Tia Sáng Trong Tôi
CHUYỆN ĐANG CHỈNH SỬA. CẬU ĐỢI TỚ MỘT LÁT THÔI NHÉ. CẢM ƠN CẬU.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Tôi đã từng là đứa trẻ lớn lên trong bể bơi của niềm hạnh phúc.
Tôi đã ngưỡng mộ biết bao cái tình yêu được bồi đắp từ thuở trắng tay của ba và mẹ.
Ngẫm nghĩ lại thì chuyện tình ấy trông giống như một câu chuyện cổ tích vậy.
......................
Lễ cưới đơn sơ được tổ chức tại nhà thờ.
Chú rể một mình sống nơi thành thị, tự mình gây dựng sự nghiệp. Là người sống tha hương, anh cảm thấy mai mắn khi đã gặp và yêu một người phụ nữ sài thành rồi cùng cô xây dựng gia đình hạnh phúc.
Đưa mắt nhìn cô dâu, giọng chú rể nghèn nghẹn, xen lẫn sự xúc động và niềm tự hào.
"Anh, Mộng Triết Minh, nhận em, Tiểu Dao làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời anh"
Lý Tiểu Dao khẽ liếc nhìn đám đông ngồi kín trong nhà thờ rồi từ từ quay lại nhìn chồng.
"Em, Lý Tiểu Dao, nhận anh Mộng Triết Minh làm chồng..."
Khi còn trẻ, người ta yêu mọi thứ mà người ta nghĩ mình yêu. Và cũng khi ấy, người ta cứ đinh ninh rằng tình yêu chính là thứ trong sáng và đẹp đẽ nhất đời người. Chính vì trong sáng và thuần khiết nên mới được tổ chức tại nhà thờ, chính vì thiêng liêng và cao đẹp nên mới được Cha chứng giám. Nhưng thử hỏi, nếu chung thủy là khái niệm duy nhất, thì ngoại tình đã không có định nghĩa. Giá như thế thì những cặp vợ chồng sẽ chẳng xa lìa nhau, hai người hai ngã vì những cuộc tình vụng trộm bên ngoài hay có sự xuất hiện của kẻ thứ ba.
Nếu chung thuỷ là một bài học vỡ lòng thì đã không ai bán đứng lại tình yêu thuở thiếu thời; sẽ không một đứa trẻ nào phải đứng trước bờ vực chọn lựa giữa cha hoặc mẹ khi họ không còn trên cùng một chiếc thuyền.
Lý Tiểu Dao gả cho Mộng Triết Minh khi mới mười tám tuổi, còn người đàn ông này đã ba mươi rồi - ba mươi mà sự nghiệp chỉ mới bắt đầu.
Vợ chồng Mộng Triết Minh đồng cam cộng khổ, nương tựa nhau khi công ty còn vay nợ ngân hàng. Và cho đến ngày hai vợ chồng chào đón đứa con gái đầu lòng thì công ty cũng phất lên như diều gặp gió.
Mộng Triết Minh bế bồng con gái trên tay, khẽ đu đưa.
Lý Tiểu Dao nằm trên giường và nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi giúp chồng.
Ngày đưa vợ con từ bệnh viện về nhà, Mộng Triết Minh liền không tiếc tiền mà mua một căn hộ mới, vừa rộng rãi vừa thoáng mát - nơi mà ông dự định sẽ nuôi dạy con gái như một nàng công chúa trong lâu đài.
Thật ra, thứ nuôi dưỡng con người không phải là đồ ăn thức uống mà chính là niềm hạnh phúc, hạnh phúc không nuôi dưỡng nhục thể mà là tâm thể.
Mộng Triết Minh dù bên ngoài giữ vị trí ra sao thì khi về đến nhà, cả thế giới của ông cũng chỉ thu bé lại bằng nụ cười của con gái. Cái nụ cười ấy khiến những tranh đấu trên thương trường hoà vào quên lãng. Cái mùi hương sữa trên cơ thể con khiến ông say mê lạ kỳ, chỉ cần đến gần con gái, ông như thể sống lại sau 12 tiếng làm việc văn phòng.
