Chỉ vừa đặt chân vào Tống Gia, nụ cười trên mặt Tống Tử Kỳ liền biến mất. Cậu ôm chặt vết thương trên tay, rón rén bước vào phòng. Cánh cửa trắng vừa mở ra, có người đã chực chờ đợi cậu ở phía trong.
Ngay khi vừa ló mặt bước vào trong, âm giọng quen thuộc liền vang lên.
- Quỳ xuống!
Tống Tử Kỳ bỗng sững người, hai chân hóa đá. Trong vô thức, có lẽ là thứ đã ăn sâu vào tiềm thức và trở thành thói quen, Tống Tử Kỳ vấu chặt móng tay vào vết thương, tuy đau đớn, nhưng hai mắt cậu lại mở trừng, không chút sợ hãi trước kẻ khổng lồ tên "Bố" kia.
- Tao nói là quỳ xuống!
Tống Tử Kỳ liền cúi mình. Hai đầu gối sưng tấy vì va chạm mạnh ở quán bar khiến cậu nhăn mặt. Dùng tay trụ đỡ thân người, cậu khẽ đáp chân xuống đất, ngoan ngoãn trước Tống Bình. Ngoan như cún con biết nghe lời.
Ông đưa màn hình điện thoại đang sáng đèn trước mặt cậu, nét mặt giận dữ.
- Tiền đâu hết rồi?
Tài khoản ngân hàng hiện rõ rành rành con số 0.
- Về với bộ dạng này là thế nào? Đánh nhau?
Tống Bình liền tự bổ sung.
- Không đúng, mày là thằng nhát gan, mau khai thật đi, trước khi tao ra tay.
- Là tôi đi chơi nên tiêu sạch tiền, do uống say nên đã đánh nhau.
Trợn mắt, hắt mặt nhìn Tống Bình, Tống Tử Kỳ hạ tông.
- Muốn đánh thì ông chứ đánh đi.
Hai tay để phía sau, chân đi cà nhắc, Tống Bình từ từ tiến đến gần con trai, rồi mạnh tay nâng cầm cậu lên.
- Lệ Hoa, bà mang gia pháp ra đây!
Theo lý được gọi, mẹ cậu phải chạy đến khóc lóc cầu xin, nhưng nào ngờ bà lại dân gia pháp đến tận tay chồng.
Nắm chặt cây roi mỏng, Tống Bình nhìn thật lâu vào tấm lưng trần của cậu.
- Cởi áo ra.
Chứng kiến con trai bị chồng đánh dã man, Lệ Hoa chỉ biết nín thin chịu đựng. Nhìn những vết đánh cũ mới chất chồng lên nhau, nhìn vết thương còn chưa khô máu trên cánh tay Tống Tử Kỳ, bà chỉ biết lặng lẽ xót xa.
Từng lần gân cổ thi nhau nổi lên sau những vệt roi váng xuống. Tống Tử Kỳ dùng hai tay chống xuống đầu gối, cắn chặt răng chịu đựng, không van xin, than khóc một lời.
Đến khi mệt mã, Tống Bình mới chịu buông tha, quăng bẻng gia pháp xuống nền, trước khi rời phòng, ông dặn dò.
- Bà lo mà dạy nó cho tốt, đừng để như thằng trời đánh Tống Thẩm.
Đến khi ông khuất bóng, Lệ Hoa mới dám quỵ lụy trước con mình. Tay run run, bà không dám chạm mạnh vào da thịt cậu, mà chỉ để hờ trên không trung.
Chỉ cần bà tiến lại gần, Tống Tử Kỳ lại cố tình tránh xa. Cậu không ghét bà, chẳng qua chỉ không muốn nhận bất kỳ sự thương hại nào.
- Tử Kỳ, con hãy ráng chịu đựng...
- Mẹ về phòng đi.
- Bố con nghiêm khắc chính là vì trong lòng có con, ông ấy muốn nhượng quyền cho con. Con nhất định phải chịu đựng, chỉ cần chờ đến khi Tống thị là của con thôi.
Những lời bà nói, Tống Tử Kỳ nghe đến phát ngán rồi. Vội đuổi bà ra ngoài, cậu đóng sầm cửa, rồi mang theo quần áo bước vào phòng tắm.
Đưa mắt nhìn chằm chằm bộ dạng của mình trong gương, Tống Tử Kỳ giận đến sinh hận, cậu không thể hiểu rõ suy nghĩ của mẹ, lại càng không có tham vọng về Tống thị, cũng không cần ông ta để cậu trong lòng rồi dùng bạo lực để dạy dỗ.
Mạnh tay sả vòi nước, Tống Tử Kỳ trực tiếp để vết thương phía dưới nhằm rửa sạch máu.
Thân hình trần tụi cao ráo đứng dưới vòi sen đang xả ồ ạt, hai tay cậu chống vào tường, đầu cúi gầm xuống. Bàn tay vốn đang đặt đấy bỗng hóa thành nắm đấm, song, Tống Tử Kỳ điên cuồng đấm mạnh vào tường, vừa đánh vừa hét.
Thuốc dù có tốt đến mấy, những vết sẹo in trên da thịt vẫn không thể biến mất. Và dù có dùng cả tiên dược thì cũng bất khả trong việc vá một tâm lý rách nát, hay cứu rỗi sự trong sáng của một tâm hồn bị vấy bẩn.
Mặc duy nhất chiếc quần jogger xám đậm, Tống Tử Kỳ vô tình để lộ ra vạn vết sẹo to nhỏ trên tay và lưng. Mang theo hộp y tế đến giường, giờ phút tự mình chữa lành lại diễn ra với cậu. Thuốc đỏ được trét đầy cả tay, những giọt nước trên tóc vốn chưa được lau khô nên thi nhau chảy xuống cổ rồi men theo từng múi bụng mà làm ướt phần lưng quần.
Tống Bình trở lại phòng làm việc. Ông tựa đầu vào ghế, trầm ngâm nghĩ suy. Đưa mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đã cầm roi, ông bỗng vấu chặt lấy nó, ánh mắt đau xót.
Tấm lòng của người cha đều hiển rõ trong ánh mắt đầy hối hận ấy.
Updated 75 Episodes
Comments