Chương 8: Mày biết mày đang nói chuyện với ai không?

"Là kẻ nào , mau thả con bé ra!!"

Bọn chúng theo phản xạ quoay người lại nhìn ông già chống gậy hùng hổ lao đến , ngay tức khắc Giang Yên Nhiên vùng được ra chạy đến chỗ ông như tìm được nơi an toàn đáng tin cậy , khép nép trốn sau lưng ông.

Bảo an sau khi nhìn thấy ông nội Mặc , tuy biết thân phận của người này có lẽ không tầm thường , nhưng giữa ông và Trương Hiểu Linh , bọn họ chọn đứng về phía cô ta. Hơn ai hết Trương Hiểu Linh chính là người có quen biết với Hàn tổng , chủ của cả trung tâm mua sắm này , vì vậy muốn bảo vệ công việc của mình trước hết là phải có mắt nhìn người.

Bọn họ chỉ hơi cúi đầu theo lẽ lịch sự , thẳng thắn nói :"Xin ngài tránh ra cho , đây là chỗ của chúng tôi làm việc"

Ông suýt thì vung gậy cho mỗi tên một nhát :"Con bé làm gì mà các người muốn đưa con bé đi?"

"Cô gái này được báo cáo có hành vi trộm cắp"

Trương Hiểu Linh không biết ông già vừa xuất hiện này là ai. Mà cũng phải , ông nội Mặc từ khi lui về sau để cho con cháu lên nắm quyền đều đã lâu không xuất hiện trên cánh truyền thông. Hơn ai hết những người kinh doanh lớn đều rõ Mặc thị to lớn thực chất không phải là Mặc Tử Hàng đang nắm quyền mà là chủ tịch Mặc Đình Quân đứng đằng sau. Phần lớn lớp trẻ như Trương Hiểu Linh không biết ông cũng không lạ , còn bảo an ở tầng lớp khác không biết cũng là điều dĩ nhiên.

Ông gõ mạnh gậy xuống sàn quát lên :"Cháu ta là ai mà lại ăn cắp chút đồ của các người? Đúng là ảo tưởng!"

Trương Hiểu Linh khoanh tay tiểu thư , trông ông nội Mặc bảo vệ Giang Yên Nhiên mà bật cười khinh bỉ :"Ồ thì ra là hiểu lầm , tất cả là hiểu lầm thôi. Giang tiểu thư lần này thật sự là có người bao nuôi , cuối cùng cũng chỉ nương tựa vào một ông già dê khọm"

Mặc Đình Quân nghe vậy quay ngoắt qua nhìn người vừa lên tiếng , thấy cô ta hỗn hào , thất lễ với người lớn khiến ông cau mày tức giận :"Mày biết mày đang nói chuyện với ai không?"

Trương Hiểu Linh ỉ lại mình có quen biết với Hàn Trí Viễn , ở cái đất này có bao nhiêu người trên cơ anh ta đâu nên càng khiến cho cô ta đắc ý :"Ông là ai thì mới được chứ? Cùng lắm chỉ là một con dê già thích gặm cỏ non"

Trương Hiểu Linh vỗ vỗ tay gây chú ý , rồi hô lớn :"Mọi người , mọi người lại đây mà xem cho rõ"

Tuy vậy đám người chỉ dám đứng một khoảng cách không quá gần. Ở đây toàn là giới nhà giàu , ai cũng đủ suy nghĩ để biết những gì nên làm và không nên làm , tránh đến gần gây liên luỵ.

Ông nội Mặc đánh mắt nhìn xung quanh , những người đang bàn tán lúc này cũng vờ như quay mặt đi nơi khác. Trong đám đông có một vài người nhận ra Mặc Đình Quân , cất giọng thều thào:" Này , người kia có phải là chủ tịch của Mặc thị , ông chủ lớn của phía trên hay không?"

"Ý cậu là cấp trên của boss Mặc , Mặc Tử Hàng?! Không phải chứ!"

"Nếu thật là có chuyện như vậy thì Trương Hiểu Linh kia , cô ta chết chắc rồi"

Ngay sau đó , giọng nói của ông nội Mặc lớn vọng ra ngoài , ngay lập tức đoàn người áo đen ăn mặc sang trọng ập đến , Trương Hiểu Linh cau mày nhích sang một bên , thấy bọn chúng định động thủ với mình , cô ta ban đầu có chút sợ hãi nhưng rất nhanh đã bình tĩnh , thậm chí còn cười khoái trí nói với nha hoàn của mình :"Linh Nhi , em mau bật điện thoại lên phát trực tiếp , để cho toàn cái đất lạc thành này biết ông già này bao nuôi tiểu thư nhà họ Giang , đây tôi cho ông biết , dù ông họ nào cũng không cứu nổi ông đâu"

Linh Nhi mau chóng nghe lời lấy điện thoại ra phát lên , ông nội Mặc xiết chặt gậy trong tay , tay kia kéo Giang Yên Nhiên ra sau che chắn , Trương Hiểu Linh cười giễu cợt nói :"Mọi người nhìn cho kĩ nhé , đám người này còn muốn động tay động chân với tôi đấy..."