Vài năm sau, công ty phát triển, Mộng Triết Minh cũng mua chiếc xe bốn bánh đầu tiên và dần dần, nhiều thị phần trên thị trường được người đàn ông bản lĩnh này thâu tóm.
Cô công chúa nhỏ cũng chập chững bước từng bước đi đầu đời rồi từ ấy cất tiếng gọi mẹ.
Gia đình nhỏ ba người đã sống hạnh phúc bên nhau suốt nhiều năm.
Phải, tôi đã từng nghĩ chuyện tình yêu của ba và mẹ là một câu chuyện cổ tích và chuyện kể rằng có một chàng tiều phu chăm chỉ, không cất bạc trong tay lại dốc hết lòng can đảm một đời để cầu hôn công chúa và mai mắn thay khi nàng cũng yêu chàng, và rồi cả hai sống với nhau hạnh phúc mãi về sau.
Nhưng không, giờ đây tôi mới tỏ, tỏ rằng chuyện tình của họ chính là một tấn bi hài kịch.
Và tôi đây, tôi chính là cái phần hài hước nhất trong đời họ!
Con gái của Mộng Triết giờ đã 17 tuổi, tên là Dao.
Khi nghe tin Mộng Triết Minh ở lại qua đêm tại công ty thì trong lòng Dao liền không vui, song, cô liền bảo tài xế láy xe đến thẳng nơi Mộng Triết Minh làm việc.
Mang theo balô lên tầng cao, chưa kịp bước vào văn phòng, Dao đã nghe thấy tiếng bốp và chứng kiến cảnh tượng ba đánh mẹ, đánh mẹ chỉ vì cái ả đang trần như nhộng trên sô-pha.
Đứng núp sau cánh cửa, Dao vấu tay vào tường, hai hàm răng nghiến chặt, mắt rưng rưng. Đứa trẻ này từ bé đến lớn đã được nuôi dạy y hệt công chúa. Là công chúa nhỏ của Mộng Triết Minh, là đứa con gái duy nhất mà ông có trong đời nhưng tính tình của Dao lại khá biệt lập, khó mà miêu tả trong vài ba câu.
"Cô cũng là đồ đĩ đấy thôi!", tiếng của Mộng Triết Minh vang vọng khắp không gian.
Gục mặt, Dao mếu máo rồi lặng lẽ khóc.
"Anh xem anh đã làm gì? Thật đáng xấu hổ mà. Trời ơi! Tôi sẽ để cả thiên hạ biết anh là người thế nào. Tôi sẽ để con gái của anh biết anh là người thế nào!"
Lý Tiểu Dao vừa nhắc đến hai chữ 'con gái' thì Mộng Triết Minh đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Ngay sau khi bà nói dứt lời, ông liền vung tay tát bà một lần nữa.
Cú tát đó quả thật mạnh như thể trời váng vậy.
"Đồ khốn! anh dám đánh tôi?", ngã xuống sàn, Lý Tiểu Dao vội ôm mặt.
Vì cú đánh quá mạnh nên khiến bà mất vài giây mới có thể nhìn rõ người chồng vũ phu trước mặt và nghe lọt tai những lời ông nói. Song, sau khi hoàn hồn, Lý Tiểu Dao dốc hết ruột gan để hét và chửi vào mặt chồng.
"Tôi có thể cưới cô thì cũng có thể bỏ cô"
Lý Tiểu Dao đỏ mặt, hai mắt mở trừng, xông thẳng về phía Mộng Triết Minh.
"Đồ khốn nạn!"
Trong khoảnh khắc đang giằng co với vợ, ánh mắt của Mộng Triết Minh đột nhiên va phải cái bóng nho nhỏ đang đứng lấp ló phía bên ngoài.
"Dao...."
Mộng Triết Minh sững sờ khi bắt gặp Dịch Dao đứng ngoài cửa. Và người phụ nữ thân thể trần trụi đang co rúm trên ghế sô pha kia cũng lấy làm xấu hổ mà giấu mặt đi. Trong căn phòng ấy, chỉ có duy nhất Lý Tiểu Dao là mất bình tĩnh.
