Chap 1: Đi ở đợ
Tác Giả (Sun)
Chào các bạn! Trước tiên thì Sun sẽ nhắc lại về cách viết truyện chat của Sun cho mấy reader mới nha. ^^
Truyện chat của mình dài, không nghiêng về thoại nhiều, mà còn là nội tâm, diễn tả...nói chung theo hướng Tiểu thuyết á. ^^
Còn các bạn nào thấy chữ nhiều đọc lướt thì không hợp đâu nhe. :3
Tác Giả (Sun)
Vào truyện thôi nè. Hi vọng các bạn sẽ thích và đón chờ truyện mới này của Sun nha.
Phác Thái Anh là đứa con gái duy nhất của ông bà Phác - ông bà là người gốc Hoa sinh sống ở Việt Nam, là một gia đình thương lái lúa gạo cực kì có tiếng ở miền Tây. Phác Thái Anh từ nhỏ được cưng chiều, cha mẹ bảo bọc rất tốt, cô xinh đẹp, ngoan ngoãn và lễ phép. Là đứa con gái mà tất cả các chàng trai trong vùng muốn dạm hỏi. Nhưng...có một điều khi bọn họ nghe đến đều từ bỏ ý định. Còn nếu có ai đó vẫn muốn làm rễ nhà họ Phác thì đều vì tiền.
Lạp Lệ Sa là đứa con gái thứ tư trong một gia đình nông dân bình thường, ông nội của Sa là người gốc Hoa, bà nội là người Việt, nhà Sa có bốn anh chị em, ba mẹ và bà nội đã lớn tuổi. Lúc đó, em gái út của Lệ Sa bệnh rất nặng, con nhỏ bị viêm phổi ở độ tuổi rất nhỏ, chỉ mới 10 tuổi. Gia đình nghèo, ba mẹ chỉ có bốn công ruộng, nuôi mấy miệng ăn. Làm mướn đủ thứ nghề vẫn không đủ!
Thời điểm cấp bách đó, ba mẹ Lệ Sa cảm thấy tuyệt vọng nhìn hai đứa còn lại trong nhà là thằng ba Linh và con tư Lệ Sa. Còn thằng hai Lộc, lúc nhỏ cũng bệnh không có tiền trị mà chết năm 10 tuổi như con út bây giờ.
Bà Lạp
Mẹ quẫn quá hai đứa ơi! Em con nó bịnh nặng lắm! Không có tiền là nó chết như thằng hai
- Bà tủi thân mà khóc, chiếc khăn rằn phai màu được bà liên tục dùng để lau nước mắt, bà không muốn con gái út của bà như thằng anh nó. Con là nắm ruột, đứa nào bà cũng thương, mất một đứa là mất một khúc ruột. Đau làm sao mà tả? Vì cái nghèo mà trơ mắt nhìn con chết hay sao?
Cha nó thì im lặng, gương mặt sương gió đen đúa nhiều nếp nhăn nay lại thêm u buồn. Là đàn ông, ông đau lòng nhưng không thể khóc được.
Lạp Lệ Sa
Mẹ ơi, để con đi ở đợ cho người ta! Con ứng tiền trước cho mẹ lo cho em nghen mẹ
Lệ Sa cũng khóc, nó thương con út lắm. Đứa em gái từ nhỏ yếu ớt của nó, cái gì cũng thua thiệt người ta.
Anh ba Linh
Mẹ để con đi! Cho em Sa ở nhà với cha mẹ. Con là con trai, làm việc nặng được
Thằng ba Linh cũng dành phần, nó là thằng con trai duy nhất, anh hai chết rồi, nó phải bảo bọc hai đứa em.
Lạp Lệ Sa
Mẹ để con đi đi, anh ba ở nhà tiếp cha đồng án, còn có sức đi cày thuê cho người ta, con ở nhà cũng không có làm tiếp được nhiều, con đi ở đợ lại làm được việc nhà. Mẹ, cha...cho con đi đi
Bà Lạp
Sa...con có giận cha mẹ không con??
