Chương 13: Khởi Dậy Âm Mưu

Lưu Lam Nhược trong lòng xoay chuyển nhiều vòng, tuy rằng nếu có Lý ma ma cùng hộ vệ theo thì kế hoạch của nàng ta khó thực hiện. Nhưng Công chúa luôn tỏ ra thanh cao, không màn lợi ích, việc kia thành bại đều do Công chúa, không phải do những người này.

Nghĩ đến đây Lưu Lam Nhược yên tâm hơn, dù gì nếu chuyện thành cùng lắm nàng ta cũng chỉ bị trách phát. Danh tiếng Công chúa cũng không còn, nàng ta muốn xem ai dám cưới một Công chúa phong lưu.

Còn không phải sẽ mặc nàng ta bài bố về sau, không có danh vị Công chúa thì Lưu Lam Nhược cũng muốn leo lên vị trí cao hơn danh vị Công chúa.

“Công chúa đi thôi. Ta chuẩn bị xe ngựa sẵn rồi.” Thiên Thiên quy củ bẩm báo với Công chúa, không còn dáng vẻ tự nhiên thoải mái như thường ngày.

Ra tới cửa cung, Lưu Lam Nhược nhiệt tình cung kính có thừa, mời Hoàng Uyển Như lên xe ngựa mà nàng ta đã chuẩn bị.

Nhìn qua chiếc xe ngựa xa hoa kia, Lý ma ma trong lòng vô vùng bất mãn. Một vị tiểu thư quan gia lại dùng chiếc xe quá phô trương thế kia, đây là gì? Chê bai hoàng thất không có đồ tốt?

“Lưu muội muội, không cần khách khí như thế, ta rất muốn chung xe trò chuyện với muội muội. Nhưng ngặt nỗi Mẫu hậu ra điều kiện với ta muốn xuất cung phải ngồi xe ngựa do người chuẩn bị, ta không còn cách nào khác nha.” Giọng nói của nàng vô cùng tiếc nuối.

Hoàng Uyển Như ra vẻ đáng thương như muốn mà không được nói với Lưu Lam Nhược. Trong lòng Lưu Lam Nhược nhìn bộ dạng của Hoàng Uyển Như thì buông bỏ đề phòng, cảm thấy Hoàng Uyển Như cũng chỉ như thế.

“Công chúa yên tâm, người cứ ngồi xe của mình đi. Túy Hà lâu không xa, sẽ đến ngay.” Lưu Lam Nhược vô cùng đắc ý, bản thân nàng ta cũng không thích ngồi cùng Công chúa chút nào.

Nàng ta nhanh chóng quy củ hành lễ, vui vẻ như không có chuyện gì. Dù sao không ngồi cũng không sao, nhìn chiếc xe ngựa bề ngoài đơn giản của Hoàng Uyển Như, Lưu Lam Nhược cũng không dây dưa.

Ngồi trên chiếc xe ngựa kia, Lưu Lam Nhược có cảm giác như mình hơn hẳn Công chúa, nở nụ cười đắc ý như vừa chiến thắng.

Đùa sao? Bên cạnh Công chúa còn phải quy củ các thứ, Lưu Lam Nhược nghĩ tới kế hoạch sắp thành công càng ra sức nhẫn nhịn.

“Công chúa, vị Lưu tiểu thư này tuy còn nhỏ tuổi, tâm cơ chưa che giấu tốt nhưng cần đề phòng. Đây quá nguy hiểm rồi…” Lý ma ma nhíu mày, có một cảm giác bất an.

Sau khi lên xe ngựa, Lý ma ma không nhịn được mà khuyên Hoàng Uyển Như.

Thiên Thiên nghe vậy có chút giật mình.

“Ma ma, Lưu tiểu thư kia ngày thường vẫn luôn đối đãi tốt với Công chúa… Này có phải là...” Thiên Thiên có chút khó tin, muốn giải thích giúp Lưu Lam Nhược.

“Ngu xuẩn. Công chúa lương thiện không tâm cơ là chí mạng, tiểu thư thế gia ai không tâm cơ? Chỉ là tâm cơ vị Lưu tiểu thư này quá sâu, ham muốn và ganh tỵ rất lớn. Thiên Thiên, ngươi là nha đầu bên cạnh Công chúa, cần phải biết nhìn người một chút, về sau mới có thể bảo vệ Công chúa.” Lý ma ma cảm thấy vô cùng thất vọng, là nô tỳ thân cận bên cạnh Công chúa mà lại quá mức ngây thơ.

Lý ma ma nhìn Thiên Thiên đang suy tư cũng dừng một chút, bà muốn Thiên Thiên phải nhận biết rõ lòng người. Chỉ những ai có chuẩn bị thì mới có thể bảo vệ được Công chúa.

