Chương 3: Ích kỷ
Thịnh Uyển mấy tháng nay điều tập vật lý trị liệu cho đôi chân. Cô rất biết ơn người đã tài trợ chi phí cho mình. Cô đã rất nhiều lần hỏi thăm danh tính nhà hảo tâm đó, bác sĩ chỉ lắc đầu.
Cô ngồi lên giường, nhìn sang chiếc gậy bên cạnh."Có lẽ, mày chính là người bạn tốt sau này của ta thôi."
"Cạch!" Cửa phòng mở ra.
Trương Lân mặc bộ tây trang màu đen bước vào.
Anh ta là chồng sắp cưới của cô giờ thì sao. Cô đã nằm viện mấy tháng nay anh ta chưa từng xuất hiện.
"Em khỏe chưa? Dạo gần đây công việc bận rộn quá nên hôm nay mới có thời gian đến thăm em." Anh ta tỏ ra bình thường ngồi xuống chiếc ghế.
"Ừ." Thịnh Uyển cười như không cười.
"Em không tin anh sao? Anh bận thật mà." Anh ta hơi sững sờ.
"Em có nói sao anh căng thẳng như vậy làm gì?" Cô nhếch mép. Tay sờ lên chiếc gậy.
"..." Anh ta thở phào khi nghe câu này. Thịnh Uyển ngốc nghếch như vậy làm sao mà biết được. Đó là suy nghĩ của anh ta.
Cửa phòng bệnh một lần nữa mở ra. Người bước vào là người bạn tốt của cô, tốt đến nỗi lên giường cùng bạn trai của mình.
"Tiểu Uyển, cậu không sao chứ. Tớ lo cho cậu lắm." Cô ta lo lắng ngồi xuống ghế cạnh Trương Lân. Tuy vẻ ngoài lo lắng hỏi hang nhưng ánh mắt hai người cứ liếc nhìn nhau. Bàn tay phía dưới nắm chặt lấy cứ xem cô thật sự là vô hình.
"Em thấy không, Tương Tương rất coi trọng em. Công việc bận rộn như vậy vẫn đến thăm em." Trương Lân lời nói cư như đang trách móc cô vậy.
"Vậy thì đừng đến cả hai người." Thịnh Uyển mím môi.
"Tiểu Uyển cậu giận tớ đúng không, do dạo gần đây tớ gặp nhiều áp lực nên.."
"Áp lực trên giường." Cô cười khinh bỉ.
"Em nói linh tinh gì vậy? Trương Lân chột dạ.
"Có tật giật mình, tôi đã biết tất cả rồi. Hai người về đi, tôi không muốn gặp cẩu nam nữ hai người."
"Em.. cậu." Hai người đồng loạt lên tiếng.
"Cả hai người đừng giả vờ trước mặt tôi nữa. Tôi đã biết tất cả hai người luôn luôn lừa dối tôi. Giờ tôi đã trở thành một người tàn phế rồi, hai người có vui không." Cô hơi kích động.
"..." Trương Lân đen mặt."Cô ta biết từ lúc nào chứ."
"..." Đỗ Tương Tương.
"Đi đi, cút hết cho tôi." Cô ném chiếc nạn về phái hai người quát lớn.
"Được, em, cậu bình tĩnh lại." Hai người đồng thanh vội chạy ra ngoài đóng cửa lại.
Bên ngoài hành lang.
"Anh Lân làm sao đây?" Cô ta thúc thít.
"Mặc kệ cô ta, anh chỉ yêu em thôi. Em cũng thấy giờ cô ta trở nên tật nguyền rồi đến việc đi lại còn khó khăn. Anh sẽ không cưới đâu." Anh ta ôm Đỗ Tương Tương dỗ dành.
"Nhưng.." Cô ta nghẹn ngào.
"Bộp!" Chai nước được ném về phía hai người bọn họ.
"Lũ khốn bọn bây, hừ cút hết cho tao." Lạc Chi quát lớn.
"Bác gái, cháu.."
"Cút đi lũ khốn." Bà không đợi họ giải thích đã ném cả hợp cháo nóng về phía bọn họ.
"Á..!" Đỗ Tương Tương la lên vì nóng.
"..." Trương Lân.
Thấy bà như vậy hai người vội vàng chạy đi.
Bà hít sâu một hơi dài đi vào trong phòng bệnh. Hai ngày nữa cô đã có thể xuất viện trở về nhà.
