
76 Chương 75: Thái hậu đổi tính?
77 Chương 76: Tiểu hoàng tử thích ngươi
78 Chương 77: Trừng phạt
79 Chương 78: Diệt khẩu
80 Chương 79: Đi ngắm hoa
81 Chương 80: Tử Hằng giận rồi
82 Chương 81: Phần thưởng
83 Chương 82: Tiệc chúc mừng
84 Chương 83: Phương thuốc trường sinh
85 Chương 84: Tranh cãi
86 Chương 85: Quậy tanh bành một trận
87 Chương 86: Ngươi buông tha cho ta
88 Chương 87: Cầu xin cho Hồng Thanh
89 Chương 88: Ta muốn bỏ trốn
90 Chương 89: Kế hoạch bỏ trốn
91 Chương 90: Thanh nhi ở đâu?
92 Chương 91: Các ngươi dám phản ta
93 Chương 92: Có đáng không?
94 Chương 93: Thằng bé vẫn luôn có mẹ
95 Chương 94: Sự cô đơn của người ở lại
96 Chương 95: Phụ hoàng tìm cha về đi!
97 Chương 96: Người kể chuyện
98 Chương 97: Có phải ngươi làm không?
99 Chương 98: Thả người
100 Chương 99: Ai là kẻ chủ mưu
101 Chương 100: Lật ngược tình thế
102 Phiên ngoại: Thăm bạn cũ
103 Chương 101: Đế vương cần phải vô tình
104 Chương 102: Hoàng tổ phụ quá trẻ rồi
105 Chương 103: Đón người trở về
106 Chương 104: Thanh nhi, nhìn ta đi!
107 Chương 105: Tại sao lại đối xử với ta như thế?
108 Chương 106: Thử thuốc
109 Chương 107: Ta đã ngủ rất lâu
110 Chương 108: Chỉ là hiểu lầm
111 Chương 109: Tận hứng
112 Chương 110: Muốn làm thái tử?
113 Chương 111: Xem mắt
114 Chương 112: Đệ thích huynh
115 Chương 113: Viên mãn
116 Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký
117 Phiên ngoại: Thái từ truy thê ký (2)
118 Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký (3)
119 Phiên ngoại: Những đứa con của chúng ta
Chapter

