Vào đúng lúc này, một đôi nam nữ khác lại xuất hiện, tuy nhiên, bọn họ mặc đồng phục màu trắng, nam sinh kia thật sự rất đẹp trai, nhan sắc như hoa, khoé mắt chứa ý cười, sống mũi cao, môi mỏng hơi nhếch lên. Hắn ta có khí chất ôn hoà, nho nhã, đồng phục màu trắng càng làm nổi bật dáng vẻ ưu nhã, thong dong của hắn ta. Ánh trăng hắt lên người như phủ lên hắn ta một tầng lụa mỏng mông lung.
Hắn ta đi tới, hơi mỉm cười: “Hôm nay là thứ bảy, không có giờ học, sao mọi người đều tụ tập hết ở đây thế này.”
Mọi người ư?
Lâm Tuyết nhìn trái nhìn phải, thêm cô ta và nam sinh trên cây kia thì cũng chỉ có sâu người. Cô ta hoàn toàn không biết ở trong những nơi tối tăm khác đã có không ít người đang rình rập.
Nữ sinh mặc đồng phục màu trắng cũng rất xinh đẹp, mái tóc dài ngang eo càng tăng thêm vẻ cao ngạo, lạnh lùng của cô ta. Cô ta đứng sau nam sinh kia, ngẩng đầu nhìn gã nam sinh đang ngồi trên cây.
Gã nam sinh ngồi trên cây rình rập như một con báo vừa tiếp xúc với tầm mắt của cô ta thì lập tức như một con mèo bị giật mình kinh hãi, lập tức nhảy xuống khỏi lùm cây rồi chạy biến.
Đúng là hèn nhát.
Từ Đồ Phong “ồ” lẻn một tiếng, giọng đầy cợt nhả: “Nam Viễn, cậu lại dẫn tuỳ tùng nhỏ của mình tới xen vào việc của người khác rồi.”
“Chịu sự uỷ thác của hiểu trưởng, tôi tới đơn học sinh chuyển trường.” Nam sinh tên Nam Viễn hơi nghiêng đầu, cười thân thiện với Đường Quang và Lâm Tuyết, “Chào các cô đến với Osiri.”
Hắn ta cười như tắm mình trong gió xuân, dường như có mị lực làm tan chảy cả băng tuyết, không chỉ Lâm Tuyết mà ngay cả Đường Quang đều không nhịn được ngây thơ cả người.
Nói chung, ma cà rồng có huyết thống càng cao quý thì bọn họ sẽ càng đẹp. Đối với con người mà nói, lực hấp dẫn của họ cũng mạnh hơn hẳn, người thanh niên Nam Viễn này dù chỉ là con người bình thường nhưng lực hấp dẫn của bản thân hắn lại không thể khinh thường một chút nào.
Không hổ là nam phụ có năng lực đối đầu với nam chính.
Trong đáy lòng Đường Quang đột nhiên thở dài, cô còn chưa quên người ta là thợ săn ma cà rồng, còn cô chính là ma cà rồng, thân phận là thứ không thể nào vượt qua được.
Nam Viễn nói với nữ sinh sau lưng mình: “Sơ Hiểu, đưa bạn học mới tới về ký túc xá đi.”
“Vâng.” Nữ sinh tên Sở Hiểu gật đầu rồi đi tới gần Đường Quang và Lâm Tuyết, “Bạn học Lâm, tôi đưa cậu tới ký túc xá của cậu. Còn về bạn học Hạ…. tôi không có tư cách tiến vào ký túc xá khu A…”
Nam Viễn cười: “Có lẽ bạn học Tư Đồ thích giúp đỡ mọi người sẽ bằng lòng giúp đỡ cô gái đáng yêu này thôi.”
Tư Đồ Phong không hề cho hắn mặt mũi: “Tôi chẳng phải học sinh ngoan ngoãn gì, đừng đặt hi vọng vào tôi.”
Trong lòng hắn ta biết, nếu Nam Viễn đã tới thì hôm nay hắn ta không thể nào ra tay với Lâm Tuyết được. Còn đối với quan hệ có hôn ước với Đường Quang, hắn ta cũng vô cùng ghét bỏ, vì thế chủ hừ một tiếng rồi xoay người rời đi đầy tiêu sái.
Đám ma cà rồng trong bóng tối cũng lần lượt rút đi.
Đường Quang không nhìn bất kỳ ai, chỉ nhìn chằm chằm vào Nam Viễn.
Nam Viễn cười chán nản, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Bạn học Hạ, để tôi đưa cô về ký túc xá vậy. Hiệu trưởng biết tôi chỉ vào ký túc xá khu A một chút chắc cũng không trách tôi đâu.”
Lúc này Đường Quang mới cười đầy hài lòng: “Được rồi.”
Ký túc xá khu A và khu B cách nhau tương đối xa, hoàn toàn ở hai hướng ngược nhau. Sơ Hiểu đã đưa Lâm Tuyết đi từ trước, Đường Quang liền theo Nam Viễn đi về phía ngược lại.
Nam Viễn rất ga lăng, hắn ta cầm lấy cái va li trong tay Đường Quang, tuỳ ý nói: “Bạn học Đường tới đây, có lẽ sẽ làm khu A phát sinh một chút thay đổi.”
“Anh đang nhắc nhở tôi, tôi có khả năng đe doạ tới địa vị của Tư Đồ Phong nên có thể hắn sẽ nhằm vào tôi.”
Updated 88 Episodes
Comments