Chương 2: Trọng Sinh

Mộng Khiết giật mình mở toang mắt ra nhìn cảnh vật xung quanh, hô hấp trở nên dồn dập. Trong đầu vẫn còn đang hoảng loạn vì cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy. Cô nghiêng đầu nhìn khắp nơi, trong mắt không giấu được sự hoảng hốt. Cô đưa hai tay ra nhìn, sau đó nhéo thật mạnh vào đùi non của mình. 

Một cảm giác đau nhói lan khắp cơ thể khiến cho hai đầu chân mày thanh tú nhíu lại. Biết được khung cảnh xung quanh là thật, không phải cô mơ thấy. Cô chớp mắt, nhìn thẳng vào khoảng hư không trước mặt.

“Mình đang ở đâu đây? Không phải mình bị Lâm Việt đẩy xuống lầu, đập đầu vào tường rồi mất máu chết rồi sao?”

Cô lẩm bẩm một lúc, sau đó cô từ trên giường đứng dậy nhìn khắp căn phòng. Bất ngờ cô chạy đến bên cửa sổ, kéo tấm màn lớn màu xám sang một bên rồi nhìn xuống sân vườn rộng lớn bên dưới.

Một vườn hoa hồng, hoa cẩm tú cầu cùng với hoa bỉ ngạn mà cô thích được trồng đầy trong sân. Bên cạnh còn có một chiếc xích đu mà cô thường hay ngồi đung đưa, tay cầm quyển sách vừa đọc vừa thưởng thức phong cảnh. Cô tiếp tục dời tầm mắt sang chỗ đằng xa, một căn nhà nhỏ làm nơi uống trà, nơi mọi người trò chuyện, hóng mát.

Cơ thể Mộng Khiết run lên, cô quay lưng lại, cả người như mất hết sức lực tựa người vào bức tường phía sau rồi từ từ tuột xuống ngồi bệt trên nền sàn lạnh lẽo.

“Chuyện… chuyện này là sao? Mình không phải đã chết rồi hả? Vậy hiện tại mình đang ở đâu?”

Cô cố gắng nhớ sau khi chạy khỏi biệt thự, cô đã đi đâu và gặp được ai nhưng mãi vẫn không thấy rõ được tình huống lúc bấy giờ. Mộng Khiết bất lực ôm lấy đầu của mình, cảm giác bản thân đã quên mất một tình tiết gì đó rất quan trọng. 

Cốc! Cốc! Cốc!

Bất chợt tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, Mộng Khiết giật mình từ trên nền sàn đứng dậy, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó vuốt quần áo cho ngay ngắn. Cô mím môi, bước nhanh đến mở cửa.

Khi cánh cửa gỗ mở ra cũng là lúc khuôn mặt nữ giúp việc xuất hiện trong tầm mắt cô, cô ấy cúi đầu nhỏ tiếng nói: “Thưa cô chủ, tôi đã chuẩn bị xong buổi sáng rồi ạ, cô có thể xuống ăn rồi đến công ty.”

Mộng Khiết chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái đang đứng đối diện, một chút vẻ lo lắng hay ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện cũng không có trong ánh mắt. Cô đảo con ngươi nhìn xung quanh, sau đó nhỏ tiếng nói với cô ấy.

“Cô… cô nói cho tôi biết. Mấy ngày trước tôi có nằm viện không?”

Nữ giúp việc ngẩng đầu nhìn cô, dưới đáy mắt không giấu được vẻ khó hiểu. Cô ấy lấy tay gãi đầu, ấn đường nhăn lại đáp lời: “Cô chủ nói gì vậy tôi không hiểu, cô đang khỏe mạnh như thế này thì vào bệnh viện làm gì?”

Mọi thứ trước mắt càng khiến cho cô trở nên ngờ nghệch, Mộng Khiết nuốt nước miếng, hô hấp dần trở nên bất ổn. Cô nhìn đi nơi khác, ngẫm nghĩ gì đó một lát rồi lên tiếng: “Hôm nay là ngày mấy thế?”

“Dạ ngày chín tháng tư ạ.”

“Sao? Cô không nói dối tôi chứ?”

“Tôi nói thật ạ.”