"Mẹ đến rồi!" Cô điều chỉnh lại tâm trạng của mình.
"Ừ.. con thế nào rồi?" Bà ngồi xuống.
"Rất tốt. Mẹ đến sớm vậy, không đi làm ạ?" Cô nhìn nét buồn trên gương mặt bà. Lúc nảy, họ lớn tiếng bên ngoài cô điều nghe thấy.
"Tiểu Uyển, mẹ.. mẹ xin lỗi con." Bà nắm láy bàn tay cô rưng rưng nước mắt.
"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?" Cô lo lắng.
"Mẹ và ba con đã ly hôn. Mẹ, mẹ sẽ rời khỏi đây. Con hãy tự chăm sóc cho mình nhé. Mẹ biết mình ích kỷ nhưng, con sẽ là gánh nặng cho mẹ. Mẹ.." Bà hơi khựng lại.
"Con hiểu. Mẹ, không cần lo lắng cho con." Cô cố nén nước mắt. Còn chuyện gì thì cứ đến một lượt luôn đi.
"Tiểu Uyển!" Bà ôm cô vào lòng.
Thịnh Uyển cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng nào ai biết cô đã lấy hết can đảm bình sinh để đối mặt với sự thật phũ phàng này.
Con người ai cũng sẽ có sự ích kỷ của riêng mình, cô cũng không ngoại lệ. Vì vậy cô có thể trách ai. Trách bản thân ngu ngốc cứ tin tưởng vào cái thứ gọi là tình yêu. Yêu nhau thì sao cũng sẽ có ngày kết thúc.
Ngày cô xuất viện, một mình trên chiếc xe lăn không một người thân. Cô cười giễu cợt chính bản thân mình.
"Cô gái nhà cháu ở đâu, ta sẽ giúp cháu về nhà." Một người đàn ông trung niên tốt bụng lên tiếng.
"Cháu.." Cô ngập ngừng.
"Cháu đừng ngại, ta cũng có đứa con gái trạt tuổi cháu cũng bị tai nạn giờ vẫn còn nằm trong viện. Thấy cháu ta lại đau lòng cho con gái ta."
"Cám ơn chú!" Cô nghe ông nói như vậy cũng không từ chối nữa. Dù sao cô cũng không thể về nhà được.
Ông quả thật là một người tốt, đưa cô vào tận nhà. Cả căn nhà vắng lặng, lạnh lẽo."Người nhà" đối với cô quá xa xỉ. Chẳng ai cần một người như cô trên thế gian này. Tại sao ông trời không cho cô chết đi, cứ để cô sống trong khổ sở như vậy. Mọi thứ cứ như một thước phim chiếu chậm trong suy nghĩ của cô.
Thịnh Uyển mỉm cười tuy là kí ức đau buồn nhưng nó lại giúp cô trưởng thành hơn, nhìn vào laptop tiếp tục lướt tay lên bàn phím. Từ lúc cô bị tai nạn đến giờ, cô bắt đầu viết tiểu thuyết tuy không nhiều nhưng đối với cô nó lại là niềm vui. Ước mơ của cô điều đặt vào những dòng chữ nhỏ.
Cô lại nhớ đến câu nói của người đàn ông ấy."Chúng ta kết hôn đi." Nếu như là thật cô sẽ đánh cược một lần, dù sao cô cũng không còn gì để mất. Cô muốn một gia đình thật sự chỉ thuộc về mình.
....
Khu nhà cao cấp xx
Dạ Bạch đứng ngoài ban công, tay anh đặt lên thanh chắn nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh những vì sao."Cô gái nhỏ này lần nào gặp cũng như vậy. Ba năm trước, ba năm sau.. cũng không khác biệt."
Từ nay, cô sẽ không còn bị ai ức hiếp hay xem thường nữa.
Updated 44 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Thật mong chờ cái cách mà anh Bạch sẽ bảo vệ Thịnh Uyển
2024-02-21
9
So Lucky I🌟
Rồi là bận dữ chưa, rồi là quan tâm lo lắng dữ chưa, rồi là áp lực dữ chưa. Đúng là lý lẽ của tra nam và cẩu nữ/Grimace//Grimace/
2024-02-21
9
So Lucky I🌟
Khi con gái ruột gặp chuyện, người quay lưng nhanh nhất lại chính là những bậc làm cha làm mẹ. Ôi, sao mà nó phũ tới mức này/Sleep//Sleep//Sleep//Sleep/
2024-02-21
12