“Lý ma ma nói không sai. Lưu Lam Nhược này rất mưu mô, ta thực sự nhiều lần ăn thiệt từ nàng ta.” Hoàng Uyển Như không phản bác.

Nhấp một ngụm trà, Hoàng Uyển Như nhìn Thiên Thiên tiếp tục nói.

“Thiên Thiên, chính vì ta đã bị bọn họ lợi dụng, bị họ xem là bàn đạp để lấy chút lợi ích. Cho nên ta mong em hiểu rõ, sau này theo Lý ma ma học hỏi, xử lý nhiều trường hợp, nhiều việc không phải cứ dùng thân bảo vệ là tốt nhất.” Giọng nói của nàng có chút nghiêm khắc.

“Em là tỳ nữ thân cận của ta, nếu em có gì không tốt ta cũng không thể tốt được, em hiểu chứ?” Nàng nhớ lại một màn kiếp trước, Thiên Thiên của nàng quá mức đơn thuần.

Lý ma ma gật đầu như ngầm đồng ý, quả là qua vài ngày Công chúa có tiến bộ rất nhanh. Bà dường như không còn nhận ra tiểu Công chúa ngây thơ ngày nào nữa.

Trong lòng bà có chút chua xót, nhưng đây có lẽ là điều tốt nhất với Công chúa. Bà hiểu rõ, trong chốn thâm cung, sủng ái của Hoàng thượng không đủ đề bảo vệ họ một đời an bình.

Muốn bình an chỉ có tự bảo vệ lấy bản thân.

Nhớ lại một đời trước, Hoàng Uyển Như bao nhiêu tủi nhục, hèn mọn xin tha thứ cho tỳ nữ. Còn có bao nhiêu lời nói cay độc đổ lên đầu nàng cùng Mẫu hậu?

Nàng nhớ rõ từng câu từng chữ của bọn họ, lực sát thương của những lời nói đó vô cùng lớn, nàng cảm giác như bị bóp nghẹn lại.

“Thiên Thiên đã hiểu, sau này nô tỳ sẽ nỗ lực hơn nữa. Chắc chắn không để Công chúa có chút xíu tổn hại nào.” Thiên Thiên tuy còn mơ hồ nhưng cũng nhận ra bản thân cần phải khác đi.

Hoàng Uyển Như vỗ vỗ tay Thiên Thiên, nàng cũng đau lòng, nhưng nếu không tàn nhẫn, không khắt khe thì sau này đổi lại chính là mạng của họ.

Hừ, bọn người kia dùng chính sự ngây thơ của nàng cùng Thiên Thiên, ra sức áp lực hai người, muốn bọn họ đem lại lợi ích lớn nhất có thể. Đến lúc chết, nàng nhớ rõ, Thiên Thiên chết tủi nhục thế nào, đến quần áo trên người còn không chỉnh tề, cứ thể mà ngã xuống, mắt không nhắm được.

Rất nhanh đoàn xe đã đến Túy Hà lâu, Hoàng Uyển Như một thân xiêm y vàng óng, dưới ánh nắng lại càng nổi bật làn da trắng nõn, nhan sắc khuynh thành được che bởi một lớp lụa mỏng.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy ánh mắt linh động cùng dáng vẻ kiều diễm khuynh tâm kia thì bất kỳ nam tử nào cũng bị thu hút.

Nhìn tấm bảng đề ba chữ Túy Hà lâu, Hoàng Uyển Như nắm chặt tay của mình, nàng thề sẽ khiến Lưu Lam Nhược chôn cùng Túy Hà lâu.

Thấy một màn này, Lưu Lam Nhược âm thầm ganh ghét. Vốn dĩ nàng ta cho rằng Công chúa kia chỉ có danh vị, ngoài ra không còn gì, nhưng hôm nay quả thực ngoài danh vị, Lưu Lam Nhược còn thua xa về khí chất và phong độ.

Trong lòng Lưu Lam Nhược càng hạ quyết tâm, cần phải triệt để hạ bệ vị Công chúa này.

“Công…” Lưu Lam Nhược đang định lên tiếng.

“Không được gọi ta là Công chúa. Cứ gọi Như tỷ là được.” Hoàng Uyển Như nhanh chóng cắt ngang lời nàng.

Hoàng Uyển Như biết rõ ý định của nàng ta muốn nhiều người chú ý vào thân phận này, đổ nước bẩn lên người nàng lần nữa sao? Mơ tưởng rồi.

“Vâng… Như tỷ tỷ. Ta đã sắp xếp phòng, mời người đi vào.” Nàng ta ngại ngùng sửa lời.