"Nhìn xem, mày nhìn xem ba mày làm gì đi!!!"
Lý Tiểu Dao điên cuồng chuyển hướng tấn công từ Mộng Triết Minh sang Dịch Dao. Bà vấu chặt móng tay vào bắp tay Dao rồi kéo cô về phía mình và chỉ thẳng vào người đàn bà đang nằm khoả thân trên sô pha.
Về phía Dao, cô chẳng thể làm gì ngoài việc chịu đau và nhìn chầm chầm vào người phụ nữ khoả thân đang nằm trên sô-pha.
"Mau buông con bé ra!"
Kéo con gái về phía mình, Mộng Triết Minh giấu nhẹm đi đôi mắt dữ rồi hạ giọng.
"Về nhà...rồi chúng ta cùng nhau nói chuyện, được không?"
Không thôi nhìn người phụ nữ kia, Dao không đáp lời.
"Trời ơi, Mộng Triết Minh, anh là đồ khốn! Mẹ con tôi phải biết làm sao đây!"
Mặc kệ mọi điều, Lý Tiểu Dao gào khóc rồi than trách số phận tàn nhẫn.
Mặc kệ mọi điều, Dịch Dao lặng thin, hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má nhỏ.
Và mặc kệ mọi điều, Mộng Triết Minh lo sợ con gái bị tổn thương. Nhưng thật chất, ngay từ khi ông khởi vọng niệm với người phụ nữ trẻ ấy thì đã trực tiếp phá vỡ hạnh phúc gia đình và gián tiếp làm tổn thương đứa con gái bé nhỏ.
"Dịch Dao à..."
Gỡ bỏ tay của Mộng Triết Minh khỏi người mình, Dao lấy từ trong cặp ra đôi côn sắt rồi dùng chúng phá nát đồ đạc trong văn phòng. Song, cô chuyển hướng sang đánh người phụ nữ trẻ kia.
Trông thấy nhân tình bị đánh, Mộng Triết Minh liền xông lên cản ngăn. Khi không thể cản nổi sự phát điên của Dao, ông liền dùng thân mình ôm chầm cái thân thể trần trụi của ả nhân tình và chịu những đòn côn từ con gái.
Về phần Lý Tiểu Dao thì bà co rúm thân mình trong góc tường vì sợ bị liên lụy.
Nhận thức được bản thân vừa ra tay đánh ba, và nhìn thấy những vệt máu xuất hiện trên lưng ông, Dao liền dừng tay lại, mặc kệ mọi điều đang xảy ra xung quanh và để côn sắt rơi xuống chân.
Dao chậm rãi đưa mắt nhìn người mẹ tỏ vẻ đáng thương của mình rồi lại liếc nhìn sang ba.
Dao rơi nước mắt rồi lại thở ra một nụ cười.
Nhìn mẹ, cô khẽ nói.
"Khóc làm gì, bà cũng như ông ấy thôi"
Độ ấy, cả Mộng Triết Minh và Lý Tiểu Dao đều đưa mắt nhìn cô.
Mộng Triết Minh trông như người mất hồn, ánh mắt ông đã thổ lộ điều ông đang nghĩ: "Con bé biết hết mọi chuyện rồi sao?"
Lý Tiểu Dao thì mang vẻ mặt nhục nhã như vừa bị bắt giang.
"Ngay từ ban đầu...nếu hai người không thể sống cùng nhau nữa thì nên ly dị...không phải sẽ tốt hơn sao?"
Để hai chữ ly dị có thể thốt ra từ miệng của một đứa trẻ thì không thể mường tượng được đứa trẻ ấy đã phải chứng kiến và trải qua những gì. Không một đứa trẻ nào là không ngừng hy vọng gia đình mình hoà thuận, ba mẹ yêu thương, tôn trọng lẫn nhau. Nhưng ngay khoảnh khắc trong đầu nó loé lên suy nghĩ: 'Ước gì họ bỏ nhau', thì khi đó, nó không chỉ nghĩ rằng hành động đó là tốt cho họ mà còn khiến tâm hồn nó đỡ đau đớn và quằn quại. Mặc dù rằng cuộc hôn nhân tan vỡ của ba mẹ sẽ để lại cho con cái một đời ẩm ướt nhưng xem ra thì tốt hơn nhiều so với việc nó phải sống trong một gia đình thừa tiền, thiếu tình; sống trong một gia đình cả ba lẫn mẹ đều thay lòng đổi dạ, đều lên giường với một người khác và để nó chứng kiến hết lần này đến lần khác.
