Cô nghĩ mình còn tư cách không?
Nói thật, không cần anh hỏi, cô cũng biết mình không còn mặt mũi đòi hỏi ở anh điều gì nữa.
"Nam Kiều!" - Mắt Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, cầu xin một chút lòng thương hại.
"Nhà họ Vân thật sự đã suy sụp rồi. Nếu như không phải vì em, coi như cũng vì anh trai em được không?"
Anh trai của cô là Vân Chiếu Khải, lúc này đang nằm hôn mê trong viện vì tai nạn giao thông.
Cố Nam Kiều bật cười:
"Thiển Nguyệt, chỉ cần có cô, đã đủ để tôi hận gia đình nhà họ Vân đến chết. Chút tình cảm cỏn con hồi trẻ, cũng không thể nào vãn hồi những tổn thương mà cô gây ra cho tôi được."
Nói xong, anh lại lần nữa leo lên xe. Mặc cho Vân Thiển Nguyệt đứng bên ngoài xe đập cửa, sắc mặt anh vẫn lạnh tanh.
Chiếc xe hạng sang lên ga, phóng nhanh vào trong cổng biệt thự. Cánh cửa kia như một con quái vật, há miệng nuốt nhanh chiếc xe đó vào, rồi hoàn toàn đóng lại.
Cô bị cự tuyệt ở bên ngoài.
Nhìn cánh cửa to lớn trầm nặng đóng chặt, cô biết rằng Cố Nam Kiều sẽ không tha thứ cho mình. Nếu như ở đây, sẽ chỉ mang thêm tội mà thôi.
Cô loạng choạng sải bước quay đi. Mỗi bước chân đều nghiêng ngả. Vân Thiển Nguyệt rời đi. Nhưng cô không biết rằng, trên lầu cao của biệt thự, vẫn có một đôi mắt đang hướng về phía mình.
Cố Nam Kiều tay nâng một ly rượu, nhưng vẫn nhìn bóng dáng mảnh khảnh thất thểu trong đêm kia. Tim, có chút đau nhức.
Bàn tay cầm ly rượu của anh nắm chặt hơn, làm nổi lên những đường gân xanh.
Chú Chung đứng bên cạnh, thấy vậy lên tiếng:
"Cậu chủ, tại sao cậu vẫn còn quan tâm đến cô ta chứ? Một người đàn bà tuyệt tình tuyệt nghĩa. Ba năm trước."
"Lão Chung!"
Nam Kiều lên tiếng, cắt đứt câu nói của ông.
"Ba năm trước hay ba năm sau, đó cũng đều là chuyện riêng của Vân Thiển Nguyệt và tôi. Ông quản chuyện riêng tư của tôi cũng đã quá sâu rồi!"
Chú Chung vẫn cứng đầu cãi lại:
“Cậu chủ, năm đó cô ta bỏ cậu đi theo người đàn ông đó. Giờ đây lại trở về tìm nhà họ Cố đòi tiền. Cậu vẫn chưa nhận ra cô ta rẻ mạt và bẩn thỉu đến mức nào sao?"
Một đòn tất trúng. Sắc mặt Cố Nam Kiều đột ngột xấu đi. Anh ném ly rượu trên tay xuống đất, vỡ tan.
Chất rượu đỏ sóng sánh đổ trên nền đất, bị thương như máu. Làm sao anh có thể quên chứ?
Ba năm trước, đúng là người phụ nữ kia đã rời bỏ anh trước ngày cưới để đi theo một người đàn ông khác.
Nhưng thế thì đã sao?
Anh còn có thể rời mắt khỏi cô sao? Vân Thiển Nguyệt, rốt cuộc em đã bỏ bùa cho tôi bằng thứ nước thuốc gì? Vân Thiển Nguyệt mang theo thất vọng trở về nhà. Bố cô vẫn chưa về, có lẽ ông muốn ở cùng mẹ cả đêm.
Vậy cũng tốt!
Nếu như ông về lúc này, không biết rằng cô sẽ phải đối mặt với ánh mắt hi vọng của ông thế nào nữa.
Cô chỉ vệ sinh cá nhân qua loa, thay một bộ quần áo rồi nằm ra giường. Cô dụi dụi đầu vào gối, vô tình động vào một vật cứng cứng. Lật gối lên mới thấy một chiếc hộp nhỏ.