Lưu Lam Nhược thầm nghĩ dù là bây giờ mọi người không biết thân phận của Hoàng Uyển Như, nhưng chỉ cần lát nữa gây chuyện, nàng ta cứ cố ý hô to thì sao nào?

Vỗn dĩ ngăn cản kịp thời vì đời trước ngay trước Túy Hà lâu, Lưu Lam Nhược cố ý gọi danh xưng Công chúa của nàng, khiến mọi người tò mò dòm ngó. Còn có một màn hành lễ oanh động.

Túy Hà lâu từ đó ăn nên làm ra hơn, vì có Công chúa ghé tới, còn có danh xấu Công chúa cũng từ đó mà ra.

Mà người đứng sau Túy Hà lâu còn không phải Phong công tử kia sao, Phong gia cùng Lưu gia xem ra quan tâm tới Công chúa quá rồi.

Một Lưu Lam Nhược nhỏ bé có thể huy động được nhân lực bao nhiêu chứ? Tâm cơ thì sao? Nếu không có hậu thuẫn thì nàng ta dám làm gì sao?

Hoàng Uyển Như muốn xem trong hồ lô Lưu Lam Nhược còn chứa được cái gì. Bọn người tự xưng thế gia thư hương kia muốn gì cứ đợi đó mà xem.

Chapter
1 Chương 1: Tủi Nhục Trọng Sinh
2 Chương 2: Phải Thật Cường Đại
3 Chương 3: Quy Củ Không Thể Bỏ Qua
4 Chương 4: Kẻ Thù Trước Mắt
5 Chương 5: Đông Cung Có Lục U
6 Chương 6: Bao Bọc Quá Mức
7 Chương 7: Lại Là Người Khó Ưa
8 Chương 8: Trách Phạt
9 Chương 9: Giả Vờ Vụng Về
10 Chương 10: Thất Hoàng tử Ôm Tức Giận
11 Chương 11: Thật Mong Chờ
12 Chương 12: Lại Là Tiện Nữ
13 Chương 13: Khởi Dậy Âm Mưu
14 Chương 14: Bôi Nhọ
15 Chương 15: Gậy Ông Đập Lưng Ông
16 Chương 16: Có Tiến Bộ
17 Chương 17: Kẻ Lạ Mặt
18 Chương 18: Giếng Khô
19 Chương 19: Phong Hàn
20 Chương 20: Thiên Tử Nổi Giận
21 Chương 21: Thứ Nữ Không Đủ Tư Cách
22 Chương 22: Tĩnh Thanh Tự
23 Chương 23: Tiểu Công Chúa Thật Khác
24 Chương 24: Lấy Lòng Không Thành
25 Chương 25: Nghiệp Và Nhân Quả
26 Chương 26: Bằng Hữu
27 Chương 27: Ứng Phó
28 Chương 28: Tỷ Muội Lưu Gia
29 Chương 29: Âm Mưu Đảo Ngược
30 Chương 30: Bí Mật Của Lưu Lam Nhược
31 Chương 31: Cảnh Tượng Không Ngờ
32 Chương 32: Lưu Lam Nhược Bị Hủy
33 Chương 33: Mặt Nạ
34 Chương 34: Người Bí Ẩn
35 Chương 35: Tâm Ý
36 Chương 36: Thu Nhận Người
37 Chương 37: Gặp Lại Người Thần Bí
38 Chương 38: Gặp Mặt
39 Chương 39: Ai Cũng Có Mục Đích Riêng
40 Chương 40: Quay Về Huy Hoàng
41 Chương 41: Cùng Hàn Phi Nói Chuyện
42 Chương 42: Thái Tử Tức Giận
43 Chương 43: Vu Oan Thành Công
44 Chương 44: Nguy Cơ Trong Nguy Cơ
45 Chương 45: Lưu Phủ Thay Đổi
46 Chương 46: Gây Khó Dễ
47 Chương 47: Tống Thị Tính Toán
48 Chương 48: Trước Bão Tố
49 Chương 49: Một Đêm Giông Bão
50 Chương 50: Món Quà Quái Dị
51 Chương 51: Băng Hồn cốc
52 Chương 52: Đại Sự Thành
53 Chương 53: Tình Cờ?
54 Chương 54: Đối Đầu
55 Chương 55: Thành Thật
56 Chương 56: Quyết Định Của Tề Lâm Đế
57 Chương 57: Bất Ngờ
58 Chương 58: Người Của Ai?
59 Chương 59: Rời Cung
60 Chương 60: Chấn Động
61 Chương 61: Suy Tính
62 Chương 62: Xuất Cung
63 Chương 63: Giai Nhân Gặp Nạn
64 Chương 64: Bạch Y Nam Tử
65 Chương 65: Nữ Tử Rắn Rết
66 Chương 66: Trắc Trở
67 Chương 67: Lên Đường
68 Chương 68: Giáp Mặt
69 Chương 69: Thử Thách
70 Chương 70: Đạt Được Như Nguyện
71 Chương 71: Thử Lòng
72 Chương 72: Âm Mưu Hại Người
73 Chương 73: Tâm Trí Của Nàng
74 Chương 74: Tâm Tư Từng Người
75 Chương 75: Nổi Bật
76 Chương 76: Thái Tử Phi
77 Chương 77: Tài Nghệ
78 Chương 78: Nắm Bắt Trong Tay
Chapter