Nhặt lại cây côn dưới sàn, Dao xách theo balô rồi rời khỏi nơi hỗn tạp ấy.
Dịch Dao đã bị ép phải trưởng thành và buộc thân mình trước ngọn tàu để rồi hứng chịu những chuyện dơ bẩn từ người lớn.
......................
Đi dọc theo bờ sông, Dao khẽ đặt balo xuống đất rồi ngồi trên mõm đá gần đó.
Dõi mắt nhìn dòng người nhộn nhịp đi đi lại lại trên phố, Dao chẳng thể nghĩ ngợi thêm được gì. Phóng tầm mắt xa hơn tý nữa là có thể nhìn thấy được cơ ngơ để đời của Mộng Triết Minh. Và dù có nhìn xa thêm cỡ nào, Dao giờ đây không thể nhìn nổi tương lai của chính mình.
Nếu ba mẹ ly dị, cô sẽ chọn sống cùng ai?
Sau ngày hôm đó, vợ chồng Mộng Triết Minh đã quyết định ly hôn. Đứng trước toà, khi được hỏi để đưa ra lựa chọn sống với ba hay với mẹ, Dao đã chọn sống với mẹ. Cũng đồng nghĩa với việc cô và bà phải dọn ra khỏi căn biệt thư hiện tại, và cũng đồng nghĩa với việc Mộng Triết Minh đã mất đi một nửa linh hồn.
Lý Tiểu Dao vốn đã có tình trẻ nhiều năm bên ngoài. Tầm một năm đảo lại, Mộng Triết Minh cũng ngoại tình. Dịch Dao hiểu và biết hết thảy mọi chuyện nhưng lại không nói ra, bởi, cô sợ nhà mình sẽ không còn nữa.
Phần tài sản kếch xù được chia làm hai nửa. Nhưng với Mộng Triết Minh mà nói thì khi không còn con gái, ông đã mất tất cả rồi.
Thời gian đã trôi qua ít nhiều. Cũng rất lâu rồi Mộng Triết Minh không còn nghe tin tức về Dao nữa.
Dọc theo bờ sông thành phố là một dãy gánh hàng rong. Và ngay phía đối diện là Đại học Y Dược Hàn Đông. Gánh hàng rong này sinh ra cùng bệnh viện và bầu bạn cùng sinh viên, bác sĩ nơi đây hàng chục năm rồi.
Tầm xế chiều, một nhóm người láy xe rời khỏi trường rồi tấp vào một quán ốc xào bên đường.
"Cô ơi, cho năm dĩa ốc xào"
Khi cả đám sinh viên ngồi vào bàn, một trong số họ liền đưa mắt nhìn về phía bờ sông.
"Ốc xào tới đây", bà chủ quán ốc với thân hình nhỏ nhắn, thân thể nhanh nhẹn liền bày trên bàn dĩa ốc len xào nước cốt dừa béo ngậy.
"Cậu nhìn gì vậy?"
Nữ sinh trẻ với mái tóc xoăn dài hỏi người nam ngồi cạnh mình.
Người bạn ấy không đáp lời.
Trong lúc hội bạn giành nhau từng con ốc, người ấy bỗng tốc ghế và chạy về phía bờ sông. Song, cả đám bọn họ liền đuổi theo sau.
Người ấy đột nhiên dừng lại, nhanh chóng quăng balo lên bờ rồi trèo qua lan can, nhảy xuống sông.
Nữ sinh với mái tóc xoăn đứng chống tay vào lan can, ánh mắt lo lắng hướng về phía cậu bạn kia - người đang bơi giữa dòng nước lạnh: "Nhất Kiệt, cẩn thận đó".
Dưới sông, Nhất Kiệt gắng sức bơi đến chỗ người đuối nước rồi vòng tay qua người, kéo người đó về phía mình.