"Tại sao nó lại ở đây?" - Cô thều thào tự hỏi.
Trái tim đau như thắt lại. Đã ba năm rồi, cô vẫn không quên được anh ấy. Vân Thiển Nguyệt mở chiếc hộp ra. Bên trong có một sợi dây chuyền bằng bạc. Một món quà khá rẻ tiền ở thời bây giờ. Nhưng nó lại cho cô rất nhiều hoài niệm.
"Tôi thật không ngờ cô là loại người như vậy!"
Đời này, bởi vì cô, tôi không thể nào tin tưởng vào tình yêu được nữa.
"Cô là đồ đàn bà rẻ tiền".
Vân Thiển Nguyệt ngước lên trần nhà, cứ lẩm bẩm hồi lâu.
“Tôi không phải kẻ rẻ tiền!"
"Tôi không phải..."
"Không phải."
Cứ như vậy, mang theo bi thương vào tận trong mơ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô loạng choạng đến mức đổ nhào xuống nền đất.
Mở miệng nói thử một tiếng, đau buốt chạy dọc theo dây thần kinh lên thẳng đại não.
Cô bị bệnh rồi, lại còn là bệnh nặng nữa.
Trong đầu nảy ra một chút tính toán. Lần này bệnh nặng, biết đâu lại là cơ hội cho cô.
Cố Nam Kiều xưa nay vẻ ngoài mặt lạnh như băng, nhưng chỉ có cô biết anh sống rất tình nghĩa. Nếu không còn tình nghĩa, có lẽ cũng có thể cho cô một chút lòng thương hại. Nghĩ vậy, cũng không cần trang điểm, Vân Thiển Nguyệt mang theo bộ mặt tái nhợt đến thẳng văn phòng. Tập đoàn của nhà họ Cố là toà cao ốc lớn nhất ở trung tâm thành phố. Tòa nhà có cả thảy bảy mươi hai tầng lầu.
Vân Thiển Nguyệt đứng trước tòa nhà kia, nhìn từ đầu đến cuối, chép miệng có vẻ nuối tiếc. Anh nói đúng. Nếu như không có sự kiện kia, cô đã trở thành bà chủ của nơi này, không cần mặt dày mày dạn đi cầu xin bất cứ ai cả.
Cuộc đời luôn là như vậy, lên voi xuống chó.
"Xin hỏi, cô tìm ai?"
Vân Thiển Nguyệt trước khi đi đã cố làm cho mình trở nên tàn tạ nhất. Cho nên khi cô vừa bước vào tòa cao ốc, nhân viên tiếp đón đã chặn cô lại, hỏi bằng chất giọng khinh bỉ.
Cô không lấy làm quan tâm. Thể diện đã mất hết, còn để ý gì mấy con khỉ nhỏ nhảy nhót.
“Tôi muốn tìm tổng giám đốc!"
Cô kia hít sâu một hơi, rồi bật cười khanh khách.
"Này bà thím à, Cố tổng nhà chúng tôi không phải ai cũng có thể gặp được. Thím đang mơ tưởng đấy à?"
Vân Thiển Nguyệt sờ soạng trên mặt mình. Cô hóa trang giỏi như vậy cơ à, giỏi đến nỗi người ta nhận mình là bà thím luôn.
Ngẫm nghĩ một hồi, Vân Thiển Nguyệt lại bật ra một cái tên: "Vậy, tôi muốn gặp Trịnh Thanh Bình, anh Bình".
Cô gái kia hơi trầm mặt:
"Cô biết trợ lý Bình?"
Người bình thường không hề biết trợ lý của Cố Nam Kiều tên là gì. Chỉ có một vài đối tác và người trong công ty nắm được. Cô ta mím môi, biết rằng mình đã lỡ miệng với một người có thân phận không bình thường.
"Đúng rồi, cô chuyển lời với anh ấy. Mấy năm trước chúng tôi còn hẹn nhau đi uống rượu. Năm qua năm lại, giờ tôi đến đòi nợ."
Cô ta vội vã mời Vân Thiển Nguyệt vào phòng chờ. Còn mình thì lập tức đi báo với Trịnh Thanh Bình.