Mẹ Lệ Sa ôm nó vào lòng. Đứa con gái 16 tuổi của bà, đi làm ở đợ cho người ta sẽ khổ lắm. Gặp được chủ dễ thì không nói, gặp chủ giàu có đanh đá khinh người, đày đoạ người làm thì con của bà phải làm sao?? Bà là mẹ, bà đau lòng nhưng hết cách rồi. Hết thật rồi...cái nghèo đã là tội, nghèo mà còn bệnh nặng là cái tội tày đình.
Lạp Lệ Sa
Dạ hông đâu mẹ! Để con lên xóm trên xin vô mấy gia đình giàu giàu, rồi con làm cho người ta! Mẹ với cha chờ con đem tiền dìa nghen
Lệ Sa nó cười tươi rói, nụ cười xua tan cả một bầu trời ảm đạm ở căn nhà lá ộp ẹp xiêu vẹo
Hôm đó, nó chỉ có cái giỏ lải đan bằng lục bình mà hay cầm đi chợ đựng hai ba bộ đồ để mặc nên gom theo hết, mẹ nó cũng moi hết tiền ở nhà, cho nó 20.000 đem theo, có đói thì còn có tiền mà ăn. Vậy mà nó không chịu cầm hết, 20.000 là nhiều lắm, nó chỉ lấy có 5.000 thôi, đinh ninh trong bụng có đói thì mua nước uống cho đỡ đói, chứ nó lấy hết rồi bữa đó nhà nó ăn cái gì. Ở cái thời này, tờ 100 ngàn là lớn nhất, nó cầm theo 5 ngàn là đã thấy nhiều quá rồi. Nó mạnh khỏe, nhịn 1 2 bữa có làm sao.
Trời trưa nắng gắt trên đỉnh đầu, nó mới 16 tuổi nhưng dáng người cao ráo, làn da không trắng nõn nà như con nhà giàu, mà cũng không có đen đúa, da của nó lại rất mịn màng khoẻ mạnh, nó là con nhà nông, làm lụng cực khổ nên không còn nét trẻ con hợp tuổi, thay vào đó là nét đẹp mặn mòi hơn nhiều mấy đứa cùng trang lứa.
Nó lên xóm trên xin làm ở đợ, nó thấy nhà nào giàu, bự là nó đi vào xin. Người ta giàu có, thấy nó nghèo nàn có người còn xua đuổi vì sợ quân trộm cắp, cũng có người lịch sự từ chối nói họ không cần, cũng có người cần nhưng làm một tháng thấy làm tốt mới trả tiền.
Nó đi hơn một chục gia đình nhưng vẫn chưa xin được, lội bộ muốn rụng hai cái chân, đôi dép lào cũng muốn bung cả quai, nó mệt quá, nên chỉ biết ngồi dưới một gốc cây trứng cá ven đường mà nghỉ chân. Mồ hôi nhễ nhại hai bên thái dương, gò má đỏ au vì nắng rồi nó bắt đầu thấy khát nước, mà nó lại tiếc tiền, nó ngẩng đầu lên cao, nhíu mắt lại nhìn cho đỡ chói thì thấy cây trứng cá quá trời trái chín, nó cười tươi đứng dậy với tay hái mấy trái gần nó nhất, cái vị ngọt thanh cũng xoa dịu được cơn khát chút ít, ăn hết mấy trái ở gần chưa thấy đủ, nó lòn cái giỏ lải vào tay, kẹp nách giữ chắc, bỏ cả đôi dép lào vào đó, trèo lên cao, ở trên cao trái cực kì nhiều. Nó cứ hái, cứ ăn, ăn đến say mê mà không biết rằng mình leo đến ngọn khi nào mà cứ với tay hái lấy trái chín mọng đằng xa.
