MÌNH QUAY LẠI RỒI NÀY CÁC BẠN. XIN LỖI VÌ ĐỂ CÁC BẠN PHẢI CHỜ LÂU. MIK BẮT ĐẦU VIẾT CHAP TIẾP THEO NHA
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trên đường đi , cô gặp một nhóm giang hồ muốn giở trò đồi bại với cô.
Bọn chúng nói với giọng thèm thuồng và nhìn vào ngực cô:
" Cô em đi đâu mà một mình vậy. Đi chơi với bọn anh đi, bọn anh sẽ cho em sung sướng, khà khà"
" Mấ...mấy người là ai, mau tránh ra coi. Đang ban ngày ban mặt nha, tui la lên bây giờ đó" cô nói trong tức giận pha lẫn chút sợ hãi
" Ô hô sợ quá, em la đi, la lớn lên. Con đường này rất là vắng sẽ chẳng ai nghe em la đâu. Tốt nhất là đi theo bọn anh, ko thì đừng trách sao tụi này ko nương tay" bọn chúng nói với giọng lưu manh và đầy thèm thuồng
"Ahhhhh có ai ko, cứu tui với, ahhhhhhhhh" cô là to hết mức đến nổi cả cổ họng đau rát nhưng cô vẫn cố la để thoát khỏi đám lưu manh đó.
" Cô em ko thoát đc tụi này đâu, ha ha ha" một tên vừa nói vừa chui rút đầu vào cổ cô tham lam hít hết mùi thơm ấy
" Huhu, ai đó làm ơn cứu tui với" cô cố la to hết mức có thể nhưng bây giờ cô đã hết sức lực và khóc trong sự tuyệt vọng
" Bốp....bốp" cô đang khóc thì mở mắt ra và thấy bọn chúng nằm lăn cù mèo ra đất hết
" Mày là thằng ranh nào, sao dám đánh bọn tao, có biết bọn này là ai ko" bọn chúng hùng hăng nắm lấy cổ áo anh và nói
" Trên đường đến đây tôi đã gọi cảnh sát rồi, bọn anh coi chừng đấy, tốt nhất là nên chạy đi, đừng ở đây nữa ko thì biết hậu quả rồi đấy nhé" anh doạ bọn họ
" Lần này coi như mày hên. Rút tụi bây" bọn chúng sợ mà còn tỏ vẻ ta đây quay đầu bỏ chạy
" Cô có sao ko" Trần Dĩnh nghe một giọng nói cực kỳ ấm áp, cô nhìn lên và thấy ko ai khác đó là Nguyễn Khang
" Tô....tôi ko sao, cảm ơn anh nhiều lắm. Nếu như lúc nãy anh ko tới kịp thì ko biết bây giờ tôi sẽ ra sao nữa. Thực sự cảm ơn anh nhiều lắm" cô vừa nói vừa nhìn anh với đôi mắt long lanh ngập nước
" C...cô ấy đẹp quá, mình ko thể kìm lòng" anh đơ người ra một lúc và nghĩ
" Này anh Khang ơi, anh có sao ko" cô vừa nói vừa đưa tay ra quơ quơ trước mặt anh
" À à tôi ko sao" anh hoàn hồn lại và trả lời cô
" Ko sao là tốt rồi. À mà sao anh biết tôi ở đây mà cứu tôi vậy" cô thắc mắc hỏi anh
" À thì tôi vô tình đi ngang qua đây và nghe có tiếng ai kêu cứu, tôi chạy vô thì thấy cô nên tôi cứu thôi" anh trả lời cô
" À vậy hả" cô nói nhưng vẫn còn thắc mắc nhưng ko tiện hỏi
" Thôi để tôi đưa cô về công ty nha, chứ cô đi một mik nguy hiểm lắm" anh nói với cô
" À vậy cũng đc. Vậy phiền anh rồi" cô trả lời anh đầy cảm kích
" Ko sao, dù gì bây giờ tôi cũng về công ty mà. Nào đi thôi, tới giờ làm rồi" anh vừa nói vừa kéo tay cô đi theo mik
"Ukm" cô cũng đi theo anh
Về đêns công ty, anh thì về nơi làm của anh còn cô thì về phòng làm việc của cô. Một lát sau, anh lại đi vào phòng làm việc của cô và gõ cửa: "Cốc cốc"
" Vào đi" cô nghe thấy tiếng gõ cửa thì nói
" Tôi có mang cho cô ít đồ ăn vì tôi thấy cô có vẻ mệt mỏi lắm. Cô ăn đi để lấy lại sức làm việc nha" anh đưa cô với vẻ mặt e dè
" Tôi ăn rồi, anh giữ lấy mà ăn đi, ko cần phải đưa tôi đâu. Rất cảm ơn vì lòng tốt của anh" cô ngước lên cười và nói với anh
" Tôi cũng ăn rồi. Coi như đây là lòng tốt của tôi, cô nhận để tôi vui" anh năn nỉ cô
" Thôi đc rồi, anh cứ để đó đi, cảm ơn anh nha, ai mà làm bạn gái anh chắc hạnh phúc lắm đấy" Trần Dĩnh cười mỉm và nói với anh
" Đâ....đâu có, cô cứ nói quá" anh thẹn thùng đáp
" Thôi tôi đi làm việc đây, coi ăn đi để mau khỏe nha, bye cô" anh ngại ngùng bước ra khỏi phòng cô thật nhanh
"Ukm anh đi làm đi, bye anh" cô nói
" Anh chàng này cũng dễ thương ghê đấy chứ" cô cầm bịch đồ ăn lên xoay vòng vòng và thầm nghĩ, nhưng cũng chỉ thoáng qua thôi và cô tiếp tục công việc đang dang dở của mik
Updated 59 Episodes
Comments
Han Lam
Xức xắc
2021-03-11
0
🌸Kayla🌸
Hay
2021-03-10
0
.
viết được như vậy là giỏi lắm ớ
2021-01-18
3