Nhưng chưa đợi được Trịnh Thanh Bình, một người phụ nữ đã tiến vào trước. Là Diễm Vy, con gái duy nhất của nhà họ Trần, một gia tộc cũng gọi là có quyền có thế ở đất nước này.
"Quả nhiên là cô!" - Vừa mới vào phòng, cô ta đã nhìn chằm chằm vào cô mà nói.
Vân Thiển Nguyệt mỉm cười đáp lễ:
"Đã lâu không gặp, thì ra cô đang làm ở đây!"
Diễm Vy bỏ qua những ngạc nhiên ban đầu, trên mặt nở nụ cười đắc ý:
“Kể từ lúc cô bỏ Cố Nam Kiều đi, tôi đã ở bên anh ấy được ba năm. Ngày ngày bên nhau, cùng đi cùng về. Vân Thiển Nguyệt, nếu như cô vẫn còn ôm mộng với anh ấy, tốt nhất nên từ bỏ đi!"
Vân Thiển Nguyệt chớp chớp mắt.
Từ bao giờ thì cô nói mình có ý định quay lại với Cố Nam Kiều ? Đơn giản chỉ là cô muốn tiền của anh mà thôi.
Nhưng tại sao nghĩ đến có một người khác thế chỗ cô xuất hiện trong cuộc đời của anh, trái tim lại đau đến vậy.
"Có lẽ bị bệnh rồi!"
Cô lẩm bẩm một tiếng, rồi thong thả uống chút nước trái cây đặt trên bàn.
Nhưng dáng vẻ của cô lúc này không khác gì đang khinh bỉ Diễm Vy cả.
Cô ta điên lên, xông đến muốn cho Vân Thiển Nguyệt một cái tát.
“Diễm Vy, cô quá đáng rồi đấy!"
Vân Thiển Nguyệt hoảng thần, nhìn Trịnh Thanh Bình nắm lấy bàn tay của Diễm Vy đang đặt giữa không trung.
Giờ cô mới biết mình suýt chút nữa bị ăn một bạt tay. Mặc dù mang tâm lý sẵn sàng mất hết thể diện mới đến đây, nhưng không có nghĩa là cô để cho mấy nhân vật tấu hài leo lên người mình mà làm nhục.
Chát!
Cô giáng cho Diễm Vy một cái tát, sau đó lại xoa hai tay vào nhau như để phủi bụi.
Cả Trịnh Thanh Bình lẫn người bị đánh đều chết sững.
Cô nhếch khóe môi.
"Mặt của Vân Thiển Nguyệt, không phải chó mèo gì cũng có thể động vào, dù là trong ý nghĩ."
Diễm Vy lúc này mới tỉnh người, muốn sống chết với cô, nhưng lại bị ánh mắt đáng sợ của Trịnh Thanh Bình dọa đến rụt cổ trở về. Cô ta là con gái nhà giàu, nhưng đắc tội với trợ lý của Cố Nam Kiều , nhất định sẽ bị đuổi thẳng cổ.
"Tại sao cô lại đến đây? Tổng Giám đốc đang họp" - Trịnh Thanh Bình chờ Diễm Vy đi rồi mới lên tiếng, giọng nói không nóng cũng không lạnh.
“Anh bảo với anh ấy tôi đang ở đây chưa?" - Cô không trả lời, lại hỏi một câu khác.
"Tôi báo với anh ấy rồi. Nhưng anh ấy không hề phản ứng gì cả".
Vậy thì không được. Ít nhất cô phải gặp anh một lần. Nếu không trang điểm thành bà thím như thế này trở nên vô ích à?
Vân Thiển Nguyệt thật rối rắm.
"Thế này, tôi vẫn ngồi chờ ở đây. Anh đi báo lại cho tôi lần nữa được không?"
Trịnh Thanh Bình mang theo gương mặt khó xử mà đi. Còn Vân Thiển Nguyệt ngồi lại trong phòng chờ. Mắt cô nhìn chiếc điều hòa nhiệt độ trong phòng, đầu óc xoay chuyển tính toán.
Nếu như bây giờ cô bệnh chết ở nơi này, liệu anh có thương tình hay không? Xin lỗi Cố Nam Kiều , em lại lần nữa tính toán anh rồi.
Updated 26 Episodes
Comments