Updated 78 Episodes

1
Chương 1: Tủi Nhục Trọng Sinh
2
Chương 2: Phải Thật Cường Đại
3
Chương 3: Quy Củ Không Thể Bỏ Qua
4
Chương 4: Kẻ Thù Trước Mắt
5
Chương 5: Đông Cung Có Lục U
6
Chương 6: Bao Bọc Quá Mức
7
Chương 7: Lại Là Người Khó Ưa
8
Chương 8: Trách Phạt
9
Chương 9: Giả Vờ Vụng Về
10
Chương 10: Thất Hoàng tử Ôm Tức Giận
11
Chương 11: Thật Mong Chờ
12
Chương 12: Lại Là Tiện Nữ
13
Chương 13: Khởi Dậy Âm Mưu
14
Chương 14: Bôi Nhọ
15
Chương 15: Gậy Ông Đập Lưng Ông
16
Chương 16: Có Tiến Bộ
17
Chương 17: Kẻ Lạ Mặt
18
Chương 18: Giếng Khô
19
Chương 19: Phong Hàn
20
Chương 20: Thiên Tử Nổi Giận
21
Chương 21: Thứ Nữ Không Đủ Tư Cách
22
Chương 22: Tĩnh Thanh Tự
23
Chương 23: Tiểu Công Chúa Thật Khác
24
Chương 24: Lấy Lòng Không Thành
25
Chương 25: Nghiệp Và Nhân Quả
26
Chương 26: Bằng Hữu
27
Chương 27: Ứng Phó
28
Chương 28: Tỷ Muội Lưu Gia
29
Chương 29: Âm Mưu Đảo Ngược
30
Chương 30: Bí Mật Của Lưu Lam Nhược
31
Chương 31: Cảnh Tượng Không Ngờ
32
Chương 32: Lưu Lam Nhược Bị Hủy
33
Chương 33: Mặt Nạ
34
Chương 34: Người Bí Ẩn
35
Chương 35: Tâm Ý
36
Chương 36: Thu Nhận Người
37
Chương 37: Gặp Lại Người Thần Bí
38
Chương 38: Gặp Mặt
39
Chương 39: Ai Cũng Có Mục Đích Riêng
40
Chương 40: Quay Về Huy Hoàng
41
Chương 41: Cùng Hàn Phi Nói Chuyện
42
Chương 42: Thái Tử Tức Giận
43
Chương 43: Vu Oan Thành Công
44
Chương 44: Nguy Cơ Trong Nguy Cơ
45
Chương 45: Lưu Phủ Thay Đổi
46
Chương 46: Gây Khó Dễ
47
Chương 47: Tống Thị Tính Toán
48
Chương 48: Trước Bão Tố
49
Chương 49: Một Đêm Giông Bão
50
Chương 50: Món Quà Quái Dị
51
Chương 51: Băng Hồn cốc
52
Chương 52: Đại Sự Thành
53
Chương 53: Tình Cờ?
54
Chương 54: Đối Đầu
55
Chương 55: Thành Thật
56
Chương 56: Quyết Định Của Tề Lâm Đế
57
Chương 57: Bất Ngờ
58
Chương 58: Người Của Ai?
59
Chương 59: Rời Cung
60
Chương 60: Chấn Động
61
Chương 61: Suy Tính
62
Chương 62: Xuất Cung
63
Chương 63: Giai Nhân Gặp Nạn
64
Chương 64: Bạch Y Nam Tử
65
Chương 65: Nữ Tử Rắn Rết
66
Chương 66: Trắc Trở
67
Chương 67: Lên Đường
68
Chương 68: Giáp Mặt
69
Chương 69: Thử Thách
70
Chương 70: Đạt Được Như Nguyện
71
Chương 71: Thử Lòng
72
Chương 72: Âm Mưu Hại Người
73
Chương 73: Tâm Trí Của Nàng
74
Chương 74: Tâm Tư Từng Người
75
Chương 75: Nổi Bật
76
Chương 76: Thái Tử Phi
77
Chương 77: Tài Nghệ
78
Chương 78: Nắm Bắt Trong Tay

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play