Hầu Gia Phủ chủ tay phải ôm ngực đang trọng thương lòng tức giận, vội nói
- Huyền Nhi, ngươi nói gì thế sao lại thế...ngươi
-Im đi
Phượng Huyền lạnh giọng cắt ngang lời nói Hầu Gia phủ chủ làm ông ta có chút không cam tâm.
- Ông có bao giờ coi ta là con không? Nếu ông coi ta là con thì lúc ta bị Lục Chính Thiên đánh cho thừa sống thiếu chết thì ông ở đâu. Nếu ông thương mẫu thân ta vậy bà ấy có phải chết dưới lưỡi đao của ông không?
- Ông không xứng với hai chữ phụ thân ấy, trong nhà này ngoại trừ Phượng Thiên Nguyệt ra, còn lại các người có ra sao không liên quan đến ta.
- Đừng nói ta là con ông, ta cảm thấy thật ghê tởm.
Hầu Gia phủ chủ nghe xong những lời này độc hỏa xuyên tâm, phun ra một ngụm tiên huyết, tiên huyết dâng cao tận mấy mét, bắn lên cả trần trên đại điện. Ông ta không dám tin nổi một thằng nhóc nhút nhát, trầm cảm lại dám chỉ trích tội phụ thân hắn trên đại điện trước mặt bao nhiêu người, càng không dám tin thù hận của Phượng Huyền lại lớn đến thế.
Phượng Huyền tiến đến lại gần Liễu Dương cầm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói
- Muội yên tâm ta sẽ chữa khỏi cho muội. Ta không để cho muội chỉ sống được một năm đâu. Ta muốn muội sống mãi mãi với ta.
Liễu Dương mỉm cười gật đầu.
Cổ Lão đứng bên cạnh vuốt râu, cười thỏa mãn ,vội nói
- Nếu cậu đã không còn là gì với Phượng gia nữa. Thỉ ta tính thế này, trước đây ta có mua căn nhà khá lớn ở Tư Đô Thành thuận để thuận lợi đi lại. Nếu tiểu tử cậu không chê thì về ở cùng ta thuận tiện chăm sóc chữa bệnh cho tiểu nữ. Cậu thấy thế nào.
Cảm thấy lời nói Cổ Lão hợp lý thêm việc nếu giã tử Phượng gia hắn chưa biết đi đâu nên Phượng Huyền cúi người cung kính chấp nhận
- Vậy tiểu bối xin nhận ơn lễ của Cổ Lão ! Nhưng có một việc tôi muốn để dì mình đi chung không biết ý ngài sao.
- Được, được chỉ cần cháu rể tương lai nói việc gì ta cũng đồng ý.
Cổ Lão vuốt râu gật đầu tỏ ý tán thành.
Bỗng đằng sau cánh cửa đại điện vang lên tiếng nữ nhân
- Huyền Nhi, ta sẽ không đi đâu.
Người đó từ từ bước ra vậy mà lại là Phượng Thiên Nguyệt. Ban nãy lúc Phượng Hàn tỉnh lại đi tìm Phượng Huyền tính sổ, thì nàng đã âm thầm đi theo mà chứng kiến tất cả. Nàng rất vui mừng vì đứa cháu này đã khôn lớn, dũng cảm ra dáng trang nam nhi..
Phượng Thiên Nguyệt nhẹ nhàng tiến lại vuốt me gò má , nàng tù từ vuốt xuống đôi vai lực lưỡng của hắn, sau đó nàng đặt một tay xoa đầu hắn, nở nụ cười hiền từ pha chút ấm áp.
Phượng Huyền trong lòng chút dao động ,vội cầm lấy tay nàng , kích động nói
- Dì à, con tìm nhà mới. Dì đi với con sau này dì sẽ không phải chịu nhục, chịu khổ nữa.
Phượng Thiên Nguyệt nhẹ nhàng đặt bàn tay lên tay Phượng Huyền đang nắm trên tay mình, chỉ lắc lắc đầu , sau cùng nàng mở miệng nói, âm thanh ấm áp
- Huyền Nhi, con trưởng thành rồi dì rất tự hào về con. Nhưng dì không đi đâu. Con cứ đi đi dì biết chí hướng con không ở chức Hầu Gia chủ nhỏ bé này đâu. Hãy tung đôi cánh của con để bay thật thật cao thật xa, dì sẽ ở nơi này theo dõi từng bước chân con..
- Nhưng...
Phượng Huyền cảm thấy không cam lòng, nhắm chặt hai mắt, sát khí từ từ theo đó phát ra, cả người run lên, hai tay nắm chặt, sau cùng hắn hướng tay chỉ Hầu Gia phủ chủ đang quỳ gối thống khổ bên đó, uất hận nói.
- Nhưng nếu gì ở căn nhà này, dì chỉ càng tổn thương. Cả sau này không có con nhỡ có ai trong nhà bắt nạt dì thì sao. Con không muốn dì chịu khổ.
Phượng Huyền trong lòng rất hỗn loạn thêm cả chuyện nguyên chủ là đứa có hiếu. Nên Phượng Huyền giờ đây cảm thấy rất áy náy , có chút bất mãn.
Nàng thấy hắn day dứt vậy trong lòng có chút tự trách bản thân nhưng nàng đã quyết ở đây nên sẽ chấp nhận đi cùng Phượng Huyền
- Không ta sẽ không đi. Nếu con còn con ta là dì vậy thì đừng ép ta.
Thấy sự quyết tâm, cố chấp của nàng ,Phượng Huyền hắn có chút khó hiểu nhưng rồi cũng nhắm mắt mà đồng ý.
Nhưng trước khi rời đi Phượng Huyền cắt đầu ngón tay vẽ chữ phù bằng máu tuyên lời thệ
- Nếu sau này ta quay lại mà thấy dì Nguyệt không còn, hoặc chịu khổ vậy thì ta bắt Phượng gia chịu án gấp trăm ngàn lần. Nếu không làm được hồn phi phách diệt.
Vừa dứt lời, trên trời bỗng văng lên tiếng ầm ầm của sấm , một đạo khí màu đỏ bắn vọt lên trời xanh biến hóa thành một chữ lớn trên đỉnh đầu của Hầu Phủ, chữ""Sát""". Vậy là thiên đạo đã chấp nhận lời thề máu sát cả phủ của Phượng Huyền.
Hầu Phủ chủ bên này trợ tròn hai mắt, không dám tin rằng vì để bảo vệ an toàn cho Phượng Thiên Nguyệt, Phượng Huyền lại dám tuyên thệ lời thề với thiên đạo.
Nhưng ông ta nghĩ mãi không hiểu chỉ có những người thật sự nhẫn tâm mới dám tuyên thệ chữ""""Sát""" với thiên đạo. Bởi lẽ chỉ có sát khí cao ngang trời mới dám tuyên lời thê ấy. Mà Phượng Huyền chỉ là đứa trẻ mới mười tám tuổi lấy đâu ra sát khí nặng nề tựa ác ma như vậy.
Chả lẽ oán hận của Phượng Huyền đã hóa thành lệ khí
...-----còn tiếp-------...
Updated 45 Episodes
Comments
Quách Minh Hường
sai chính tả và sắp xếp chữ lộn xộn hơi nhiều ...
2023-10-10
0