Một tuần sau…
Đám cưới của Cố Tịnh và Thẩm Xuyên diễn ra ở khách sạn hạng sang ngoài ngoại ô thành phố. Không khí đông vui, tấp nập, người tham dự ai ai cũng lịch lãm và cao quý.
Dù sao Thẩm Xuyên cũng là một ông chủ lớn trên trường kinh doanh cho nên khách mời ít nhiều gì cũng có chọn lọc. Có thể hiểu nôm na là những người có mặt trong buổi tiệc chủ yếu là các quý ông, quý bà.
Trong phòng chờ cô dâu, Lộ Quân Dao đang hoàn thiện những bước trang điểm cuối cùng cho Cố Tịnh. Gang màu mekup chủ đạo là cam đất, lớp nền phủ nhẹ nhàng căng bóng, nháy trọn đôi mắt to sáng long lanh. Sự kết hợp nhịp nhàng giữa hai phong cách Âu-Á, vừa giữ được nét đẹp vốn có, vừa tôn lên sự sắc sảo mặn mà.
Trang điểm xong Cố Tịnh được nhân viên dẫn vào trong buồng thay váy cưới. Khoảnh khắc Cố Tịnh xuất hiện lộng lẫy kiêu sa bao nhiêu thì nỗi lòng Lộ Quân Dao lại chua xót bấy nhiêu.
Không phải là cô không muốn Cố Tịnh hạnh phúc mà chỉ là lòng cô vẫn chưa nguôi ngoai đi vết thương cũ.
Bao năm qua thi thoảng vết thương ấy vẫn âm ỉ trong cô, có những lúc nó như lưỡi dao cùn cứ đục khoét trong trái tim bé nhỏ đang rỉ máu của cô, đau đến điên dại.
Nhìn thấy được sự tuyệt vọng trong đáy mắt Lộ Quân Dao, Cố Tịnh nhẹ nhàng bước tới, ôm chầm cô vào lòng.
“Vẫn chưa quên được chuyện cũ sao?”
“Xin lỗi… Chỉ là có chút hoài niệm thôi! Tớ ổn mà.”
Rõ ràng lời nói và hành động của cô hoàn toàn không khớp. Nói cách khác thì người ta thường hay ví như: nói một đằng làm một nẻo.
Vừa lúc Thẩm Xuyên lịch lãm bước tới, trông anh ta khá ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện của Lộ Quân Dao.
“Quân Dao… là cô sao?”
“Đã lâu rồi không gặp… Thẩm Xuyên.”
Thẩm Xuyên tiến lại thì thầm bên tai Cố Tịnh, sắc mặt cô ấy lập tức đen lại.
“Dao Dao à… Có chuyện rồi…”
Đôi mày Lộ Quân Dao cau có, tuy cô không hiểu ý tứ trong lời Cố Tịnh nhưng cũng phần nào cảm nhận được sự bất an trong đáy mắt cô ấy.
“Sao thế?”
“Thẩm Xuyên không biết cậu quay về… cho nên đã mời Lăng Trạch Hàm tới.”
Lăng Trạch Hàm!
Cái tên vừa thân thuộc vừa lạ lẫm. Cái tên mà đã trở thành đại kị trong bốn năm qua của Lộ Quân Dao. Cái tên mà cô vừa nghe đã cảm thấy quặn lòng, như có hàng ngàn mũi dao cứa đứt ruột gan, như khiến trái tim cô đang vỡ tan thành hàng vạn mảnh.
Cố gượng cười dù lòng buốt đắng, Lộ Quân Dao khó khăn lắm mới thốt được nên lời.
“Không sao đâu! Cũng chỉ là người cũ gặp lại nhau thôi mà.”
Sao cô có thể quên mất chuyện này cơ chứ?
Thẩm Xuyên và Lăng Trạch Hàm đã từng là bạn học từ cấp ba đến đại học, sau này lại là đối tác kinh doanh. Một ngày trọng đại như kết hôn thì làm sao lại thiếu sót cái tên Lăng Trạch Hàm được.