Ông nội Mặc chẳng những không sợ mà còn tiến thêm hai bước , vung gậy một cái , quật ngã chiếc điện thoại trên tay cô ta rớt thẳng ra ngoài :"Giỡn mặt với ta à? Động tay động chân? Tao bóp chết mày còn được!"

Trương Hiểu Linh nhìn chiếc điện thoại đời mới nhất của mình bị quật bay vỡ tan tành , mặt nóng bừng tức giận quát lên :"Này ông già , ông làm gì vậy? Ông biết nơi này là đâu không mà muốn thị oai!"

"Trương Hiểu Linh!!" Không hẳn là có ai đó đang gọi tên cô ta mà giống như một tiếng gọi cảnh cáo hơn. Nghe vậy cô ta quay đầu thì phát hiện Hàn Trí Viễn đang vội vã chạy đến , ngay khi thấy anh cô ta liền bày ra vẻ mặt bị ức hiếp , định chạy lại tố cáo , nào ngờ anh liền chạy thẳng đến chỗ ông già cúi đầu cung kính :"Mặc chủ tịch , thứ lỗi cho cháu tiếp đón ngài không chu đáo"

Ở cái đất Lạc Thành này có biết bao nhiêu người họ Mặc , nhưng để Hàn Trí Viễn phải cung kính như vậy chẳng lẽ ....? Trương Hiểu Linh bán tính bán nghi , tập đoàn Mặc thị không phải là Mặc Tử Hàng đứng đầu à? Sao bây giờ lại lòi ra một ông già khụ , chắc có gì đó nhầm lẫn.

Hàn Trí Viễn thấy cô ta đứng nghệt ra thì quát :"Cô còn không mau cúi đầu nhận lỗi đi , có biết mình thất lễ rồi không?"

Ông nội Mặc giữ chặt Giang Yên Nhiên , bao bọc cho cô , vẻ mặt cũng chẳng tốt lên là bao :"Tôi không muốn nhận lời xin lỗi của một đứa vô đạo đức"

Hàn Trí Viễn thầm đau khổ , anh quay đầu ra lệnh cho đám bảo an vẫn còn chưa lời đi :"Người đâu , lôi cô ta ra ngoài đi. Sau này không được để cho người này xuất hiện trong cửa hàng của tôi nữa"

Trương Hiểu Linh đột nhiên bị tóm lại , nhất thời hoảng loạn :"Anh Hàn , chuyện này ....chuyện này...anh nghe em giải thích!! mấy người này , dám đụng vào tôi?!"

Nhưng Hàn Trí Viễn chẳng thèm ngó cô ta lấy một cái , do vùng vẫy mà tà váy đã rách một mảng của cô ta lại toạc ra , Trương Hiểu Linh xấu hổ cúi xuống túm váy lại , chưa hiểu chuyện gì hai giây sau cả cô ta và nha hoàn đều đã bị ném thẳng ra ngoài đường , người đi đường nhìn cô ta bằng ánh mắt dò xét.

Đám người lại nhìn theo bộ dạng của Trương Hiểu Linh , trong ánh mắt có chút giễu cợt. Dù sao so với Giang Yên Nhiên , cô ta cũng không tốt đẹp hơn là bao.

"M* kiếp , vậy mà là thật. Giang Yên Nhiên kia lại thật sự có quan hệ mới người ở phía trên. Tôi không tin , không tin"

"Cuối cùng Trương Hiểu Linh kia cũng không thoát nổi cái bóng của Giang Yên Nhiên , đáng đời"

Trước nay người ta nể cô ta vì có quan hệ với Hàn tổng. Ngày hôm nay Hàn tổng công khai cắt đứt quan hệ , những người trên cơ nhà họ Trương ngay lập tức xúm lại chế giễu , có người nói :"Trương tiểu thư , phiền cô trả lại số tiền mà tôi đã trả cho đống hàng hiệu của cô lần trước"

Lửa giận trong lòng Mặc Đình Quân không tài nào nguôi được , hôm nay muốn đưa Giang Yên Nhiên ra ngoài lấy chút không khí cuối cùng lại đưa cô chui vào lò lửa , ông vừa tức vừa thấy có lỗi , do ông không bảo vệ cô được tốt nên mới để cô phải chịu loại ủy khuất như thế này.