Bà Phác
Cướp...bớ người ta cướp
Lệ Sa nghe tiếng la giật mình, lúc kịp định thần đã phát hiện mình chơi vơi bám lấy nhánh cây nhỏ xíu, một tiếng rắc giòn tan....chỉ Á được một tiếng là đã rơi xuống. Sa sợ hãi, nhắm chặt mắt lại chuẩn bị tiếp đất. Khổ sở quá đi, tiếc tiền ham hái, nó té gãy tay gãy chân lại làm khổ ba mẹ.
Lạp Lệ Sa
(Ủa, sao không đau như tưởng tượng, chỉ ê ẩm chút xíu vậy)
Bà Phác
Thằng này, mày dám giựt giỏ của bà...bà đánh mày chết
Người phụ nữ kéo Lệ Sa đứng dậy sang một bên, liền đấm đá túi bụi người vừa bị nó đè lên khi nảy
Hèn gì, lúc nảy té ngay lúc tên này vừa chạy tới đè ngay hắn ta nên nó đâu có đau. May ghê...Lệ Sa vuốt ngực thở phào. Nhưng chợt nhận ra cái gì đó. Nó cũng hào hứng nhào vào đánh tên đó, đánh còn hăng hơn người bị giật giỏ.
Lúc cả hai đánh thấm mệt thì tên đó đã bất tỉnh từ lúc nào, mặt mày bầm tím kinh hãi.
Lệ Sa nhìn thấy sợ một phen, chết rồi...đánh thế nào lại hăng máu quá vậy. Người ta bị gì có mà ở tù rục xương không chứ.
Bà Phác
Cô bé, cảm ơn con nhen, không thì nó giựt mất cái giỏ của bà, bà mới đi gom tiền về thôi. Bị giựt mất bà tiếc dữ lắm
- Người phụ nữ đó lúc này Lệ Sa mới nhìn kĩ được, bà ta sang trọng, trên người tuy chỉ mặc bà ba nhưng vải là loại đắc tiền, nó khác hẳn cái bộ mà nàng đang mặc. Vải bóng bẩy, còn có hoa văn, nàng lần đầu nhìn thấy cũng có chút mê mẫn ngây người
Bà Phác
*lây lây người Sa*
Nè nè, con có bị đau chỗ nào không?
Lạp Lệ Sa
Dạ con hổng sao, chỉ ê ẩm chút xíu
- Nó gãi gãi đầu cười ngại ngùng, lấy đôi dép trong giỏ ra xỏ vào chân, phủi phủi bụi trên bộ đồ cũ rích.
Bà Phác
Con dìa nhà với bà đi, bà mời ăn bữa cơm. Mà con ở đâu tới đây hả? Nhìn mày lạ quắc à!
Lạp Lệ Sa
Dạ con ở xóm dưới, con đi kiếm nhà xin ở đợ
Bà Phác
Con nhiêu tuổi rồi? Mà sao đi ở đợ, xóm dưới đa số toàn làm ruộng, bà chưa thấy đứa nào đi ở đợ
Lạp Lệ Sa
Con 16 tuổi, tại em con bịnh nặng lắm, không có tiền nó chết như anh con, con xin lắm mẹ mới cho con đi, dạ không cần bà mời cơm đâu, con còn đi kiếm nhà mà xin nữa, chứ không là tối ngủ ngoài đường
Bà Phác
Con dìa với bà, bà nhận con vô làm, bà cũng có đứa con gái, nó lớn hơn con 2 tuổi. Dìa làm cho bà, khỏi phải đi kiếm nhà
- bà cười xởi lởi, con bé này trông dễ mến thiệt thà
Lạp Lệ Sa
Mà con cần lấy tiền trước cho mẹ đóng tiền bệnh viện, bà cho con lấy tiền trước không bà
- nàng mừng rỡ nhưng nghĩ lại thì điều kiện này ít ai chịu lắm, người ta còn không lo nàng lấy được tiền rồi chạy mất hay sao.