Sau khi dẫn Cố Tịnh ra trước lễ đường, Lộ Quân Dao tìm một vị trí ở nơi dành cho khách mời để an toạ. Cô chọn nơi xa khán đài nhất, lại ẩn khuất nhất. Một phần vì cô ngại chạm mặt Lăng Trạch Hàm. Dù sao cô vẫn chưa sẵn sàng cho việc phải đối diện với anh, lại càng chưa biết sau khi gặp sẽ như thế nào. Tốt hơn hết là không bao giờ gặp lại, không bao giờ liên quan tới nhau nữa.
Thế nhưng có những cuộc gặp gỡ đã định sẵn là phải gặp lại, cho dù tránh tới chân trời góc bể cũng không thể tránh nổi.
Tiếng đàn vilon trên sân khấu tấu ca hòa nhạc, buổi lễ chính thức bắt đầu. Lộ Quân Dao vừa mừng thầm trong lòng vì không phải chạm mặt người ấy, bất ngờ một thân ảnh cao lớn xuất hiện trước tầm mắt cô, hương thơm nam tính trên người anh tản ra trong không khí, khiến lòng cô trồi lên cảm giác bất an, cả người đột nhiên ngẩn ra.
"Sếp Lăng... Anh cũng tới sao?"
Cô hoàn toàn không để tâm tới người hỏi là ai, chỉ là bị hai chữ "sếp Lăng" thoáng qua đầu chút nhiễu loạn, bàn tay nâng lên trên không trung đột nhiên khựng lại, cô cảm giác được một ánh mắt đang dừng lại trên người mình, nên cũng nhanh chóng lấy lại sự điềm tĩnh, nâng lấy ly rượu vang lên, trang nhã nhấp một ngụm.
Động tác uống rượu vang của cô rất cá tính, rất thuần thục, khiến lòng Lạc Hạo Đình thoáng qua tia kinh ngạc.
Thời gian những năm qua cô đã sống như thế nào?
Cổ họng anh đọng lại chút chua xót, ánh mắt chuyên chú quét nhanh trên người cô gái, tất cả mọi thứ thuộc về cô đều đã thay đổi, mà đến bản thân anh thoạt nhìn qua cũng phải có đôi ba phần ngạc nhiên.
Anh đã từng tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh hai người sau khi gặp lại, nhưng lại không thể ngờ sự thật nó lại khác xa hơn nhiều so với tưởng tượng như thế này.
Không ai biết anh thì thầm gì vào tai người đàn ông ngồi cạnh Lộ Quân Dao, chỉ thấy khi cuộc trò chuyện đó kết thúc thì anh lập tức xoay người ngồi xuống kế bên cô.
Trong khi mọi ánh mắt đều đổ dồn lên phía sân khấu chính, thì Lăng Trạch Hàm lại quắt mắt sang nhìn ngang, chưa từng rời mắt khỏi người Lộ Quân Dao, nhưng cô lại chưa bao giờ chú ý tới. Có thể cô thực sự đã lãng quên anh, thời gian bốn năm đủ dài để cô xếp quãng thời gian ác mộng ở bên anh vào tiềm thức, để hiện tại có thể hững hờ với tất cả mọi thứ, bỏ ngoài tai những gì mình nghe, bỏ ngoài mắt những thứ bản thân không muốn thấy. Cũng có thể cô chỉ là đang giả vờ, giả vờ mạnh mẽ, giả vờ dửng dưng, để trốn tránh, để không phải đối diện, để không phải đau lòng.
Nghĩ tới đây trái tim anh như có một lưỡi dao sắc bén chém một nhát, đau tới tận ruột gan.
Sự thanh ưu thuần nhã của ngày xưa trên người cô nay cũng đã không còn, hiện tại trên gương mặt xinh đẹp của cô ngoài lớp son phấn được mài dũa chỉn chu ra, chỉ còn lại sự lạnh lùng vô biên, cô cũng đã không còn thích cười giống như ngày xưa nữa, mà thay vào đó là một sự âm lãnh nghiêm túc, khiến người đối diện có cảm giác khó tới gần.
