Nam Viễn cười, lạnh nhạt đáp: “Ở trường học này, suy cho cùng cũng chỉ có bạn học Đường là có thân phận có thể sánh ngang được với Tư Đồ Phong mà thôi.”
Trước khi Đường Quang tới đây, vì có thân phận cao quý nên Tư Đồ Phong là tồn tại tối cao nhất trong đám ma cà rồng, lại thêm hạn chế huyết mạch nên không ai dám phản kháng hắn ta. Nhưng giờ Đường Quang tới đây rồi, người bên khu A sẽ khó mà không kéo bè kéo cánh, chia làm hai phe. Điều này với trường học trước giờ luôn an ổn không phải chuyện tốt lành gì.
“Anh yên tâm đi, tôi không ấu trĩ như gã Tư Đồ Phong đó đâu.” Đầu tiên cô nói một câu bảo đảm, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Anh là thợ săn đúng không?”
Cô thấp hơn hắn khá nhiều, nghe thế, Nam Viễn chỉ có cúi đầu nhìn cô, khoé môi nhếch lên: “Đúng thế.”
“Đây là lần đầu tiên tôi gặp một thợ săn đấy… Cảm giác thật kỳ diệu.” Dù sao, thân phận của cô cũng là ma cà rồng, đối với nghề thợ săn thì đều có cảm ứng ít nhiều. Thực ra, khi một ma cà rồng gặp phải một thợ săn, sự bất đồng về huyết thống sẽ khiến cho bọn họ nảy sinh cảm giác rất không thoải mái và bài xích từ tận đáy lòng, đặc biệt là loài ma cà rồng đã hút máu không ít người, cảm giác bài xích này sẽ càng mãnh liệt hơn.
Nhưng Đường Quang lại chỉ cảm thấy tqam tình hơi vi diệu khi đối mặt với Nam Viễn, bởi vì từ nhỏ tới giờ, cô hoàn toàn... chưa hút máu ai lần nào.
Đường gia cũng không phải gia tộc ăn chay, nếu nói tiểu thư của Đường gia chưa từng hút máu thì sợ là chẳng ai tin được.
Mỗi một ma cà rồng sẽ có một năng lực khác nhau, mà năng lực này chỉ có thể xuất hiện sau lần đầu tiên hút máu, thế nên Đường Quang chưa biết năng lực của bản thân là gì.
Nam Viễn thấy cô đột nhiên lâm vào suy tư thì cũng không quấy rầy cô. Hắn ta đưa cô tới tận dưới ký túc xá: “Bạn học Đường, tôi chỉ có thể đưa cô tới chỗ này thôi.”
“À, cảm ơn.” Cô phục hồi lại tinh thần, nhận lấy va li: “Nam Viễn, anh quả thực là một người tốt.”
Nam Viễn cười đầy lễ độ: “Dẫn đường cho học sinh mới là chuyện tôi nên làm, tôi còn phải tiếp tục đi tuần tra, đi trước một bước,”
“Được.” Cô vẫy tay: “Tạm biệt.”
Nam Viễn hơi gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Đường Quang nhìn theo bóng dáng nam sinh đó, thầm nhắc mình không cần nóng vội, cứ từ từ mà làm. Sau đó, cô quay đầu nhìn ký túc xá như một toà lâu đài xây theo kiểu Âu rồi kéo va li vào.
Trong đại sảnh có không ít người, nhìn thấy Đường Quang tiến vào, mọi người lập tức an tĩnh lại, ăn ý nhất chính là ánh mắt của tất cả đều nhìn chằm chặp vào cô.
Đường Quang cảm nhận một vòng, ở đây toàn ma cà rồng cấp A và B, mà không biết tên Tư Đồ Phong kia đã đi đâu vì cô không cảm nhận được một thuần huyết nào nữa trong ký túc xá này ngoài bản thân mình ra.
Cô vừa lòng mỉm cười, tiện tay chỉ vào một nam sinh: “Anh qua đây.”
Nam sinh đang cắn chocolate cứng đờ người, sau đó đi tới, run rẩy hỏi: “Đại nhân có gì cần phân phó...”
Chờ hắn ta tới gần rồi, Đường Quang mới nhận ra đây chính là tên ở trên cây lúc nãy, cô nhướng mày: “Tên anh là gì?”
“Tôi tên là Tần Linh Yến.”
“Tần Linh Yến... Anh là người của Tần gia ở thành phố B hả?”
“Phải.”
“Tốt lắm, Đường gia nhà tôi và Tần gia nhà các anh cũng có một chút quen biết đấy. Này, giờ tôi giao cho anh việc này.” Cô nói: “Tôi ở lầu ba ký túc xá, anh giúp tôi mang cái va li này lên đó đi.”
Tần Linh Yến không có cách nào từ chối được, đành quay đầu nhìn những người khác, đám người đó đều lập tức quay đi. Từ Đồ Phong đã nhắc nhở rồi, không ai được thân cận với Đường Quang, nếu không sẽ trở thành kẻ địch của hắn ta.
Updated 88 Episodes
Comments