Dứt lời, cô ấy lấy điện thoại của mình ra đưa màn hình hiển thị ngày giờ đến trước mặt cô để xác minh. Mộng Khiết cầm điện thoại cô ấy nhìn chằm vào nó một lúc lâu. Thấy cô có dấu hiệu khác thường, nữ giúp việc hạ thấp cơ thể nhìn cô.

“Cô chủ bị sao vậy? Hôm nay cô có chỗ nào không khỏe sao?”

Mộng Khiết giật mình, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi nhìn cô ấy lắc đầu. Cô trả điện thoại lại cho cô ấy, nói thêm mấy câu rồi đóng cửa lại. Cô tựa lưng vào tấm cửa gỗ lớn phía sau, dường như cô đã hiểu được mọi chuyện đang diễn ra trước mắt mình.

“Mình… mình thật sự đã sống lại rồi sao?”

Cô lẩm bẩm ngày chín tháng tư, bất ngờ hai mắt sáng rỡ nhìn thẳng về phía trước.

“Hôm nay không phải là ngày mình phát hiện Lâm Việt cùng một cô gái lạ đi vào khách sạn sao? Mình cần xác minh xem chuyện này có đúng hay không.”

Mộng Khiết đi một mạch vào trong phòng đựng đồ, cô chọn một bộ đồ đơn giản rồi đi vào phòng tắm. 

Cô lái xe dọc theo con đường đến công ty Cao Đại, suốt đường cô quan sát xung quanh. Trong đầu nhớ lại ngày đó mình đã gặp Lâm Việt ở đâu. Khi đi tới một ngã tư, cô dừng xe trước đèn đỏ. Trong lúc lơ đãng nhìn khắp nơi liền bắt gặp Lâm Việt đang ngồi bên trong chiếc xe đậu song song với mình, hình ảnh hắn ôm hôn một cô gái đập thẳng vào mắt cô một cách rõ rệt.

“Mình cần theo dõi họ, nếu như đúng tên khách sạn đó thì không còn gì có thể nghi ngờ nữa.”

Đèn vừa chuyển xanh, tài xế xe của Lâm Việt liền tăng ga chạy thẳng về phía trước. Mộng khiết đạp ga, tăng tốc đuổi theo chiếc xe ô tô màu đen. Đôi mắt hạnh xinh đẹp bỗng chuyển sang tia sắc bén, khí thế trở nên lạnh lẽo đến rợn người.

Mộng Khiết thầm nghĩ: “Nếu để tôi phát hiện mình thật sự sống lại thì các người sẽ không yên với tôi.”

Cuối cùng xe dừng lại trước khách sạn Bắc Âu thuộc hạng sang trọng bậc nhất thành phố C. Mộng Khiết đạp phanh đậu bên đường, cô chống tay lên vô lăng ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng hiệu khách sạn. Khóe môi chợt nhếch lên tỏ vẻ thích thú.

“Ông trời thật sự đã thương xót cho số phận của mình, để mình được quay lại cho họ một bài học.”

Người đàn ông béo ú bám lấy một cậu trai trẻ từ bên trong thang máy đi ra, ông ta đi đến bên cạnh anh liên tục nói: “Tổng giám đốc Dương ở lại chơi với chúng tôi một lúc nữa đi, cậu còn trẻ như vậy mà đã không có ham muốn gì rồi sao? Tôi cảm thấy nghi ngờ năng lực của cậu rồi đấy.”

Trạch Dương dừng bước chân, anh khó chịu nhìn ông ấy. Hôm nay đối với anh quả thật là một ngày xui xẻo, đi gặp khách hàng đúng người thích mang phụ nữ ra làm trò vui cho đối tác. Anh chỉnh lại chiếc áo vest có phần nhăn nheo của mình cho gọn gàng, sau đó hít một hơi dõng dạc nói: “Hình như ông chủ Khang đang có hiểu lầm gì với tôi rồi, chuyện nam nữ tôi không tiện nói rõ tại đây nhưng tôi thật sự không thích cách làm hiện tại của ông, mong ông sau này đừng làm vậy nữa.”

Thịnh Khang nhìn anh, nét cười trên mặt thoáng cứng đờ vì những lời nói gắt gao của anh. 

“Cậu… cậu từ chối ý tốt của tôi sao?”

Trạch Dương thở hắt ra một hơi, đáy mắt bắt đầu ánh lên sự lạnh lẽo, giọng điệu bắt đầu trở nên thờ ơ.