Updated 119 Episodes

1
Chương 1: Mới xuyên đến đã bị cưỡng bức
2
Chương 2: Ta tên Phương Hồng Thanh
3
Chương 3: Học cách sống như ăn mày
4
Chương 4: Nam nhân mang thai
5
Chương 5: Gặp lại sau năm năm
6
Chương 6: Con là phúc tinh của ta
7
Chương 7: Ngươi không có tư cách mắng ta
8
Chương 8: Liêm sỉ gì cũng quăng qua một bên
9
Chương 9: Giết gà doạ khỉ
10
Chương 10: Vật chứng quan trọng
11
Chương 11: Bắt gian tại trận
12
Chương 12: Con ta không cần mẹ
13
Chương 13: Huynh thích cha đệ à?
14
Chương 14: Vạch tội
15
Chương 15: Săn mồi
16
Chương 16: Suýt chết
17
Chương 17: Ngươi thích hắn phải không?
18
Chương 18: Ngươi quay về đi!
19
Chương 19: Bỏ trốn
20
Chương 20: Ta quá nghèo nên không có chỗ ở
21
Chương 21: Ta xin lỗi
22
Chương 22: Con có muốn đi với ta không?
23
Chương 23: Tại sao không cho con nhận cha nuôi?
24
Chương 24: Thích khách
25
Chương 25: Tất cả là tại ngươi!
26
Chương 26: Đưa chính mình vào hang cọp
27
Chương 27: Đặt cược cả tính mạng
28
Chương 28: Ta muốn về nhà
29
Phiên ngoại: Quà năm mới
30
Chương 29: Tìm người
31
Chương 30: Chiều đến hư rồi
32
Chương 31: Hắn vậy mà không giận
33
Chương 32: Tam sao thất bản
34
Chương 33: Chúng ta không thể đâu
35
Chương 34: Trốn ra ngoài đổi gió
36
Chương 35: Ăn chơi thả cửa
37
Chương 36: Để ta giúp ngươi...
38
Chương 37: Suy nghĩ dung tục
39
Chương 38: Ta thích thì hôn thôi
40
Chương 39: Hoá ra là ngươi
41
Chương 40: Ngươi chiều ta quá rồi đấy.
42
Chương 41: Ta hận ngươi!
43
Chương 42: Dỗ vợ
44
Chương 43: Ta sẽ làm ngươi thích
45
Chương 44: Ta sẽ đi cùng ngươi
46
Chương 45: Thứ kia của ngươi to quá rồi (H)
47
Chương 46: Cha yếu quá!
48
Chương 47: Tiên hoàng và thái hậu
49
Chương 48: Về cung
50
Chương 49: Nó là con trai của nhi thần
51
Chương 50: Bạn mới
52
Chương 51: Thanh Trúc bị bắt nạt
53
Chương 52: Trẻ con thì không cần liêm sỉ
54
Chương 53: Hoàng đế thì cũng phải nhịn
55
Chương 54: Phong phi
56
Chương 55: Tranh giành với thái hậu
57
Chương 56: Ta vẫn là chủ hậu cung
58
Chương 57: Ngày đầu đi học đã trốn
59
Chương 58: Leo được lên giường đã rồi tính
60
Chương 59: Dạy con
61
Chương 60: Bất ngờ
62
Chương 61: Ngày diễn ra hôn lễ
63
Chương 62: Động phòng
64
Chương 63: Kẻ đứng sau
65
Chương 64: Không xử lý được thì đuổi
66
Chương 65: Ta là đang cứu cuộc đời họ
67
Chương 66: Luyện tập
68
Chương 67: Dỗ dành
69
Chương 68: Tử Hằng bị cắm sừng?
70
Chương 69: Ăn hiếp
71
Chương 70: Uyển Dư dịu dàng
72
Chương 71: Gặp trúng thú dữ
73
Chương 72: Hắn là tất cả của ta
74
Chương 73: Tin nhầm người
75
Chương 74: Kẻ nào dám hại ta
76
Chương 75: Thái hậu đổi tính?
77
Chương 76: Tiểu hoàng tử thích ngươi
78
Chương 77: Trừng phạt
79
Chương 78: Diệt khẩu
80
Chương 79: Đi ngắm hoa
81
Chương 80: Tử Hằng giận rồi
82
Chương 81: Phần thưởng
83
Chương 82: Tiệc chúc mừng
84
Chương 83: Phương thuốc trường sinh
85
Chương 84: Tranh cãi
86
Chương 85: Quậy tanh bành một trận
87
Chương 86: Ngươi buông tha cho ta
88
Chương 87: Cầu xin cho Hồng Thanh
89
Chương 88: Ta muốn bỏ trốn
90
Chương 89: Kế hoạch bỏ trốn
91
Chương 90: Thanh nhi ở đâu?
92
Chương 91: Các ngươi dám phản ta
93
Chương 92: Có đáng không?
94
Chương 93: Thằng bé vẫn luôn có mẹ
95
Chương 94: Sự cô đơn của người ở lại
96
Chương 95: Phụ hoàng tìm cha về đi!
97
Chương 96: Người kể chuyện
98
Chương 97: Có phải ngươi làm không?
99
Chương 98: Thả người
100
Chương 99: Ai là kẻ chủ mưu
101
Chương 100: Lật ngược tình thế
102
Phiên ngoại: Thăm bạn cũ
103
Chương 101: Đế vương cần phải vô tình
104
Chương 102: Hoàng tổ phụ quá trẻ rồi
105
Chương 103: Đón người trở về
106
Chương 104: Thanh nhi, nhìn ta đi!
107
Chương 105: Tại sao lại đối xử với ta như thế?
108
Chương 106: Thử thuốc
109
Chương 107: Ta đã ngủ rất lâu
110
Chương 108: Chỉ là hiểu lầm
111
Chương 109: Tận hứng
112
Chương 110: Muốn làm thái tử?
113
Chương 111: Xem mắt
114
Chương 112: Đệ thích huynh
115
Chương 113: Viên mãn
116
Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký
117
Phiên ngoại: Thái từ truy thê ký (2)
118
Phiên ngoại: Thái tử truy thê ký (3)
119
Phiên ngoại: Những đứa con của chúng ta

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play