Tư Già cố gắng nói: “Hãy tin tưởng vào bản thân là các em có thể.”
Một câu liền giải quyết dứt khoát.
Ra khỏi phòng y tế, Đường Quang vẫn chưa chấp nhận xong sự thực, mà ở bên kia, Tần Linh Yến vẫn si ngốc nhìn chằm chằm vào Sở Hiểu: “Hiểu Hiểu à.... Em đừng tức giận.”
Cho dù cô ta tức giận không hoàn toàn là vì mình thì Tần Linh Yến vẫn cứ xin lỗi.
Sơ Hiểu chỉ nhìn hắn ta một cái rồi xoay người rời đi đầy tiêu sái.
Tần Linh Yến lại gục đầu, chẳng khác nào một con thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ.
Đường Quang không khỏi thấy cảm thông với Tần Linh Yến, cô đi tới vỗ bờ vai hắn: “Nếu người ta đã không thích anh rồi thì sao anh cứ phải nhớ mong người ta làm gì chứ?”
“Cô không hiểu…” Tần Linh Yến đang ở trong nỗi đau mất mát nên cũng chẳng chú ý tới thân phận của Đường Quang nữa: “Tôi hiểu cách suy nghĩ của Hiểu Hiểu…”
“Anh hiểu cách suy nghĩ gì của cô ta cơ?”
“Tôi là ma cà rồng, mà Hiểu Hiểu là thợ săn.” Hắn lầm bầm: “Chúng tôi không thể nào ở bên nhau được…”
“Tại sao chứ, chẳng lẽ là vì thân phận khác biệt à? Nếu đã thích thì chẳng cần phải do dự chỉ vì sự khác biệt về thân phận đâu.”
Rốt cuộc Tần Linh Yến cũng chịu nhìn thẳng vào Đường Quang, chớp mắt nghi hoặc, “Cô không biết à? Ma cà rồng và thợ săn không thể ở bên nhau được đâu, nếu không hai người sẽ bị viện Nguyên Lão của huyết tộc và hiệp hội thợ săn đồng thời xử cực hình đó.”
“Cực hình... Ý anh là tử hình ấy hả?”
“Cũng gần như thế, ma cà rồng sẽ bị moi tim còn thợ săn sẽ bị giam cầm cả đời trong nơi sâu nhất của đầm lầy.”
Đường Quang không thể hiểu nổi: “Giờ đã là thời nào rồi cơ chứ? Còn không cho phép người ta tự do yêu đương nữa à?”
“Đây là ước định của viện Nguyên Lão và hiệp hội thợ săn, không ai có thể vi phạm.” Nói xong, Tần Linh Yến lại rũ mắt đầy vẻ cô đơn.
Bởi vì hắn ta cảm thấy rất tuyệt vọng.
Không chỉ có hắn ta, ngay cả Đường Quang cũng cảm thấy thật tuyệt vọng. Cô không quên bản thân mình là một ma cà rồng, còn Nam Viễn là một thợ săn ma cà rồng.
Thảo nào lúc cô hỏi Sơ Hiểu và Tần Linh Yến có phải người yêu của nhau hay không, phản ứng của Sơ Hiểu lại đột nhiên trở nên lạnh nhạt như thế. Cho dù Sơ Hiểu và Tần Linh Yến có thích nhau thật đi chăng nữa thì chắc chắn cô ta cũng sẽ không dám nhận, không chỉ vì bản thân cô ta mà còn để bảo vệ tính mạng cho Tần Linh Yến.
Được rồi, câu chuyện đã lập tức trở thành chuyện tình của Romeo và Juliet, Đường Quang không khỏi đưa tay day day thái dương của mình. Giờ ngẫm lại mới thấy thân phận của nữ chính Lâm Tuyết quá tiện lợi, Lâm Tuyết vừa không phải ma cà rồng, cũng không phải thợ săn quỷ hút máu, cô ta tuỳ tiện yêu đương với ai cũng chẳng sao cả.
Nhưng Đường Quang thì lại rất khó, còn không phải khó bình thường nữa chứ.
Thử nói xem, nếu Nam Viễn biết quy định này rồi thì hắn ta có thể đi thích một ma cà rồng như cô được nữa không?
Vì thế, lúc này, ở ngoài cửa phòng y tế, một nam một nữ, một kẻ đau thương, một người đau đầu, quả thực chăẳn khác nào thần giữ cửa đứng hai bên cả.
Cuối cùng, Đường Quang vẫn là người tỉnh táo lại trước, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, giờ cô rối rắm cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì, thế nên cô liền phá vỡ sự im lặng của hai người: “Tần Linh Yến, chúng ta đi làm vệ sinh trước đi, chuyện này để về sau nói tiếp.”
Tần Linh Yến đã mất hết sức sống đành gật đầu.
Đường Quang suy nghĩ một chút lại nói: “Hay là thế này đi, anh quét dọn bốn tầng trên cùng, tôi quét tước bốn tầng bên dưới, chúng ta cùng phân công hợp tác, được chứ?”
“Hay là thôi cứ để tôi làm cho đi.” Tần Linh Yến tỏ vẻ ngượng ngùng: “Thân phận của cô tôn quý, hơn nữa tôi lại là con trai.”
“Không được, đã nói mỗi người một nửa thì mỗi người một nửa, nam nữ bình đẳng, không thể bởi vì thân phận của tôi cao hơn mà có đặc quyền được. Hơn nữa, để một mình anh làm thì anh làm bao giờ mới xong chứ?”
“Nhưng mà...”
“Rồi, đừng nói nữa.” Đường Quang kiên trì quyết định của mình: “Cứ làm theo tôi nói đi.”
Updated 88 Episodes
Comments