“Nếu như ông cứ ép tôi làm những chuyện mà tôi không thích thì đừng trách tại sao tôi lại làm gắt. Tôi sẽ không ngại từ bỏ hợp đồng lần này của chúng ta đâu.”

Nghe anh nói, ông ấy tươi cười bước đến đứng gần anh bắt đầu giải thích. 

“Cậu hiểu sai ý tôi rồi, tôi thật sự chỉ muốn cậu vui vẻ mà thôi. Dù sao bên cạnh cậu cũng không có phụ nữ, tôi chỉ giúp cậu giải quyết vấn đề cá nhân mà thôi.”

Anh bắt đầu cảm thấy hối hận vì hôm nay không mang theo trợ lý bên cạnh. Cứ nghĩ đây là đối tượng mà người quen giới thiệu thì cách làm việc sẽ chuyên nghiệp nhưng anh lại không ngờ bản thân lại rơi vào tình huống trái ngang như hiện tại.

Anh xoay người nhìn đi nơi khác, con ngươi bỗng gợn sóng nhìn chằm chằm vào cô gái đang từ bên ngoài bước vào. 

Chapter
1 Chương 1: Phản Bội
2 Chương 2: Trọng Sinh
3 Chương 3: Đụng Mặt
4 Chương 4: Có Phải Đang Ghen Không?
5 Chương 5: Cùng Nhau Diễn Kịch
6 Chương 6: Lâm Việt Ra Oai
7 Chương 7: Đối Tác Làm Ăn Của Ba
8 Chương 8: Con Im Miệng Cho Ba
9 Chương 9: Vết Son Trên Cổ Áo
10 Chương 10: Đụng Mặt Trong Thang Máy
11 Chương 11: Làm Quen
12 Chương 12: Nghi Ngờ Giới Tính Của Trạch Dương
13 Chương 13: Đụng Độ Tại Khu Mua Sắm
14 Chương 14: Trạch Dương Cảm Thấy Hả Dạ
15 Chương 15: Trả Áo
16 Chương 16: Lâm Việt Nghi Ngờ
17 Chương 17: Nói Bóng Gió
18 Chương 18: Khách Của Ba Chứ Không Phải Của Con
19 Chương 19: Tôi Sẽ Không Lấy Cô Làm Vợ
20 Chương 20: Theo Dõi
21 Chương 21: Tâm Tư Của Cả Hai
22 Chương 22: Món Quà Thứ Hai
23 Chương 23: Gặp Khách Hàng
24 Chương 24: Mộng Khiết Sợ Hãi
25 Chương 25: Tâm Tư Của Người Ba
26 Chương 26: Va Chạm Trên Đường
27 Chương 27: Mộng Khiết Công Khai Khiêu Khích
28 Chương 28: Lâm Việt Tức Giận
29 Chương 29: Mộng Đình Đeo Bám
30 Chương 30: Ba Người Chạm Mặt
31 Chương 31: Tâm Tư Của Trạch Dương
32 Chương 32: Có Phải Anh Không Thoả Mãn Em?
33 Chương 33: Lâm Việt Bị Đánh
34 Chương 34: Cho Người Theo Dõi Mộng Khiết
35 Chương 35: Khách Sạn Phòng 110
36 Chương 36: Thể Hiện Sự Ghét Bỏ Ra Mặt
37 Chương 37: Anh Sẽ Thuộc Về Em
38 Chương 38: Gặp Nhau Ở Quán Bar
39 Chương 39: Mời Rượu
40 Chương 40: Anh Không Có Tư Cách
41 Chương 41: Cô Chán Sống Rồi Phải Không?
42 Chương 42: Lâm Việt Bị Thương
43 Chương 43: Phụ Nữ Đều Phiền Phức Như Nhau
44 Chương 44: Anh Chỉ Giỏi Miệng Mà Thôi
45 Chương 45: Âm Mưu Chiếm Đoạt Tài Sản
46 Chương 46: Trạch Dương Nổi Trận Lôi Đình
47 Chương 47: Cuộc Trò Chuyện Của Hai Ba Con
48 Chương 48: Trò Chơi Sắp Kết Thúc
49 Chương 49: Ông Long Sợ Vợ
50 Chương 50: Trạch Dương Phản Đối Kịch Liệt
51 Chương 51: Dựa Vào Việc Tôi Là Chồng Cô
52 Chương 52: Đang Tức Lắm Đúng Không?
53 Chương 53: Mộng Khiết Nhẫn Nhịn
54 Chương 54: Lâm Việt Bị Thương
55 Chương 55: Lâm Việt Nói Dối
56 Chương 56: Tôi Thích Đấy, Anh Làm Gì Được Tôi?
57 Chương 57: Cô Đang Ở Đâu? Mau Về Ngay Cho Tôi
58 Chương 58: Cô Muốn Chết Có Phải Không?
59 Chương 59: Mẹ Mộng Khiết Trở Về
Chapter