Ông nhìn Hàn Trí Viễn vẫn cúi thấp đầu nhận lỗi , lửa giận chẳng dập tắt được :"Dạo này cháu còn dao du với loại người như vậy à?"

Hàn Trí Viễn mấp máy môi định nói gì đó thì ông lại nói tiếp :"Cô ta là tiểu thư nhà ai?"

Anh thấp giọng trả lời :"Nhà họ Trương , Trương Hiểu Linh"

Mặc Đình Quân nghe xong liền nhấc điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại , giọng nói đanh thép cương nghị :"Trong vòng hai mươi tư giờ tới , tôi muốn nhà họ Trương biến mất khỏi đất Lạc Thành"

Hàn Trí Viễn mím môi không nói gì , sau khi ông nội cúp máy ngẩng đầu lên nhìn anh :"Tôi xử lý như vậy , cậu có ý kiến gì không?"

Anh ta cúi đầu :"Dạ không ạ. Nếu như chủ tịch không làm vậy thì cháu cũng sẽ tự tay xử lý thôi ạ"

Mặc Đình Quân phất tay , coi như cậu ta còn hiểu chuyện.

Lúc Hàn Trí Viễn ngẩng đầu lên , vô tình liếc mắt ra đằng sau trông thấy cô gái đang khóc lóc nép vào bóng lưng Mặc Đình Quân , anh hơi sững sờ cau mày :"Giang Yên Nhiên? Cô ấy về rồi ạ?"

Nhắc đến Giang Yên Nhiên , ông nội Mặc quay đầu nắm lấy cổ tay cô , mà không trả lời Hàn Trí Viễn :"Yên Nhiên , chúng ta về thôi , chắc Tử Hàng cũng xong việc rồi"

Hàn Trĩ Viễn không bất mãn , anh vẫy vẫy tay với nhân viên , cô ta liền đưa ra một túi đồ , anh nhận lấy rồi chạy theo Mặc Tử Quân bày tỏ thành ý :"Mặc chủ tịch , rất xin lỗi ngài về ngày hôm nay , mong ngài nhận chút món quà nhỏ của chúng tôi"

Mặc Đình Quân liếc nhẹ mắt thấy bên trong là bộ quần áo mà mình đã thử vào lúc nãy , tiền ông không thiếu nhưng thôi cứ nhận coi như cho cậu ta chút thể diện :"Cảm ơn"

Nói lạnh lùng vậy rồi bỏ đi.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Tha cho hai con phèn dễ vậy sao cụ Mặc ơi . Chả đã tẹo nào 🙄🙄