"Buông ra, hãy để tôi chết đi"
"Nhóc con, chưa kịp lớn mà đã muốn tèo rồi", âm giọng hụt hơi, Nhất Kiệt kìm thân mình đang giãy dụa của cô gái trẻ ấy rồi kéo cô ấy vào bờ.
Lên đến bờ sông, mọi người xung quanh thi nhau kéo đến xem chuyện. Bắt gặp những ánh mắt tò mò, hóng chuyện đang chầm chầm nhìn về phía mình, cô ấy bật khóc tức tưởi. Khóc như thể bản thân đã phải chịu rất nhiều ấm ức, tủi nhục.
"Nhất Kiệt, cậu không sao chứ?"
Đưa tay vuốt lưng cô bé mình vừa cứu, Nhất Kiệt lắc đầu: "Không sao"
Anh liếc mắt nhìn bảng tên gắn trên ngực áo của cô gái nhỏ rồi khẽ mở lời.
"Học sinh cấp 3 à?"
Nhất Kiệt đưa mắt nhìn bộ đồng phục xộc xệch cô đang mặc, nhìn những vết xước nhỏ trên cổ và ngực của cô cùng với những chiếc cúc áo bị xé toạc, rồi nhanh chống lấy chiếc áo blouse còn ám mùi bệnh viện trong balo của mình khoác lên người cô.
Cô gái nhỏ ấy cứ sụt sùi, thút thít mãi không thôi. Thấy thế, nữ sinh tóc xoăn liền khụy gối, nắm chặt lấy đôi bàn tay đang run lẩy bẩy vì sợ hãi và lạnh của cô gái nhỏ ấy.
"Nhà em ở đâu? Em có nhớ số điện thoại của ba mẹ không?"
Nhất Kiệt dùng điện thoại của mình và ấn phím quay số và sau khi ấn gọi điện, chưa đầy 15 phút sau, ở phía cuối con đường, một bóng hình đang thục mạng chạy đến.
"Dao!", khụy hai tay lên gối, cậu thở hỗn hển.
Nhất Kiệt đưa mắt nhìn cậu trai rồi lại nhìn sang cô bé đang tựa đầu vào lòng mình.
"Đây có phải là người em vừa gọi đến không?"
Dao gật đầu.
"Dao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Vội vàng giành lại Dao từ trong lòng người lạ, cậu bạn ấy hớt hải hỏi hang.
"Có phải là gã ta làm gì cậu không?"
Cảm tưởng như rằng ánh mắt cậu trai ấy đang thét ra lửa, đầu thì đang bóc hoả vậy.
"Tử Kỳ...tôi không muốn về đó nữa..."
"Tên khốn đó rốt cuộc đã làm gì cậu rồi!"
Ngay sau sự tức giận của Tống Tử Kỳ, hai hàng nước mắt của Dao cứ thể tuông rơi, không thể kiểm soát.
Và không lâu sau đó, một chiếc xế hộp đã dừng ngay sau lưng của Tống Tử Kỳ. Không nói không rằng, Tống Tử Kỳ bế Dao lên xe.
Cậu sinh viên y, Nhất Kiệt, cứ thế mà dõi mắt nhìn theo chiếc xe đang biến mất hút.
......................
Giữa con gái mình và một kẻ cầm thú đã cưỡng hiếp con mình thì nghĩ xem mẹ tôi đã chọn ai?
Thật nực cười khi bà ta nghĩ rằng chính tôi là kẻ đã quyến rũ ông ta. Bà ta thà tin lời của một kẻ mất tín người còn hơn tin lời tôi - đứa con ruột của bà ấy.
Năm tôi 18, tôi đã chết rồi. Chẳng qua là tôi không được mai táng mà thôi.
Updated 75 Episodes
Comments
Thanh Hồng
ủng hộ tác giả
2023-09-10
0
phoe
Các độc giả nhớ thả 1 👍 ủng hộ tác phẩm nhé~🌻
2023-07-29
0
Lima(灬º‿º灬)♡
thấy chuyện hay mà ít cmt thế nhỉ😐
2023-07-20
5