Updated 59 Episodes

1
Chương 1: Phản Bội
2
Chương 2: Trọng Sinh
3
Chương 3: Đụng Mặt
4
Chương 4: Có Phải Đang Ghen Không?
5
Chương 5: Cùng Nhau Diễn Kịch
6
Chương 6: Lâm Việt Ra Oai
7
Chương 7: Đối Tác Làm Ăn Của Ba
8
Chương 8: Con Im Miệng Cho Ba
9
Chương 9: Vết Son Trên Cổ Áo
10
Chương 10: Đụng Mặt Trong Thang Máy
11
Chương 11: Làm Quen
12
Chương 12: Nghi Ngờ Giới Tính Của Trạch Dương
13
Chương 13: Đụng Độ Tại Khu Mua Sắm
14
Chương 14: Trạch Dương Cảm Thấy Hả Dạ
15
Chương 15: Trả Áo
16
Chương 16: Lâm Việt Nghi Ngờ
17
Chương 17: Nói Bóng Gió
18
Chương 18: Khách Của Ba Chứ Không Phải Của Con
19
Chương 19: Tôi Sẽ Không Lấy Cô Làm Vợ
20
Chương 20: Theo Dõi
21
Chương 21: Tâm Tư Của Cả Hai
22
Chương 22: Món Quà Thứ Hai
23
Chương 23: Gặp Khách Hàng
24
Chương 24: Mộng Khiết Sợ Hãi
25
Chương 25: Tâm Tư Của Người Ba
26
Chương 26: Va Chạm Trên Đường
27
Chương 27: Mộng Khiết Công Khai Khiêu Khích
28
Chương 28: Lâm Việt Tức Giận
29
Chương 29: Mộng Đình Đeo Bám
30
Chương 30: Ba Người Chạm Mặt
31
Chương 31: Tâm Tư Của Trạch Dương
32
Chương 32: Có Phải Anh Không Thoả Mãn Em?
33
Chương 33: Lâm Việt Bị Đánh
34
Chương 34: Cho Người Theo Dõi Mộng Khiết
35
Chương 35: Khách Sạn Phòng 110
36
Chương 36: Thể Hiện Sự Ghét Bỏ Ra Mặt
37
Chương 37: Anh Sẽ Thuộc Về Em
38
Chương 38: Gặp Nhau Ở Quán Bar
39
Chương 39: Mời Rượu
40
Chương 40: Anh Không Có Tư Cách
41
Chương 41: Cô Chán Sống Rồi Phải Không?
42
Chương 42: Lâm Việt Bị Thương
43
Chương 43: Phụ Nữ Đều Phiền Phức Như Nhau
44
Chương 44: Anh Chỉ Giỏi Miệng Mà Thôi
45
Chương 45: Âm Mưu Chiếm Đoạt Tài Sản
46
Chương 46: Trạch Dương Nổi Trận Lôi Đình
47
Chương 47: Cuộc Trò Chuyện Của Hai Ba Con
48
Chương 48: Trò Chơi Sắp Kết Thúc
49
Chương 49: Ông Long Sợ Vợ
50
Chương 50: Trạch Dương Phản Đối Kịch Liệt
51
Chương 51: Dựa Vào Việc Tôi Là Chồng Cô
52
Chương 52: Đang Tức Lắm Đúng Không?
53
Chương 53: Mộng Khiết Nhẫn Nhịn
54
Chương 54: Lâm Việt Bị Thương
55
Chương 55: Lâm Việt Nói Dối
56
Chương 56: Tôi Thích Đấy, Anh Làm Gì Được Tôi?
57
Chương 57: Cô Đang Ở Đâu? Mau Về Ngay Cho Tôi
58
Chương 58: Cô Muốn Chết Có Phải Không?
59
Chương 59: Mẹ Mộng Khiết Trở Về

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play