Ly rượu trên tay người phục vụ nghiêng ngả, một giây kế tiếp liền rơi xuống ngay vị trí Lộ Quân Dao đang ngồi. Không một chút chần chừ, Lăng Trạch Hàm lập tức đứng phắt dậy, dùng thân hình phổng phao che chắn, rất nhanh chóng ly thuỷ tinh trong suốt đập trúng vai anh, vỡ vụn rơi xuống sàn, một tiếng động lớn cũng vì thế mà phát ra.
Lộ Quân Dao cảm nhận thấy một luồng hơi ấm phía sau lưng, cô giật mình một cái, vén nhanh mái tóc qua mang tai, ngẩng mặt lên, vô tình chạm tới ánh mắt sắc lạnh của Lăng Trạch Hàm, nhưng sâu trong đáy mắt ấy lại ẩn duật sự thâm tình.
Tại sao lại thâm tình?
Chẳng phải anh đã từng hận cô tới tận xương tuỷ sao?
Suy nghĩ đó khiến đầu óc cô nhất thời hỗn loạn, đôi mắt sáng như sao đêm của cô cũng bị rối bời, vô thức chìm sâu trong sự thâm tình kia, chỉ tới khi người phục vụ tất tưởi chạy tới hỏi thăm tình hình của anh, mới khiến cô bàng hoàng quay mặt đi.
Một vệt hồng phớt qua gương mặt cô nhưng cũng nhanh chóng tái sắc, cô trầm giọng nói:
“Cảm ơn…”
“Không có gì…”
Trong lòng anh thoáng qua tia nuối tiếc vô biên, khoảnh khắc cô quay mặt đi khiến anh cảm thấy hụt hẫng vô cùng, sự tự trách vì ngày xưa đã không níu kéo cô lại càng trực trào mãnh liệt trong lòng anh.
Giờ này hối hận thì còn ích gì nữa chứ?
Từ đó đến cuối bữa tiệc, anh và cô đều không ngừng nâng rượu lên uống, giống như muốn đẩy tất cả mọi sự hỗn độn trong lòng xuống, giống như để xả đi bao nhiêu bực tức, giống như để nuốt bao nhiêu hối hận vào mình, để không ai thấy, để không ai biết là họ đang đau như thế nào.
Cho dù là người đàn ông “tản băng nghìn năm không tan chảy” thì khi đứng trước người mình yêu trái tim vẫn không thể nào ngừng thương.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Lộ Quân Dao đã ngà ngà say, bước đi của cô chao đảo, sắc mặt ửng đỏ như quả mận chín. Cô vẫy tay tạm biệt chủ tiệc rồi rời đi.
“Tịnh Tịnh… phải thật hạnh phúc nhé! Tớ về trước đây.”
“Về cẩn thận đó.”
“Tớ biết rồi.”
Vừa lúc Lăng Trạch Hàm cũng ra tới, nhìn dáng vẻ liêu xiêu của Lộ Quân Dao anh có chút động lòng.
Thấy thế Thẩm Xuyên bèn châm ngòi nổ:
“Người ta đã say như thế rồi chắc chắn không tự về được đâu!”
Cố Tịnh dáy dáy tay áo Thẩm Xuyên cản lại:
“Nói gì thế hả?”
“Thì em cũng đâu yên tâm để Quân Dao về một mình.”
“Còn hơn phải giao cậu ấy cho Lăng Trạch Hàm.”
Updated 82 Episodes
Comments
Hương Giang
thế sao lúc ly hôn Lăng Trạch Hàm vẫn bình thản/Slight/
2025-01-27
0
Hương Giang
ảo thật
2025-01-27
0
thóc
sợi tơ duyên đứt di rồi có nối lại được không?
2022-11-23
7