2023-02-03

5

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi
2 Chương 2: Ghét đến mức muốn chết đi
3 Chương 3: Bà Mặc , em rong chơi đủ rồi chứ?
4 Chương 4: Đột nhiên cứ có cảm giác như ba đang chăm sóc cho con gái
5 Chương 5: Sau này không được nói cảm ơn , biết chưa?
6 Chương 6: Tiểu tử kia tốt nhất là nên kết hôn với công việc.
7 Chương 7: Mau buông con bé ra!!
8 Chương 8: Mày biết mày đang nói chuyện với ai không?
9 Chương 9: Em không sợ chứ?
10 Chương 10: Sau này chị ấy sẽ bầu bạn với em.
11 Chương 11: Được mời về chứ không phải cầu xin được vào đây.
12 Chương 12: Tử Hàng của em..
13 Chương 13: Cô ấy là bà Mặc.
14 Chương 14: Vẫn còn lưu luyến ít nhiều với vợ cũ
15 Chương 15: Tôi sẽ đưa cô đến chỗ ông Mặc.
16 Chương 16: Dựa vào thực lực của mình để ôm bắp chân.
17 Chương 17: Đụng vào một sợi tóc của Lâm Tịnh , tôi sẽ bóp chết cô.
18 Chương 18: Mặc Tử Hàng!! Cậu thiên vị.
19 Chương 19: Cậu không nhìn xem bây giờ trông cậu thảm không?
20 Chương 20: Tử Hàng , em sợ
21 Chương 21: Có biết khi em mặc như thế này anh có cảm giác gì không?
22 Chương 23: Anh cần em
23 Chương 24: Phải làm cho câm miệng một chút
24 Chương 24: Còn không mau đi tìm Lâm Tịnh?
25 Chương 25: Bên ngoài lạnh lắm. Vào đây với anh được không?
26 Chương 26: An tâm hơn khi có Mặc Tử Hàng cùng đi
27 Chương 27: Chiếc xe chạy bắn tốc độ
28 Chương 28: Giang tiểu thư? Ngọn gió nào thổi cô đến đây!
29 Chương 29: Tiểu thư nhà họ Giang tuyệt đối không được đến gần bà Mặc quá hai bước
30 Chương 30: Chị Em Trùng Phùng
31 Chương 31: Hồi Ức.
32 Chương 32: Muốn thoi thóp cũng không được!
33 Chương 33: Làm cho Tề Phong rời khỏi đất Mỹ.
34 Chương 34: Mặc Tử Hàng tỉnh lại rồi?
35 Chương 35: Dựa vào việc chưa có ai dám chỉ vào mặt tôi như vậy
36 Chương 36: Tuyệt đối không được đưa bất cứ thứ gì vào người cậu ấy!!
37 Chương 37: Suy luận của anh đã đi lệch rồi
38 Chương 38: Không còn nhớ ra tôi nữa , có phải không?
39 Chương 39: Giang Hạ Vũ , là ai cho cô lá gan đó?
40 Chương 40: Dù có ở chân núi cũng sẽ túm chân chị kéo xuống
41 Chương 41: Đưa thằng bé về nước ngay cho ta!!
42 Chương 42: Một khi ta còn ở đây thì vị trí bà Mặc của Giang Yên Nhiên…
43 Chương 43: Chẳng lẽ trước kia anh là một con người đào hoa như vậy?
44 Chương 44: Bởi vì không có ý định quay đầu
45 Chương 45: Lấy thân phận gì để ở lại Mặc gia?
46 Chương 46: Đường đường là Mặc thiếu phu nhân
47 Chương 47: Hành động này của Mặc Tử Hàng , cô thật sự là không ngờ tới!
48 Chương 48: Chỉ cần cô bị thương nhẹ , Mặc Tử Hàng cũng xốt xắng đến phát điên
49 Chương 49: Không biết cô gái này cố chấp như thế nào
50 Chương 50: Không phải do cô ta thì là ai?
51 Chương 51: Vết thương nhỏ cũng không nên coi thường
52 Chương 52: Đụng phải vợ tôi.
53 Chương 53: Đến xem cô tìm cách khuyến rũ một người đàn ông khác
54 Chương 54: Người như cô mà cũng có tôn nghiêm sao?
55 Chương 55: Rõ ràng là muốn chọc tức chị!!
56 Chương 56: Hành tung của ba cô thật sự bí ẩn.
57 Chương 57: Cửa xe bị khoá kín!!
58 Chương 58: Giải cứu
59 Chương 59: Đổ bệnh
60 Chương 60: Cảm nặng
61 Chương 61: Xuất hiện
62 Chương 62: Kia là Mặc thiếu phu nhân của nhà họ Mặc
63 Chương 63: Con gái thất lạc
64 Chương 64: Bước thẳng vào bồn tắm
65 Chương 65: Cô cho rằng tôi đang hỏi ý kiến cô à?
66 Chương 66: Thì ra là hai đứa ở cùng nhau.
67 Chương 67:
68 Chương 68:
69 Chương 69:
70 Chương 70:
71 Chương 71:
72 Chương 72:
73 Chương 73:
74 Chương 74:
75 Chương 75:
76 Chương 76:
77 Chương 77:
78 Chương 78:
79 Chương 79:
80 Chương 80:
81 Chương 81:
82 Chương 82:
83 Chương 83:
84 Chương 84:
85 Chương 85:
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Chương 1: Thiếu phu nhân xảy ra chuyện rồi
2
Chương 2: Ghét đến mức muốn chết đi
3
Chương 3: Bà Mặc , em rong chơi đủ rồi chứ?
4
Chương 4: Đột nhiên cứ có cảm giác như ba đang chăm sóc cho con gái
5
Chương 5: Sau này không được nói cảm ơn , biết chưa?
6
Chương 6: Tiểu tử kia tốt nhất là nên kết hôn với công việc.
7
Chương 7: Mau buông con bé ra!!
8
Chương 8: Mày biết mày đang nói chuyện với ai không?
9
Chương 9: Em không sợ chứ?
10
Chương 10: Sau này chị ấy sẽ bầu bạn với em.
11
Chương 11: Được mời về chứ không phải cầu xin được vào đây.
12
Chương 12: Tử Hàng của em..
13
Chương 13: Cô ấy là bà Mặc.
14
Chương 14: Vẫn còn lưu luyến ít nhiều với vợ cũ
15
Chương 15: Tôi sẽ đưa cô đến chỗ ông Mặc.
16
Chương 16: Dựa vào thực lực của mình để ôm bắp chân.
17
Chương 17: Đụng vào một sợi tóc của Lâm Tịnh , tôi sẽ bóp chết cô.
18
Chương 18: Mặc Tử Hàng!! Cậu thiên vị.
19
Chương 19: Cậu không nhìn xem bây giờ trông cậu thảm không?
20
Chương 20: Tử Hàng , em sợ
21
Chương 21: Có biết khi em mặc như thế này anh có cảm giác gì không?
22
Chương 23: Anh cần em
23
Chương 24: Phải làm cho câm miệng một chút
24
Chương 24: Còn không mau đi tìm Lâm Tịnh?
25
Chương 25: Bên ngoài lạnh lắm. Vào đây với anh được không?
26
Chương 26: An tâm hơn khi có Mặc Tử Hàng cùng đi
27
Chương 27: Chiếc xe chạy bắn tốc độ
28
Chương 28: Giang tiểu thư? Ngọn gió nào thổi cô đến đây!
29
Chương 29: Tiểu thư nhà họ Giang tuyệt đối không được đến gần bà Mặc quá hai bước
30
Chương 30: Chị Em Trùng Phùng
31
Chương 31: Hồi Ức.
32
Chương 32: Muốn thoi thóp cũng không được!
33
Chương 33: Làm cho Tề Phong rời khỏi đất Mỹ.
34
Chương 34: Mặc Tử Hàng tỉnh lại rồi?
35
Chương 35: Dựa vào việc chưa có ai dám chỉ vào mặt tôi như vậy
36
Chương 36: Tuyệt đối không được đưa bất cứ thứ gì vào người cậu ấy!!
37
Chương 37: Suy luận của anh đã đi lệch rồi
38
Chương 38: Không còn nhớ ra tôi nữa , có phải không?
39
Chương 39: Giang Hạ Vũ , là ai cho cô lá gan đó?
40
Chương 40: Dù có ở chân núi cũng sẽ túm chân chị kéo xuống
41
Chương 41: Đưa thằng bé về nước ngay cho ta!!
42
Chương 42: Một khi ta còn ở đây thì vị trí bà Mặc của Giang Yên Nhiên…
43
Chương 43: Chẳng lẽ trước kia anh là một con người đào hoa như vậy?
44
Chương 44: Bởi vì không có ý định quay đầu
45
Chương 45: Lấy thân phận gì để ở lại Mặc gia?
46
Chương 46: Đường đường là Mặc thiếu phu nhân
47
Chương 47: Hành động này của Mặc Tử Hàng , cô thật sự là không ngờ tới!
48
Chương 48: Chỉ cần cô bị thương nhẹ , Mặc Tử Hàng cũng xốt xắng đến phát điên
49
Chương 49: Không biết cô gái này cố chấp như thế nào
50
Chương 50: Không phải do cô ta thì là ai?
51
Chương 51: Vết thương nhỏ cũng không nên coi thường
52
Chương 52: Đụng phải vợ tôi.
53
Chương 53: Đến xem cô tìm cách khuyến rũ một người đàn ông khác
54
Chương 54: Người như cô mà cũng có tôn nghiêm sao?
55
Chương 55: Rõ ràng là muốn chọc tức chị!!
56
Chương 56: Hành tung của ba cô thật sự bí ẩn.
57
Chương 57: Cửa xe bị khoá kín!!
58
Chương 58: Giải cứu
59
Chương 59: Đổ bệnh
60
Chương 60: Cảm nặng
61
Chương 61: Xuất hiện
62
Chương 62: Kia là Mặc thiếu phu nhân của nhà họ Mặc
63
Chương 63: Con gái thất lạc
64
Chương 64: Bước thẳng vào bồn tắm
65
Chương 65: Cô cho rằng tôi đang hỏi ý kiến cô à?
66
Chương 66: Thì ra là hai đứa ở cùng nhau.
67
Chương 67:
68
Chương 68:
69
Chương 69:
70
Chương 70:
71
Chương 71:
72
Chương 72:
73
Chương 73:
74
Chương 74:
75
Chương 75:
76
Chương 76:
77
Chương 77:
78
Chương 78:
79
Chương 79:
80
Chương 80:
81
Chương 81:
82
Chương 82:
83
Chương 83:
84
Chương 84:
85
Chương 85:

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play