Bà Phác
*cười hiền*xoa đầu Sa*
Được, con cần nhiêu tiền, bà mướn con một tháng 2 triệu, bao ăn ở, con chịu hông? Rồi con cần bao nhiêu tiền lo cho em??
Lạp Lệ Sa
Dạ mẹ nói cần 5 triệu, là 2 tháng rưỡi hả bà? Bà cho con xin tiền trước nghen, con đội ơn bà
- Nó mừng quính quáng, cầm tay bà cúi đầu cảm ơn lia lịa.
Bà Phác
Ừ ừ được hết, cũng hông có bao nhiêu, con chăm chỉ làm là được, còn mày mà giật tiền đi mất thì coi như bà nhìn lầm người
*vỗ vai Sa*
Bà nói như chặn đầu Lệ Sa, có chút chột dạ nhưng nghĩ lại mình không vậy mắc gì phải sợ. Sa chuyển sang mừng đến nỗi vừa cười vừa khóc, bà dắt nó đi một đoạn chừng 10 cái nhà là tới nhà bà, nhà bà sân vườn rộng lắm, cây kiểng trồng nhiều, có hai ông chú đang tỉa cây, nhà bà rộng bao la, nó nhìn đông nhìn tây trầm trồ thán phục, bà là đại phú hào chắc luôn rồi.
Bà dẫn nó vào với kha khá nhiều ánh mắt tò mò xung quanh, nó thấy bà ngoắc một chị gái đang quét nhà lại, nói gì đó với chị ấy rồi chị ấy chạy đi mất. Nó rón rén đứng cạnh ghế bà ngồi, nội thất sang trọng làm nó không dám táy máy, chỉ biết cúi đầu, không dám nhìn lung tung.
Chừng mấy phút có một người đàn ông trung niên mặc bộ bà ba nâu sang trọng bước ra, nhìn thấy bà thì cười ngồi xuống đối diện
Ông Phác
*chỉ vào Sa*
Đây là...
Bà Phác
Là con nhỏ nảy nó giúp tui chặn cái thằng giựt giỏ, tui mới đi gom tiền dìa, nó giựt cái tui hoảng hồn, con nhỏ nhảy từ cây trứng cá xuống đè nó lại, tui mới lấy được cái giỏ lại. Nó khó khăn, em bịnh nặng nên đi xin ở đợ, tui nhận con nhỏ dô làm, báo ông biết một tiếng
- bà uống hớp trà mà gia nhân mới đem ra rồi kể ông nghe chuyện vừa rồi.
Lệ Sa nghe bà nói chỉ biết cười khổ trong lòng, là nó té chứ nó có dại mà nhảy xuống đâu.
Ông Phác
Con tên gì? Ở đâu? Nhiêu tuổi rồi con?
Lạp Lệ Sa
Dạ con tên Lệ Sa, ở xóm dưới, con gần 16 tuổi. Con làm được nhiều việc lắm, ông bà mướn con nghen, con sẽ chăm chỉ.
- Nó thật thà trả lời, nhìn ông uy quyền nó cũng hơi sợ nhưng có sao thì nó trả lời vậy thôi.
Ông Phác
Ừ, ông hỏi cho biết. Rồi tui dô nghỉ nha bà, tối chút coi sổ sách rồi ngày mai tui lên thị trấn sớm
*đứng dậy đi vô trong*
Lạp Lệ Sa
Bà ơi, cho con mượn giấy con viết thư cho anh hai, kêu ảnh lên lấy tiền nha bà
Bà Phác
Con Tú đâu, mày đem cho bà cây viết tờ giấy cái bao thư đi con
Sau khi bà nói xong có chị gái cầm mấy thứ bà kêu chạy thục mạng lên trên. Đặt xuống bàn cho bà
Bà Phác
Con viết xong thì kêu chị Tú đưa người gửi cho con, rồi Tú chuẩn bị chỗ ngủ cho em nó nhen, mày coi dạy nó mấy việc dưới bếp, lau dọn nữa, ngày mai em nó mới làm.
*quay sang Sa*
Nào anh hai con tới thì báo cho bà hay, bà đưa tiền
- bà nói xong thì đứng dậy, cầm giỏ xách vô trong nghỉ ngơi, bà mệt muốn chết rồi, qua phòng thăm con gái rượu rồi ngủ một giấc chờ mấy đứa nhỏ kêu dậy ăn cơm chiều.
Lạp Lệ Sa
Chị ơi, chị biết chữ không chị??
- Nó cầm tờ giấy cây viết trên tay mà gãi đầu gãi tai, nó không có biết chữ, bà đã đối tốt với nó rồi, thấy bà mệt nữa nên không dám mở miệng nhờ, nhờ người làm thì tiện hơn.
Chị Tú
Í...chết chưa con nhỏ này, chị cũng đâu có biết chữ, trong cái nhà này nè, ngoài ông bà chủ ra, chỉ có cô hai với thằng Tâm lo giấy tờ mới biết chữ hà
- chị Tú chép miệng, coi con nhỏ nó xui xẻo hết biết, dị mà nảy không nhờ bà chủ ghi cho. Bà chủ đi nghỉ rồi thì sao mà kêu.
Lạp Lệ Sa
Vậy cô hai với anh Tâm ở đâu chị dẫn em đi được hông? Em viết cho ba mẹ bớt lo, còn kêu anh lên lấy tiền, em của em nó chờ không được
- Nó mếu máo, nghĩ đến thì lo lắng em nó bệnh nặng.
Chị Tú
Cô hai thì mày đâu phải muốn nhờ là nhờ, thằng Tâm đi theo ghe rồi hổng có ở nhà. Vậy cưng chờ ngày mai đi, chị nói với bà dụ này, chứ hôm nay bà mệt rồi
- Nó hết cách nên đành chịu, cất đồ vào trong giỏ rồi đi theo chị Tú qua hai ba gian nhà sau vườn, chị Tú dẫn nó tới một cái phòng, chỗ này ở tập trung của mấy người là nữ, mà nó 16 tuổi là nhỏ nhất ở đây, chị Tú 20 tuổi rồi, làm ở đây cũng được 2 năm, ngoài ra còn có dì Lời, bà Năm, chị Ngọc nữa. Mấy chú làm vườn hay người làm là đàn ông con trai thì ở gian riêng.
Phòng này phòng ngủ của Sa, Ngọc và Tú, dì Lời bà Năm thì ngủ gian riêng cạnh bên. Phòng này nhìn sơ là còn muốn rộng hơn cái nhà lá của nhà nó nữa, ba người nằm chung cái mùng cái giường cũng còn rộng lắm! Nó phút chốc vui vẻ, nghĩ đâu hôm nay mình xui mà hên, lỡ té lại được bà nhận làm, bà còn thương cho ứng tiền trước.
Vậy là nó ngay ngày đầu tiên đã được nhận, mệt mỏi cả buổi sáng nên lúc có chỗ nằm, đặt lưng xuống là ngủ liền không cần suy nghĩ. Ngủ đến tận giờ cơm chiều.
Tác Giả (Sun)
Có vài từ tui dùng chuẩn miền tây Nam Bộ nè...nên mấy bạn có thể thấy lạ nha.
Comments
Henry🍼🍼
Không sao như vậy tôi thấy nó rất hấp dẫn
2023-08-13
0
Lice vô tri🙇
mê cách viết của tác giả quá tr lunnn🌹🌹
2023-05-14
0
Chồng của Chaengie🐿💞
dạ hoq do chỉ sơ ý té hoi pà ơi:)))))
2023-01-29
0